Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Thục Tú vừa về đã đặt hết tâm trí lên tiệm cơm. Mấy ngày cô không ở đây, Dịch Hàng quản lý mọi việc trong tiệm khá tốt, các mục ghi chép rõ ràng, lượng khách cũng không kém lúc cô ở đây là bao.
Nghe Dịch Hàng nói có người dân ở gần đây muốn đặt cơm tất niên, không phải đến tiệm cơm ăn, mà muốn tiệm cơm làm xong rồi đưa đến nhà bọn họ. Lúc đó Dịch Hàng nói chưa quyết được, bà chủ không ở đây, việc này phải chờ bà chủ về rồi mới quyết định được. Cậu lấy số điện thoại của khách muốn đặt cơm, đều đưa cho Vương Thục Tú.
Vương Thục Tú đếm đếm, số người không ít, phải có hơn mười người. Cô nhìn Dịch Hàng, "Tiểu Hàng nghĩ sao?".
Dịch Hàng cười hắc hắc, lấy lòng gọi, "Chị, chị xem Tết này nè... Cả nhà phải sum vầy đúng không, các công ty khác đều có đợt nghỉ đông, chúng ta cũng cho nghỉ mấy ngày đi?".
Cậu vừa nói vậy, Vương Thục Tú liền cười, sảng khoái nói: "Được rồi, vậy nghỉ từ ba mươi đến mùng bảy, mọi người vất vả nửa năm cũng nên nghỉ ngơi một chút".
"Thật sao?". Vương Thục Tú đồng ý dễ dàng, Dịch Hàng ngược lại không thể tin nổi, bày ra vẻ "Chị đừng lừa em".
Vương Thục Tú nhướng mày liễu, Dịch Hàng lập tức gào lên: "Em biết rồi, cho nghỉ tám ngày đúng không, em đi thông báo đây". Cậu vừa nói xong liền xoay người chạy đi, trong lòng nghĩ thông báo trước đã, đề phòng làm ăn tốt quá Vương Thục Tú lại đổi ý.
"Nhóc con". Vương Thục Tú cười mắng một câu, hiểu rất rõ mấy suy nghĩ kia của Dịch Hàng. Vốn cô cũng không định buôn bán trong dịp Tết, hơn nữa cũng muốn ở nhà mấy ngày Tết cùng Tiêu Phong và Lục Lăng Tây, bớt tiền kiếm được mấy ngày cũng không sao. Ngược lại Dịch Hàng trốn nhanh quá nên chưa nói được chuyện đó. Vương Thục Tú định sang năm sẽ mở một chi nhánh, đến lúc đó cô đến bên chi nhánh kia, Dịch Hàng ở đây quản lý việc làm ăn của tiệm cơm. Tiền mở chi nhánh cô đã chuẩn bị xong rồi, bọn Hổ tử mấy ngày nay cũng đang giúp cô tìm mặt tiền thích hợp. Trước kia Vương Thục Tú lo lắng là cô đi rồi không ai trông tiệm cơm, mấy ngày qua nhìn thấy Dịch Hàng cũng đã đảm đương được. Nhớ lại bảy tám tháng trước, Dịch Hàng và tiểu hỗn đản còn vẽ đủ màu sắc trên mặt nhìn không ra hình người, quần áo cũng rách lung tung chắp chỗ này chỗ kia, Vương Thục Tú có cảm giác như đã qua mấy đời vậy.
"Tiểu Hoa nghĩ gì vậy?". Lâm Mỹ tìm Vương Thục Tú có việc, vừa đến liền thấy Vương Thục Tú nhìn sổ sách ngẩn người.
Vương Thục Tú hồi hồn, "Không có gì, chỉ là cảm thấy ngày qua nhanh thật".
Nói đến điều này, Lâm Mỹ cũng cảm khái, "Đúng vậy, cô xem hai ta đã quen biết nhau gần mười năm rồi". Cô nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Vương Thục Tú, nhắc đến chuyện chính, "Tiểu Hoa, cô biết Phan Lượng có đứa con trai chứ?".
