Vương Thục Tú có thai là chuyện vui lớn, tất cả mọi người rất vui mừng. Ngay cả Phan Lượng luôn mang vẻ đau khổ cũng ngẩn người rồi cười theo, chúc mừng Vương Thục Tú. Ngược lại Vương Thục Tú hơn nửa ngày cũng chưa hồi hồn lại, cảm thấy không thể tin nổi. Tuy cô và Tiêu Phong đã từng nói có điều kiện thì sinh thêm một đứa, nhưng thực ra cô cũng không ôm hy vọng quá lớn. Cô luôn cảm thấy mình đã từng này tuổi rồi, chắc không thể sinh được nữa, không ngờ lại có thai.
Sau khi phản ứng lại, người đầu tiên mà Vương Thục Tú nghĩ đến chính là Lục Lăng Tây. Tuy Tiểu Tây rất tán thành việc cô sinh thêm đứa nữa, nhưng nói và có thực là hai chuyện khác nhau. Vương Thục Tú lo Lục Lăng Tây sẽ thấy mất mát, nghĩ cần nói gì với cậu. Vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Phong đứng bên cạnh Lục Lăng Tây, một tay còn quàng qua vai Lục Lăng Tây, trên mặt hai cha con đều nở nụ cười, thân thiết nhìn cô, Vương Thục Tú liền thấy yên lòng.
Có chuyện như vậy, không khí trong văn phòng đã khá hơn nhiều. Tô Lãng tiếp tục nói về thí nghiệm thuốc mới của anh, ông Triệu rất hứng thú với chuyện này, ngay cả bác sĩ điều trị cho Phan Tiểu Bảo sau khi nghe cũng không gay gắt như lúc đầu nữa.
Đợi đến khi Tô Lãng nói xong, ông Triệu hơi trầm ngâm, "Tiểu Tô, tôi muốn đi xem thực nghiệm của các cậu, không biết có tiện không?".
"Tất nhiên là được rồi". Ông Triệu không biết Tô Lãng, nhưng Tô Lãng lại biết ông, ông là chuyên gia nghiên cứu các bệnh về máu của Trung Quốc. Nếu ông Triệu có thể chỉ bảo vài điều trong thực nghiệm của bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ tiến triển nhanh hơn.
Tô Lãng đưa cho ông Triệu số điện thoại, nói lúc nào ông đến tìm anh cũng được. Bác sĩ điều trị của Phan Tiểu Bảo nhìn hai người nói xong, có phần xấu hổ gật đầu với Tô Lãng. Trước đó ông vì quá kích động mà nói hơi quá đáng, chỉ là do khoa của bọn họ gặp được nhiều kẻ lừa đảo rồi. Bệnh bình thường thì còn đỡ, cũng biết bệnh viện có thể chữa được, nhưng loại bệnh nan y thế này thì có rất nhiều kẻ lừa đảo tìm đến, nói gì mà dùng khí công chữa bệnh, ăn không khí chữa ung thư, thí nghiệm thuốc mới vân vân. Người nhà không hiểu xem những kẻ lừa đảo kia thành cọng rơm cứu mạng, kết quả là làm lỡ người bệnh, hối hận cũng không kịp. Ông cũng chỉ đi ngang qua nghe được vài câu, lại tưởng là chỗ nào đến lừa tiền, nên mới...
Tô Lãng cười, hiểu vì sao bác sĩ kích động, anh lúc còn ở Trung Kinh cũng từng gặp mấy chuyện đó. Hơn nữa phòng thí nghiệm của bọn họ đúng là không có tiếng tăm gì, chỉ là một tổ chức tư nhân, bị hiểu lầm cũng là bình thường. Bên anh thì không có việc gì, còn Phan Lượng cũng chưa quyết định ngay được, mấy người Vương Thục Tú đến thăm Phan Tiểu Bảo, rồi chào tạm biệt về nhà.
Mọi người chia tay ở bãi đỗ xe, vốn Tô Lãng muốn ăn bữa cơm với Nhan Việt, nhưng bây giờ anh vội về phòng thí nghiệm, nên ăn cơm chỉ có thể chuyển sang dịp khác. Lúc gần đi, Tô Lãng nhìn Lục Lăng Tây muốn nói gì đó, nhưng do dự một lúc cũng không nói gì.
Nhan Việt hơi nhíu mày, biểu hiện của Tô Lãng hơi quái lạ. Anh không thích ánh mắt nhìn Lục Lăng Tây của Tô Lãng, như đang nhìn một người khác vậy.
"Chúng ta đi thôi". Nhan Việt nói.
