"Chúng ta về thôi". Nhìn Phương Lỗi rời đi, Nhan Việt quay người nói với Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây gật đầu, nói: "Nhan đại ca, anh nói cảnh sát Phương có phải đã đoán được gì không?".
Nhan Việt trấn an vỗ vỗ Lục Lăng Tây, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sức mạnh khiến người ta yên lòng. "Bây giờ anh ta đã đoán được đại khái về Đại Hắc, trong lòng đang có trăm vuốt cào lên. Nhưng anh ta cũng biết chúng ta sẽ không thừa nhận, nên không có cách gì với chúng ta cả". Nhìn thấy người tìm Tiểu Thạch Đầu là Phương Lỗi, Nhan Việt sau khi bất ngờ lại thấy yên tâm. Anh đã qua lại mấy lần vớ Phương Lỗi, hiểu người nọ là người rất cẩn thận. Dù Phương Lỗi đoán được gì, chỉ cần anh ta không muốn bị người ta tưởng là đồ thần kinh, thì chắc chắn sẽ không nói lung tung bên ngoài.
Lục Lăng Tây nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn chuyện này bị đưa lên thời sự.
Nhan Việt thấy cậu như vậy khẽ cười, nhắc nhở: "Tiểu Tây, em quên chuyện lúc trước của Tiểu Thạch Đầu rồi sao?".
Lúc trước Tiểu Thạch Đầu nói khắp thôn là bé có thể nghe hiểu A Hoàng nói gì, nên bị đám bạn nhỏ cùng bài xích, bây giờ còn gọi Tiểu Thạch Đầu là kẻ nói dối. Phương Lỗi cũng không phải mới năm tuổi, tất nhiên sẽ không mắc sai lầm như vậy.
Lục Lăng Tây nghĩ vậy, liền hoàn toàn yên tâm. Tuy cậu không rõ vì sao Phương Lỗi lại tin lời Tiểu Thạch Đầu, người bình thường chắc là đều không tin đúng chứ? Nhưng Phương Lỗi tin hay không không quan trọng, chỉ cần anh ta không nói ra là được.
Hai người không xem chuyện này là chuyện lớn gì, nhưng Phương Lỗi lại quan tâm. Ngày hôm sau sau khi bọn họ trở về, Phương Lỗi tìm đến Vi Viên Nghệ, đi cùng còn có một con chó lớn uy phong lẫm liệt. Về chuyện của Tiểu Thạch Đầu, Phương Lỗi chỉ nói bâng quơ vài câu, cả cuộc nói chuyện của anh là đẩy mạnh tiêu thụ con chó lớn này cho Đại Hắc.
Theo lời Phương Lỗi, thì con chó này là đóa hoa của đội cảnh sát bọn họ, anh đã cố ý chọn từ đội cảnh khuyển ra đấy, rất được nhiều cảnh khuyển thích. Anh muốn nhờ Lục Lăng Tây chăm sóc một thời gian, tất nhiên nếu có thể ở cùng với Đại Hắc là tốt nhất.
Nhan Việt: "..."
Anh không biết nên nói gì nữa.
Lục Lăng Tây hiểu ý của Phương Lỗi liền cười muốn chết. Hôm qua trong lòng cậu còn có chút xa cách Phương Lỗi, hôm nay lại xảy ra chuyện như này khiến cậu thấy Phương Lỗi rất thú vị, không giống như người mà bọn họ đã tưởng.
Tiếc là Phương Lỗi văng nước bọt khắp nơi dốc sức tác hợp cả nửa ngày, nhưng Đại Hắc chẳng hứng thú gì với đóa hoa của đội cảnh sát kia cả, chỉ yên lặng ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây. Ngược lại cô chó mà Phương Lỗi mang đến sợ hãi nhìn Đại Hắc lại muốn đến gần nó, vẻ mặt có hơi sốt ruột, đi vòng qua vòng lại không ngừng. Sau khi uống bốn cốc nước, Phương Lỗi thấy hai con chó không có điện xẹt đành mang tiếc nuối rời đi. Lục Lăng Tây còn tưởng Phương Lỗi làm một lần đã chết tâm rồi, ai ngờ hôm sau Phương Lỗi lại đến, lần này lại đổi sang con chó khác.
Lục Lăng Tây & Nhan Việt: "..."
Bảy ngày Lục Lăng Tây, Đại Hắc ngày nào cũng phải xem mặt những con chó khác nhau. Phương Lỗi giống như là không biết gì vậy, đổi đủ loại lời khen ngợi Đại Hắc hợp với con chó anh mang đến thế nào. Lục Lăng Tây cười đến đau bụng, có khách hàng cũ đến đây thấy vậy, buồn cười trêu ghẹo Lục Lăng Tây, đúng là nên tìm bạn cho Đại Hắc.