Phan Lượng chính là quản lý của KTV mà Vương Thục Tú làm trước đây, Vương Thục Tú gật gật đầu.
Lâm Mỹ thở dài, "Đứa bé đó bị phát hiện là mắc bệnh bạch cầu, tội nghiệp, nó còn chưa đến mười tuổi nữa. Nghe bọn họ nói bây giờ Phan Lượng không đi làm, ngày ngày trông ở bệnh viện, nhà cũng chuẩn bị bán đi dồn tiền. Vài đồng nghiệp trước đây nói với tôi tranh thủ bớt chút thời giờ đi thăm Phan Lượng, có tiền thì quyên ít tiền, không có tiền thì xem có thể ra chút sức không, Tiểu Hoa cô có đi không?".
Lúc Vương Thục Tú nghỉ việc thì đã tranh cãi ầm ĩ với Phan Lượng, đồng nghiệp trước đây cũng không nói trực tiếp với Vương Thục Tú, mà nói cho Lâm Mỹ biết, để cô hỏi xem ý Vương Thục Tú thế nào.
Nghe Lâm Mỹ nói xong, Vương Thục Tú kinh ngạc. "Bệnh bạch cầu?". Cô nói rất nhanh: "Tôi đi với cô". Tuy trước đó cô và Phan Lương đã xích mích với nhau, nhưng vài năm trước đó cũng có quan hệ không tệ. Hơn nữa giữa người lớn có gì thì cũng không liên quan đến trẻ con. Vương Thục Tú nghĩ đến đứa bé mà cô đã từng gặp, thở dài.
Lâm Mỹ nói tiếp: "Nghe bọn họ bảo bệnh bạch cầu này là bệnh nan y, không tìm được tủy thích hợp thì chỉ có chờ chết. Không phải nhà Phan Lượng có mấy anh trai sao? Ông bà nhà đó muốn mấy đứa cháu trong nhà đến bệnh viện kiểm tra, lỡ như có tủy thích hợp thì cũng là cứu được một cái mạng. Kết quả các anh trai của anh ta không đồng ý, bây giờ cũng lạnh nhạt với Phan Lượng rồi".
Vương Thục Tú thì hiểu, "Con nhà ai mà không phải là bảo bối chứ, chuyện này lỡ như để lại di chứng thì có hối hận cũng không kịp".
Năm đó tiểu hỗn đản mới sinh ra còn không phải suýt nữa bị mẹ Lục Nhất Thủy ôm đi nói muốn cứu người sao, cũng là bệnh bạch cầu gì đó. Cô không đồng ý, mẹ Lục Nhất Thủy liền trộm tiểu hỗn đản từ bệnh viện đi, may mà cô phát hiện sớm nên đuổi kịp. Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng khi Vương Thục Tú nhớ đến chuyện năm đó vẫn thấy sợ hãi. Lần trước cô đã nói úp mở chuyện này với Lục Lăng Tây, và cũng vì chuyện này, đến tận khi mẹ Lục Nhất Thủy qua đời, cô cũng chưa tha thứ cho bà ta.
Lâm Mỹ không biết chuyện trong nhà Vương Thục Tú, nghe vậy gật đầu, "Đúng vậy, con nhà ai cũng là bảo bối cả".
Lúc hai người đang nói về bệnh bạch cầu, thì An Kiệt cũng nói với Nhan Việt chuyện tương tự.
"Lục Duy An được phát hiện mắc bệnh bạch cầu khi bảy tuổi. Cha của Lục Duy An là Lục Nghiễm Cảnh đưa Lục Duy An đi khám các bác sĩ ở nhiều nước khác nhau. Khi những cách điều trị thông thường không hiệu quả, Lục Nghiễm Cảnh nghe theo đề nghị của bác sĩ sinh thêm một đứa con nữa, đó chính là Lục Lăng Tây". An Kiệt nói đến đây dừng một chút, rồi trầm giọng nói: "Lục Lăng Tây là con của Lục Nghiễm Cảnh và Lê Thải Doanh, nhưng không phải do Lê Thải Doanh sinh ra. Lúc đó Lê Thải Doanh bận chăm sóc Lục Duy An, nên đã bỏ ra số tiền lớn tìm người đẻ thuê. Nhưng chuyện này bị nhà họ Lục và nhà họ Lê giấu đi, người biết được chỉ có vài người".