Lục Lăng Tây theo thói quen đi vào xe Nhan Việt. Bình thường Vương Thục Tú nhìn cũng thấy chẳng có gì, nhưng chắc là hôm nay trong lòng cô có băn khoăn, nên luôn thấy có gì đó. Cô nghi ngờ hỏi Tiêu Phong, "Anh có thấy Tiểu Tây thân thiết với Nhan Việt quá không?".
Tiêu Phong sửng sốt, rồi nở nụ cười. "Nhan Việt là người đáng tin, không phải Tiểu Tây luôn có quan hệ tốt với cậu ta sao, em nghĩ gì mà lại hỏi vậy?".
Vương Thục Tú cũng nói không nên lời, chỉ là một cảm giác mà thôi. Cô nghi ngờ là do mình có thai nên nghi thần nghi quỷ, nhìn cái gì cũng thấy là lạ.
Tiêu Phong trấn an vỗ tay Vương Thục Tú, theo ý cô nói: "Nếu em không thích Nhan Việt làm hàng xóm, thì chúng ta đến ở chỗ trước đây của anh, Tiểu Tây cũng đi cùng, được không?".
Vương Thục Tú trừng y, "Đã ở đây quen rồi còn làm khổ làm gì nữa. Hơn nữa Nhan Việt cũng không tệ, chỉ là em thấy cậu ta và Tiểu Tây gần gũi quá thôi, nghĩ lại thì cũng chẳng có chuyện gì cả, chắc là em nghĩ nhiều rồi".
Cô vừa nói vậy, Tiêu Phong cười cười không nói gì nữa.
Mọi người trở về tiểu khu mới phát hiện có hai xe cảnh sát đậu ở đây, hầu hết hàng xóm đều ở bên ngoài, tốp năm tốp ba bàn luận sôi nổi.
"Có chuyện gì vậy?". Vương Thục Tú đến gần bà Mã lầu trên hỏi.
Bà Mã thấy nhà bọn họ đã về, nhiệt tình dặn dò: "Khoan hẵng về, để cảnh sát tìm xem trong nhà có rắn không". Bà thấy mấy người Vương Thục Tú không hiểu gì, vừa giải thích vừa oán giận nói: "Cũng không biết bây giờ người ta nghĩ thế nào nữa, cô nói trong nhà nuôi mấy con thú cưng như mèo a cún a đều rất đáng yêu, thế mà lại học theo nước ngoài chạy theo mốt nuôi rắn. Ngay cả tòa số cạnh chúng ta, cả đêm mất mất ba con rắn, lại còn là rắn độc nữa. Nghe nói chỉ có rắn nhà Tiểu Thiên đã nhổ răng nên không sợ cắn, hai nhà còn lại chưa nhổ răng, hơn nữa độc tính còn không nhỏ. Lúc đầu bọn họ dán thông báo khắp tiểu khu để mọi người chú ý, sau lại không tìm được nên mới báo cảnh sát. Tết thế này, cô nói không phải đang làm khổ người ta sao!".
Vương Thục Tú nghe xong cũng không nói được gì, tiểu hỗn đản cũng nuôi một con rắn, tuy rằng không có độc, nhưng bây giờ lại nói cũng thấy ngượng.
Tiêu Phong nhìn tình hình thì chắc phải một lúc lâu mới xong, săn sóc nói với Vương Thục Tú: "Tiểu Hoa, em lên xe nghỉ ngơi đi, bên ngoài trời lạnh".
Vương Thục Tú nghĩ mình đang mang thai, nếu bị cảm rồi uống thuốc cũng không hay, nghe theo Tiêu Phong lên xe. Lúc hai người nói chuyện, Lục Lăng Tây chột dạ kéo Nhan Việt, khẽ hỏi: "Nhan đại ca, chúng ta vào xem đi, không chừng là Tiểu Hắc...".
Lúc nhắc đến Tiểu Hắc thì Lục Lăng Tây đè giọng xuống, sợ bị người xung quanh nghe được.
Nhan Việt gật đầu, nhưng cũng không đồng ý để Lục Lăng Tây cùng đi vào, mà bảo Lục Lăng Tây ở ngoài chờ anh. Lỡ như không phải Tiểu Hắc mà là rắn độc chạy ra, rồi cắn Lục Lăng Tây thì sao? Lục Lăng Tây vẫn kiên trì, Phương Lỗi từ cổng tòa nhà đi ra, thấy hai người thì mắt sáng lên.
"Hai người sống ở đây?".