Mấy ngày đó Đại Hắc không thân thiết gì với mấy con chó kia, nhưng Nhan Việt và Phương Lỗi lại thân quen hơn. Hai người không hơn kém nhau mấy tuổi, lại có quan hệ với Diệp Thành, chỉ vài ngày đã thân quen. Phương Lỗi rất thức thời, chuyện Lục Lăng Tây và Đại Hắc có thể nói chuyện với nhau được hay không thì không nói đến, vẫn cố gắng buộc tơ hồng cho Đại Hắc và cảnh khuyển dưới tay anh. Lục Lăng Tây nghĩ chắc Phương Lỗi thấy nếu Đại Hắc có thể nói chuyện được với con người, vậy con của Đại Hắc chắc là cũng không kém được. Tiếc là Đại Hắc chẳng hứng thú gì với chó anh mang đến, dù Phương Lỗi nói thế nào vẫn cứ một vẻ chẳng thèm quan tâm.
Lục Lăng Tây còn lén nói với Nhan Việt, rốt cuộc Đại Hắc thích dạng nào? Nhan Việt nói đùa, "Mèo con trắng trên lầu?"
Lục Lăng Tây: "..."
Trong lúc Phương Lỗi ý chí kiên cường dắt các cô chó khác nhau đến xem mắt với Đại Hắc, thì hôn lễ của Vương Thục Tú và Tiêu Phong đã đến.
Vào ngày tổ chức hôn lễ, Vi Viên Nghệ và tiệm cơm đều tạm ngừng kinh doanh, tất cả mọi người cùng đi tham dự hôn lễ. Tiêu Phong chọn tổ chức ở một khách sạn năm sao cách tiểu khu không xa. Vương Thục Tú cảm thấy giá quá đắt, nhưng Tiêu Phong muốn làm thật hoành tráng cưới Vương Thục Tú vào cửa.
Lâm Mỹ nói đùa với Vương Thục Tú, "Đàn ông kiếm tiền là vì cái gì, chính là để phụ nữ được sống thoải mái. Cô còn chưa vào cửa nữa, vậy mà đã nghĩ tiết kiệm tiền thay anh ta rồi, tiết kiệm rồi thì tiêu cho ai hả?".
"Đúng vậy". Chu Hiểu Mạn hùa theo: "Lúc cần tiêu tiền thì cứ tiền, khiến đàn ông thấy thịt đau mới có thể quý trọng, nếu không chắc chắn sẽ không coi em ra gì".
Hai người kẻ xướng người họa, Vương Thục Tú chẳng nói lại được, hờn giận, "Ngụy biện".
Lâm Mỹ và Chu Hiểu Mạn cùng cười, bắt đầu giúp Vương Thục Tú thay đồ và trang điểm. Hôm nay có không ít người đến, hầu hết là bạn bè của hai người. Lâm Mỹ bớt chút thời gian nhìn thoáng qua bên ngoài, đám đông náo nhiệt ngồi đầy sảnh lớn. Cô quay lại cảm khái nói: "Anh Phong rất quan tâm, Tiểu Hoa, cô xem như khổ tận cam lai".
Vương Thục Tú cười với cô, nghĩ đến những ngày đã qua, đôi mắt ửng đỏ.
"Đúng vậy, khổ tận cam lai".
Ở căn phòng bên cạnh, Tiêu Phong mặc vest chỉn chu. Hổ tử và Nhị Phi ầm ĩ ở trong.
"Lão đại, lát nữa phải cõng chị dâu vào đấy". "Cõng gì mà cõng, phải bế vào".
"Cút!". Hiển nhiên tâm trạng Tiêu Phong không tệ, bị bọn họ trêu chọc cũng chỉ cười mắng một câu.
Lục Lăng Tây mặc vest màu trắng ngồi trong góc cười nhìn bọn họ. Nhan Việt ngồi bên cạnh cậu, mặt không đổi sắc vươn tay cầm lấy tay Lục Lăng Tây dưới bàn. Lục Lăng Tây sửng sốt, rồi chột dạ nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ, mới cầm lại. Nhan Việt cong khóe môi, nở nụ cười bình thản.
"Chờ Tiểu Tây qua sinh nhật tuổi , chúng ta sẽ đi nước ngoài kết hôn". Anh khẽ nói: "Được không?".
Nói đến chuyện kết hôn mà vẻ mặt Nhan Việt vẫn như thường, giống như là tán gẫu việc nhà vậy. Lục Lăng Tây ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Cậu chưa kịp trả lời, thì Hổ tử đứng ở cửa kêu lên, "Em trai Tiểu Tây, chúng ta đi mời chị dâu thôi".
"A". Lục Lăng Tây đáp qua loa, đứng dậy muốn đi. Nhan Việt lại kéo cậu lại, trong mắt tràn ngập lưu luyến dịu dàng. Khóe môi anh nhếch lên, giọng nói trầm thấp, "Tiểu Tây, em còn chưa nói có đồng ý hay không?".