An Kiệt nói xong liền nhìn Nhan Việt, thấy Nhan Việt đang cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc nào. Nhưng An Kiệt biết, Nhan Việt đang rất khó chịu. Nói ra thì An Kiệt hơi thắc mắc về hành vi của Nhan Việt, không rõ tại sao Nhan Việt lại muốn điều tra về nhà họ Lục ở Trung Kinh chẳng có quan hệ gì với mình cả. Nhất là khi anh phát hiện trọng điểm đặt lên một Lục Lăng Tây khác. Nhưng dù An Kiệt có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được suy đoán trong lòng Nhan Việt.
Nhan Việt không đáp lại An Kiệt, mà lật nhanh nhìn tài liệu trong tay. Người An Kiệt tìm đã điều tra rất kỹ càng tỉ mỉ, bên trong nhắc đến đủ mọi mặt. Sự chú ý của anh đặt lên Lục Nghiễm Cảnh và Lê Thải Doanh.
Theo như điều tra, Lục Nghiễm Cảnh trước khi kết hôn là playboy nổi tiếng ở Trung Kinh, dù sau này đã kết hôn với Lê Thải Doanh thì vẫn có hoa bên ngoài. Lúc đầu tình cảm giữa hai người cũng không tốt, Lục Duy An sinh non là vì lúc Lê Thải Doanh mang bầu gã đã có tranh chấp với Lục Nghiễm Cảnh, nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau khi Lục Duy An sinh ra, quan hệ giữa Lục Nghiễm Cảnh và Lê Thải Doanh tốt đẹp được vài năm, nhưng rất nhanh Lục Nghiễm Cảnh đã quen đường cũ, mãi cho đến khi Lục Duy An được phát hiện là mắc bệnh bạch cầu, Lục Nghiễm Cảnh mới cắt đứt hoàn toàn với phụ nữ bên ngoài, cả tâm trí đều đặt lên gia đình.
Trong những năm Lục Duy An sống yên ổn, trọng tâm của nhà họ Lục đều luôn là Lục Duy An. Lục Lăng Tây ở nhà hoàn toàn là một người vô hình, cậu không đi học, cũng không ra khỏi cửa, không có giao tiếp gì, rất nhiều người trong vòng đều không nghe nói đến cậu. Cậu như là một tờ giấy trắng, trong tình huống không hiểu biết gì đã bị Lục Duy An và Lê Thải Doanh dạy là sự hiện hữu của cậu là vì Lục Duy An. Bị tẩy não suốt mười tám năm trời, chỉ sợ ngay cả Lục Lăng Tây cũng cảm thấy như vậy, sự hiện hữu của cậu là vì một người khác.
Nhan Việt nhìn một nửa đã gập tài liệu lại, không cần phải nhìn tiếp nữa. Dù là Lục Nghiễm Cảnh, Lê Thải Doanh hay Lục Duy An, mười tám năm qua đã có vô số cơ hội buông Lục Lăng Tây ra, nhưng bọn họ không làm vậy, mãi cho đến khi Lục Lăng Tây chết trên bàn mổ.
Ngày tháng , hai Lục Lăng Tây phẫu thuật cùng thời gian cùng một ngày, một người chết một người tỉnh lại. Cho nên thiếu niên mới nói với anh, cậu chết đi sống lại sao?
Nhan Việt nghĩ đến đây, liền đứng bật dậy.
"Tôi về trước, những tài liệu này cậu cất đi".
An Kiệt ngẩn người, bắt được kẽ hở hỏi một câu, "Lão đại, còn một chuyện khác nữa, cậu định khi nào thì về Trung Kinh?".
Sắp đến Tết rồi, theo tình hình của Nhan Việt thì anh sẽ không có cơ hội qua dịp Tết ở Phượng Thành. Dù quan hệ giữa Nhan Việt và trong nhà có không tốt, nhưng lúc đó cũng cần về làm bộ. Huống hồ giống như nhà Nhan Việt, Tết không chỉ là người nhà sum vầy, mà còn rất nhiều ý khác nữa.