Lục Lăng Tây gật đầu, Phương Lỗi cười nói, "Trùng hợp quá, chắc hai người biết chuyện rồi, có người báo cảnh sát nói ở đây mất ba con rắn được nuôi...". Vốn anh chỉ nói thôi, nhưng nói đến một nửa bỗng khựng lại, như nghĩ gì đó nhìn Lục Lăng Tây, khẽ hỏi: "Tiểu Hắc?".
Lục Lăng Tây lúng túng, không biết nên gật đầu hay không.
Phương Lỗi không nói gì một lúc lâu, dẫn hai người vào cùng. Suy xét đến thói quen của Tiểu Hắc, ba người đi đến nhà Nhan Việt trước. Lúc vào cửa tất cả đều bình thường, Nhan Việt gọi tên Tiểu Hắc, liền thấy Tiểu Hắc chậm rãi bò ra từ dưới sô pha, bên cạnh còn chắn lại ba con rắn.
Mọi người: "...".
Tiểu Hắc nhìn Nhan Việt, lại nhìn Lục Lăng Tây, vội vàng đưa mấy con rắn kia đến bên cạnh Phương Lỗi, dựng thân kêu sh sh.
Phương Lỗi không hiểu, nhìn Nhan Việt, "Tiểu Hắc có ý gì?".
Nhan Việt ung dung, "Tiểu Hắc muốn lấy mấy con rắn này đổi bánh ngọt với anh, muốn lấy chúng đi thì anh tự sắp xếp đi".
Phương Lỗi dở khóc dở cười, không ngờ Tiểu Hắc còn nhớ rõ chuyện rắn xanh. Lúc anh đi vào trong tay cầm một cái rương nhỏ đựng rắn, sau khi đã bàn bạc là sẽ cho Tiểu Hắc mười cái bánh ngọt, Tiểu Hắc đã giúp anh đuổi ba con rắn vào trong rương nhỏ. Phương Lỗi rất vừa lòng, Tiểu Hắc cũng rất vừa lòng, hưng phấn lắc lắc đuôi. Nó nào ngờ Nhan Việt đợi xong việc mới tính sổ, bước nhanh đến xách nó lên, mở miệng lung lay răng bên trong, mặt bình tĩnh nói: "Sau này chỉ được uống sữa, không có bánh ngọt và bánh quy. Nếu để tao phát hiện mày đi trộm rắn nữa, thì sữa cũng mất luôn, chỉ có thể ăn với Tiêu Trăm Vạn".
Tiểu Hắc bị răn dạy ủ rũ cúi đầu, lấy lòng quấn trên tay Nhan Việt. Phương Lỗi nhìn mà buồn cười, nói vài câu giùm Tiểu Hắc. Tiểu Hắc coi như là đánh bậy đánh bạ làm được việc tốt. Bây giờ trong thành phố thịnh hành việc nuôi các loài bò sát như rắn, rắn mối, vừa nguy hiểm lại vừa ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân xung quanh. Nhất là một số người thích nuôi rắn độc, còn không chịu nhổ răng cho rắn, không cẩn thận thả ra thì phiền phức to. Lần này Tiểu Hắc dọa chúng nó, đợi cảnh sát phê bình dạy dỗ chủ nuôi vài câu, đốc xúc việc nhổ răng nọc, thì sau này hàng xóm xung quanh cũng yên tâm hơn.
Nhan Việt nể mặt Phương Lỗi tha cho Tiểu Hắc lần này, nhưng vẫn đưa Tiểu Hắc đi đánh răng. Tiểu Hắc tủi thân cuốn đuôi chui xuống sô pha, mặc Phương Lỗi đùa thế nào cũng không chịu đi ra.
Phương Lỗi mang theo rắn bắt được đi ra ngoài, hàng xóm lầu trên lục tục về nhà. Mọi người nghe Phương Lỗi nói đều bắt được rắn ở trong sân, thấy ở tầng một quá nguy hiểm. May mà mùa đông không có cỏ, nếu đến mùa hè cỏ dại mọc thành bụi, thì rất lâu cũng chưa phát hiện được.
Những nhà nuôi rắn xung quanh đều bị Phương Lỗi răn dạy nửa ngày, bây giờ pháp luật chưa hoàn thiện, cũng không có hạn chế gì về việc nuôi thú cưng. Bọn họ nuôi rắn cũng được, nhưng tốt nhất là nuôi rắn không có độc, nếu nuôi rắn độc thì phải nhổ răng đi, điều này không chỉ vì bọn họ mà còn vì hàng xóm xung quanh nữa.
