Điền Viên Nhật Thường

chương 126: đổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cây liễu đại thụ tiến hóa lần thứ hai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn khiến Lục Lăng Tây rất bất ngờ, nhưng cậu lại do dự, không biết nên đồng ý tiến hóa luôn không. Cậu còn nhớ rõ tình hình khi cây liễu tiến hóa lần trước, cả thôn Linh Thủy như là bị động đất vậy, lỡ như lần này ầm ĩ hơn thì sao? Nhưng cậu cũng không muốn kìm sự tiến hóa của cây liễu, như vậy là trái ngược với ý nghĩa tồn tại của tấm bảng.

Lục Lăng Tây khó xử nhìn Nhan Việt, nói về chuyện cây liễu tiến hóa. Nhan Việt lập tức hiểu được băn khoăn của Lục Lăng Tây, anh trầm ngâm, nói: "Tiến hóa thì chắc chắn phải tiến hóa, nhưng trước hết chúng ta cần chuẩn bị đã. Lần này cây liễu tiến hóa sẽ có động tĩnh to nhỏ thế nào không ai biết được, để đề phòng mọi chuyện thì nên tập trung hết thôn dân thôn Linh Thủy ra ngoài, tránh có chuyện gì ngoài ý muốn".

Lục Lăng Tây cũng lo lắng chuyện này, sợ có người nào bị thương. Nhưng nên tìm cớ gì để tập trung mọi người ra bên ngoài hết đây? Cậu nghĩ nghĩ rồi đề nghị: "Đêm giao thừa thôn Linh Thủy có bắn pháo hoa, Lý đại gia nói rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều đi ra xem, hay là chúng ta lại bắn thêm một lần?".

Nhan Việt cảm thấy ý này không tệ, không chỉ là cơ hội đưa hết tất cả mọi người ra khỏi nhà, mà còn có thể tạo ấn tượng tốt với thôn dân. Hơn nữa nếu bắn pháo hoa thì tiến hóa của cây liễu chỉ có thể làm vào buổi tối. Vậy thì cho dù có động tĩnh gì, trong cảnh tối lửa tắt đèn mọi người cũng không thấy rõ được.

Hai người bàn bạc xong, Lục Lăng Tây gọi điện về nhà trước đã. Nói bên vườn hoa có chút chuyện, nên buổi tối phải ở lại thôn Linh Thủy. Sau đó cậu còn gọi cho ông Trương báo một tiếng, đỡ cho ông ngày mai đến cửa hàng tìm cậu. Cậu vừa gọi xong, bên chỗ Nhan Việt cũng đã nói với trưởng thôn thôn Linh Thủy rồi. Vì để chắc chắn rằng có thể hấp dẫn tất cả thôn dân đi ra, Nhan Việt đã nói với trưởng thôn Lý Đại Dũng là sẽ bắn pháo hoa và chiếu hai bộ phim điện ảnh. Anh nhớ là có cái kiểu rạp chiếu phim ngoài trời, chiếu phim rất tiện.

Nhan Việt vừa nói là Lý Đại Dũng liền biết. Mấy năm trước Phượng Thành có làm một hoạt động văn hóa xuống nông thôn, trong đó chủ yếu là loại rạp chiếu phim ngoài trời này. Bình thường trong thôn bọn họ có việc gì vui cũng sẽ thuê người đến chiếu phim, sắp xếp mấy việc này cũng không khó. Nhan Việt bỏ tiền, Lý Đại Dũng bỏ lực, rất nhanh đã quyết định sáu giờ tối sẽ chiếu phim trước, rồi sau đó bắn pháo hoa.

Vốn Lý Đại Dũng thấy sáu giờ thì hơi sớm, bọn họ chưa chắc đã ăn cơm nữa. Nhưng Nhan Việt kiên trì, Lý Đại Dũng không lay chuyển được đành phải thông báo sớm cho thôn dân là sáu giờ chiếu phim, muốn xem phim thì ăn cơm trước.

Hành động này của hai người không giấu được Lý đại gia. Lý đại gia nghe trên loa nói cảm ơn Vi Viên Nghệ, lẩm bẩm nói: "Hai đứa bé này sao đột nhiên lại muốn chiếu phim trong thôn chứ, lúc vừa ra cửa bọn nó cũng không có ý này mà".

Con chó già kêu nhỏ mấy tiếng, Lý đại gia cười cười, vươn bàn tay thô ráp đầy kén sờ đầu nó, đồng ý: "Được, buổi tối mang mày đến xem".

Bởi vì luôn nhớ đến chuyện cây liễu, nên Lục Lăng Tây và Nhan Việt cũng không ở vườn ươm Khâu Điền lâu. Hai người vừa xong việc bên này liền đi tìm Phương Lỗi và Tiểu Thạch Đầu chuẩn bị về thôn. Lúc đến thì thấy Phương Lỗi và Tiểu Thạch Đầu đang ăn nho trong phòng với Hổ tử, đây đều là mới hái, còn tươi mới hơn cả mua trong chợ nữa. Hổ tử ở bên cạnh nhiệt tình bảo bọn họ ăn nhiều hơn, còn hái thêm một rổ để bọn họ mang đi nữa.