Lục Lăng Tây nhìn anh, vành tay đỏ lên, vội nói: "Được".
Âm thanh này rơi vào tai Nhan Việt, ánh mắt anh sâu thẳm, yên lặng nhìn Lục Lăng Tây, cảm xúc trong lòng như sóng biển cuồn cuộn.
"Em trai Tiểu Tây". Hổ tử thúc giục, không biết Lục Lăng Tây và Nhan Việt đang làm gì.
Nhan Việt gãi nhẹ vào lòng bàn tay Lục Lăng Tây, rồi mới buông cậu ra. Trong mắt Lục Lăng Tây như có ý cười, trừng mắt nhìn Nhan Việt, rồi mới vội đi qua. Bên chỗ Vương Thục Tú đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Lục Lăng Tây đưa cô ra ngoài. Tiêu Phong muốn Lục Lăng Tây dắt tay Vương Thục Tú vào lễ đường, đưa tay Vương Thục Tú đến tay y. Theo lời Tiêu Phong nói thì y muốn hứa hẹn một chuyện với Lục Lăng Tây trước mặt tất cả mọi người. Y sẽ chăm sóc tốt cho Vương Thục Tú, để Lục Lăng Tây yên tâm.
Bản nhạc lúc bước vào lễ đường vang lên, Lục Lăng Tây cảm thấy cậu còn hồi hộp hơn cả Vương Thục Tú nữa. Cậu không biết miêu tả cảm xúc phức tạp này thế nào, có vui mừng, có luyến tiếc, còn đủ mọi lo lắng nữa. Từ lúc cậu sống lại đến nay, từ trước đến giờ đều là cậu và Vương Thục Tú nương tựa lẫn nhau. Vương Thục Tú không phải là người mẹ như trong tưởng tượng của cậu, nhưng lại là người mẹ tốt nhất mà cậu đã từng gặp. Cậu muốn chăm sóc tốt cho Vương Thục Tú, ở cùng Vương Thục Tú cả đời, nhưng hiện giờ có một người đàn ông khác muốn chăm sóc cho Vương Thục Tú, bọn họ sẽ có gia đình mới, có lẽ sẽ có đứa con khác... Nhưng dù thế nào, Vương Thục Tú đều là mẹ cậu, là người thân cùng dòng máu với cậu. Nghĩ đến đây, Lục Lăng Tây cong mắt, khẽ nói: "Chúc mẹ hạnh phúc".
Vương Thục Tú khoác tay Lục Lăng Tây, khẽ cười mắng một câu, "Tiểu hỗn đản".
Hôn lễ bắt đầu, Lục Lăng Tây trịnh trọng đưa Vương Thục Tú đến tay Tiêu Phong. Tiêu Phong vỗ vỗ bả vai Lục Lăng Tây, trong mắt là nụ cười. Nhìn ra được Tiêu Phong đang rất vui mừng, y đưa Vương Thục Tú đến từng bàn chúc rượu, cũng cản rượu thay cho Vương Thục Tú.
"Uống ít thôi". Vương Thục Tú nhéo y.
Hổ tử lớn tiếng ầm ĩ, "Bây giờ chị dâu bắt đầu quản đại ca rồi sao?".
Tiêu Phong cười nói, "Chị dâu cậu quản rất đúng, sau này đều nghe theo chị dâu cậu hết".
Mọi người cùng cười vang, Vương Thục Tú nghe vậy cũng cười.
Hôn lễ rất náo nhiệt, chúc mừng cả nửa ngày, bị bọn Hổ tử cố ý đùa vui ầm ĩ, Lục Lăng Tây cũng uống hơi nhiều. Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Tây uống rượu ở cả hai đời, uống xong nhìn cậu chẳng có chuyện gì, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, người khác nói chuyện cậu ngồi nghe, an tĩnh lại rất nhu thuận. Tất cả mọi người đều nghĩ cậu không sao, chỉ có Nhan Việt phát hiện cậu không đúng lắm. Thừa lúc không có ai, Nhan Việt sờ mặt Lục Lăng Tây, cảm thấy hơi nóng, nhưng chắc là không sao.
"Đây là mấy?".
Nhan Việt giơ một ngón tay lên.
Lục Lăng Tây ngơ ngác nhìn một hồi lâu, lại cầm ngón tay Nhan Việt để đếm, nghiêm túc nói: "Hai".
Trong mắt Nhan Việt hiện lên ý cười, lần này anh đổi sang hai ngón tay, "Đây là mấy?".
Vẻ mặt Lục Lăng Tây càng ngơ ngác hơn, mờ mịt, "Ba".
Nhan Việt không nhịn được nở nụ cười.