Giải quyết xong chuyện mấy con rắn Phương Lỗi cũng không ở lại, vội vã rời đi. Hôm nay là ngày anh trực, có một đống việc nên rất bận rộn. Phương Lỗi vừa đi, Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn đã đưa Tiêu Trăm Vạn đến thăm Vương Thục Tú. Hai người nghe tin Vương Thục Tú có thai đều rất vui mừng, dọc đường mua không ít đồ gói trong bao lớn bao nhỏ.
"Quần áo, khăn nhỏ, nệm nhỏ". Chu Hiểu Mạn vừa xếp đồ vừa nói với Vương Thục Tú.
Vương Thục Tú nhìn đồ chiếm hết nửa cái giường, không biết nên nói gì. "Lúc này còn sớm mà, cũng phải đợi đến tháng chín, chị dâu, chị sốt ruột quá rồi".
"Tháng chín đến nhanh lắm". Chu Hiểu Mạn mặc kệ lời Vương Thục Tú nói, đặt đồ chơi mà cô mua cho trẻ con ở đầu giường. "Đúng rồi, có con thì căn nhà này hơi nhỏ, hai người định thế nào?".
Bây giờ nhà Vương Thục Tú và Tiêu Phong ở là một căn nhà kiểu cũ có hai phòng, ở ba người còn miễn cưỡng được, chứ bốn người thì không được. Nhất là sau khi đứa trẻ sinh ra phải mua giường trẻ con mua đồ chơi gì gì đó, tất cả đều cần không gian. Chu Hiểu Mạn nghĩ rất xa, "Sau này đứa bé phải đến trường, trường học gần đây thế nào? Nếu trường không tốt, thì nên tìm mua một căn hộ gần trường điểm. Bây giờ đến trường là chia theo hộ khẩu, những chuyện này phải tính sớm".
Theo trên baidu, chính sách nhập học ở những trường tiểu học trong các thành phố của Trung Quốc, bao gồm cả Bắc Kinh, không còn thi đầu vào nữa, mà là chia theo hộ khẩu từ khu vực nào là đến trường nào, nên nhà ở cạnh các trường điểm đều tăng giá rất nhanh.
Nói thật, những chuyện Chu Hiểu Mạn nói Vương Thục Tú chưa từng nghĩ đến, lúc trước khi cô nuôi Lục Lăng Tây đều gần như là nuôi thả, không nghĩ đến nhiều chuyện như vậy.
Chu Hiểu Mạn nhìn vẻ mặt cô là hiểu, liền cười nói. "Chị và anh cả em đã bàn bạc rồi, định bán mỏ than ở Tây Bắc rồi dọn đến Phượng Thành ở. Em và Tiêu Phong cũng chỉ có hai người, sau này trông con bận việc làm ăn chắc chắn sẽ mệt, chị và anh ấy còn giúp đỡ được. Chị nghe nói hoàn cảnh ở tiểu khu đó rất tốt, anh cả em hai ngày trước đi tản bộ bên ngoài cũng tiện đường xem mấy căn hộ. Chờ nhà ở đó có rồi, thì em và Tiêu Phong dọn đến đi, nhà cửa ở đó rộng rãi, thuê bảo mẫu cũng có thể ở lại đó".
Vương Thục Tú nghe Chu Hiểu Mạn nói sẽ sống ở Phượng Thành thì rất vui, còn về chuyện chuyển nhà thì cô cũng không vội, "Đến lúc đó rồi nói sau".
"Được rồi".
Bởi vì chuyện Vương Thục Tú có thai, nên mấy ngày Tết còn lại mọi người gần như đều xoay quanh cô. Vào mồng bảy Lục Lăng Tây và Nhan Việt đi đến thôn Linh Thủy, còn mang không ít đồ đến.
Lý đại gia, Tiểu Thạch Đầu... Còn thêm một Từ đại gia nữa, Lục Lăng Tây không biết từ lúc nào Tiểu Thạch Đầu đã móc nối với Từ đại gia, chỉ biết trong vườn hoa có một con sáo đến giờ liền kêu "Ăn cơm".
"Ăn cơm, ăn cơm".
Lúc bọn họ đến đã là giữa trưa, Lý đại gia đang chăm sóc thực vật trong vườn, Từ đại gia rảnh rỗi không có việc gì liền đi theo giúp đỡ. Con sáo bay trên đầu hai người, nhắc nhở đã đến giờ nghỉ ngơi.
Lý đại gia cười lắc đầu, "Sáo nhỏ trừ ăn cơm còn biết gì nữa?".
"Tìm người, tìm người". Sáo ta kêu lên bằng giọng the thé.
Lục Lăng Tây và Nhan Việt vừa vào nghe thấy vậy, cười cười.