Nhan Việt nhíu mày, "Vài ngày nữa rồi nói".
Bây giờ anh chỉ muốn thấy Lục Lăng Tây ngay lập tức. Còn chuyện về Trung Kinh, có thể kéo dài thì cứ kéo dài. Nếu có thể, anh rất muốn đóng gói Lục Lăng Tây cột vào bên cạnh, một phút cũng không muốn rời xa.
Nhan Việt nói đi là đi, An Kiệt đành chịu khổ thu dọn tài liệu trên bàn. Trước khi đưa cho Nhan Việt xem, anh đã đọc qua những tài liệu này một lần. Thật ra nếu để An Kiệt nói, thì những người nhà họ Lục này thần kinh không được bình thường. Dù là Lục Nghiễm Cảnh hay Lê Thải Doanh, thậm chí Lục Duy An cũng không bình thường, người duy nhất trong nhà bình thường chắc chỉ có Lục Lăng Tây đã chết.
Tiếc là...
Nhan Việt cũng không biết những suy nghĩ này của An Kiệt, lái nhanh về Vi Viên Nghệ. Sau khi dừng xe lại anh không xuống xe ngay, mà nhìn Lục Lăng Tây qua cửa kính. Thiếu niên đang giới thiệu hoa cỏ cho khách hàng, trên mặt là nụ cười quen thuộc. Anh nhận ra cái cây trước mặt cậu là cây Trạng nguyên, ngôn ngữ hoa là chúc phúc và chúc mừng. Anh tưởng tượng thiếu niên sẽ nói gì với khách, chắc chắn là sẽ rất cẩn thận nói về cách phòng chống sâu bệnh. Từ khi anh quen thiếu niên, cậu luôn nghiêm túc với mỗi một khách hàng.
Tim Nhan Việt hơi co lại, biết Lục Lăng Tây trước kia đã sống cuộc sống thế nào, và tận mất nhìn thấy từ tài liệu là hai chuyện hoàn toàn khác. Từ nhà họ Lục ở Trung Kinh đến hiện giờ, tính tình cậu vẫn luôn không thay đổi. Anh không thể tưởng tượng nổi vì sao người nhà họ Lục lại không thèm chú ý đến sự tồn tại mười tám năm qua của cậu, vì Lục Duy An, mà hy sinh thiếu niên.
Lục Lăng Tây nói được một nửa thì cảm giác hơi là lạ, vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài thì thấy được Nhan Việt.
Cậu cười với anh như ngày thường, nói không ra tiếng, "Nhan đại ca".
Nhan Việt ở trong xe không ngồi yên được, đi nhanh vào Vi Viên Nghệ. Anh kiên nhẫn đợi đến khi vị khách mua bồn cây Trạng nguyên rời đi, không để ý đến người bên ngoài mà ôm chặt lấy Lục Lăng Tây.
"Nhan đại ca, anh sao vậy?". Lục Lăng Tây đẩy anh, khẽ hỏi.
Nhan Việt cũng không nói việc anh điều tra chuyện quá khứ của cậu, chỉ là vươn tay xoa tóc cậu, khẽ nói: "Mấy ngày nữa anh phải về Trung Kinh một chuyến, rất muốn đóng gói cột Tiểu Tây bên người, mang đi cùng anh".
Lục Lăng Tây sửng sốt, hơi ngại ngùng nở nụ cười.
Trạng nguyên hay nhất phẩm hồng (danh pháp hai phần: Euphorbia pulcherrima), là tên gọi của một loài cây có nguồn gốc ở miền nam México, Trung Mỹ và châu Phi. Trong tiếng Nahuatl, loài cây này được gọi là Cuitlaxochitl, có nghĩa là hoa phân. Tên gọi này có lẽ là do các loài chim ăn hạt và sau đó chúng đã nảy mầm từ phân chim.
-----------------------
Còn chương nữa TT^TT Bây giờ cứ thêm được chương là đếm lại một lần cho có động lực ^_^