Đôi mắt Lục Lăng Tây sáng trong nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca, anh cười lên rất đẹp. Em thích Nhan đại ca, muốn ngày nào cũng thấy Nhan đại ca cười".
"Được". Ánh mắt Nhan Việt dịu dàng, hứa hẹn: "Sau này ngày nào anh cũng cười cho Tiểu Tây xem".
Lục Lăng Tây ngơ ngác vài giây, chậm rãi gật đầu. Một lát sau, dường như Lục Lăng Tây nghĩ đến gì đó, đè giọng xuống nói: "Nhan đại ca, em còn có một bí mật muốn nói cho anh biết".
"Là gì vậy?". Nhan Việt mỉm cười.
Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, khẽ nói: "Thật ra em đã chết rồi, nhưng không biết vì sao lại sống lại. Trước kia tên em cũng là Lục Lăng Tây, nhưng không phải là Lục Lăng Tây này, mà là một Lục Lăng Tây khác. Nhan đại ca, anh có tin không?".
Vẻ mặt thiếu niên khi nói rất ngây thơ, lúc nói đến chết thì ánh mắt nghiêm túc, Nhan Việt thấy vậy chỉ cảm thấy tim mình như bị cái gì đó bóp chặt, đau dữ dội. Anh không để tâm đến mọi người xung quanh, vươn tay ôm Lục Lăng Tây vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu, nhỏ giọng dỗ, "Tiểu Tây, em uống say rồi".
Lục Lăng Tây vươn tay ôm lấy eo Nhan Việt, chôn đầu trong ngực anh, nhỏ giọng giải thích: "Em không uống say, mẫu thân không cho em uống rượu. Em và anh trai không được uống rượu, sức khỏe anh trai không tốt, em phải chăm sóc cho anh trai".
Lúc cậu nói những lời này thì giọng hơi thấp xuống, vừa đúng lúc Hổ tử nhìn sang, hỏi Lục Lăng Tây sao vậy? Nhan Việt chỉ nghe loáng thoáng hai chữ anh trai. Anh nhìn Hổ tử lắc đầu, "Tiểu Tây say rồi".
Hổ tử nhìn giờ, "Hay là anh Nhan đưa Tiểu Tây về trước đi, bên này cũng không có chuyện gì".
Trong lòng Nhan Việt cũng nghĩ vậy, liền đỡ Lục Lăng Tây dậy, nói với Hổ tử: "Giúp tôi nói một tiếng với anh Phong".
"Được, chuyện nhỏ".
Nhan Việt đỡ Lục Lăng Tây đi ra sảnh lớn, anh sợ Lục Lăng Tây bị lạnh, nên không dám mang Lục Lăng Tây ra ngoài luôn, mà tìm áo khoác của Lục Lăng Tây bọc kín cậu, rồi mới mang Lục Lăng Tây đến bãi đỗ xe. Dọc đường Lục Lăng Tây rất nghe lời, ngoan ngoãn dựa lên người Nhan Việt. Hai người lên xe, Nhan Việt giúp Lục Lăng Tây thắt dây an toàn, Lục Lăng Tây mở to hai mắt không chớp lần nào nhìn Nhan Việt. Nhan Việt bị cậu nhìn mà động lòng, nắm cằm cậu hôn một cái, dịu dàng hỏi: "Nhìn gì vậy?".
Lục Lăng Tây bĩu môi lắc đầu không nói gì.
Nhan Việt nhớ lại lời say lúc nãy của Lục Lăng Tây, trong lòng lo lắng, sờ mặt cậu, dỗ dành: "Tiểu Tây ngủ trước đi. Đến nhà anh sẽ gọi em dậy".
"Ừm". Lục Lăng Tây nghe lời nhắm nghiền hai mắt, dựa vào lưng ghế, một lát sau đã ngủ.
Vừa ngủ liền ngủ đến tối, cậu mơ màng ngồi dậy, dụi mắt muốn đi tìm Nhan Việt. Ngay sau đó cậu đã thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, có người ôm cậu từ phía sau, đưa một cốc nước ấm đến. Lục Lăng Tây mờ mịt hỏi: "Nhan đại ca?".
"Ừ, anh đây".
"Em muốn đi WC".
Nhan Việt cười cười, đặt cốc nước lại đầu giường. Lục Lăng Tây đã hơi tỉnh táo lại, trốn ra khỏi vòng tay của Nhan Việt. Nhan Việt nhìn cậu, tựa như tùy ý hỏi một câu, "Tiểu Tây, em còn nhớ lúc trước đã nói gì không?".
"Gì vậy?". Vẻ mặt Lục Lăng Tây không hiểu.
Em ấy không nhớ gì cả. Nhan Việt giấu lo lắng trong mắt, như không có việc gì nói: "Không có gì".
----------------
Không ai đoán đúng nhể ^o^