Nghe Lục Lăng Tây nói định về, Hổ tử hơi bất ngờ, sao đi vội vậy chứ? Lục Lăng Tây giải thích là lo cho vườn hoa bên kia, bên này có Hổ tử trông giúp nên cậu cũng yên tâm.

Phương Lỗi sắc bén nhận ra được hình như Lục Lăng Tây có chuyện gì đó, anh liếc nhìn Nhan Việt, nhưng lại không thấy có vẻ gì trên mặt Nhan Việt. Phương Lỗi có chút nghi ngờ, nhưng lại nghĩ có Nhan Việt ở đây thì Lục Lăng Tây không xảy ra chuyện gì được, nên cũng yên tâm.

Mấy người trở về thôn, Phương Lỗi mới biết Lục Lăng Tây định chiếu hai bộ phim trong thôn vào buổi tối. Tiểu Thạch Đầu rất vui mừng, nhìn mèo xám cũng thấy thuận mắt hơn chút, không đối địch như lúc đầu nữa.

"Anh Tiểu Tây, buổi tối anh ở đây sao?". Tiểu Thạch Đầu chờ mong nhìn Lục Lăng Tây hỏi.

Lục Lăng Tây gật đầu, "Ừ, ngày mai mới về nhà".

Tiểu Thạch Đầu lập tức cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng muốt.

Phương Lỗi trước khi đến vốn chỉ định thăm Tiểu Thạch Đầu, đón Đại Hắc đi, nhưng mèo xám xuất hiện đã khiến bước chân rời đi của anh dừng lại. Bây giờ mèo xám còn chưa dụ được đến tay, nên Phương Lỗi ở lại thôn luôn, buổi tối đi xem náo nhiệt. Dù sao dịp Tết anh cũng đã trực hai ngày, hôm nay xem như là ngày nghỉ, buổi tối về nhà không tiện thì cũng có thể ở lại nhà Lý đại gia.

Mãi cho đến sáu giờ tối, thôn Linh Thủy đều gió yên sóng lặng. Trời vừa tối xuống, thôn dân đã nô nức đến bờ sông xem phim. Phương Lỗi trông Tiểu Thạch Đầu không cho bé chạy loạn, A Hoàng thì cảnh giác bảo vệ bên cạnh Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Hôi ngạo mạn ngồi xổm trên bả vai Phương Lỗi, qua một ngày nó đã xem nơi này là cái đệm mềm di động rồi. Khi nào không thoải mái thì vươn móng vuốt ra kéo tóc Phương Lỗi, nhắc nhở anh nhúc nhích, điều chỉnh vị trí.

Phim vừa bắt đầu chiếu, Tiểu Hôi bỗng nôn nóng không yên. Nó duỗi móng vuốt cào vài cái trên bả vai Phương Lỗi, Phương Lỗi bất đắc dĩ hỏi: "Miêu đại gia, lại có chuyện gì vậy?".

Tiểu Hôi híp mắt nhìn về phía cây liễu ở xa xa, kêu meo meo vài tiếng. Phương Lỗi nhìn theo tầm mắt nó, không hiểu được Tiểu Hôi có ý gì. Cũng giống như Tiểu Hôi, biểu hiện của A Hoàng cũng có vẻ có gì đó là lạ. Tiểu Thạch Đầu ôm A Hoàng vuốt lông cho nó, đột nhiên nhớ ra gì đó, ngửa đầu nhìn Phương Lỗi: "Chú Phương, anh Tiểu Tây đâu rồi? Ngay cả Đại Hắc cũng không ở đây sao?".

Phương Lỗi khẽ động trong lòng, suy nghĩ nhìn về phía thôn, hình như Nhan Việt và Tiểu Tây vẫn luôn ở trong thôn không đi ra.

Dưới tàng cây liễu, Lục Lăng Tây và Nhan Việt không đi xem phim, mà ở bên cạnh cây liễu chờ nó tiến hóa. Khi Lục Lăng Tây mở tấm bảng trắng lên chọn đồng ý, thì bộ rễ khổng lồ bên dưới thôn của cây liễu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mở rộng ra xung quanh. Nhưng khiến bọn họ bất ngờ chính là, lần tiến hóa này yên lặng không một tiếng động, dưới đất cũng không có chấn động nào.

Nhan Việt đoán, "Liệu có phải là bộ rễ đâm quá sâu, nên mặt đất không cảm giác được?".

Lục Lăng Tây cũng không rõ, nhưng vẫn cẩn thận nói: "Chờ một lát đã".

Lần chờ này là chờ đến khi bắn pháo hoa xong, chiếu hết phim, các thôn dân bắt đầu lục tục về nhà. Đã bốn tiếng rồi mà không có gì xảy ra cả, Lục Lăng Tây cũng không nói rõ được có cần thở phào nhẹ nhõm hay không, cậu và Nhan đại ca thấp thỏm không yên lâu như vậy, kết quả lại không có chấn động lớn như bọn họ đoán, cảm giác cứ như đấm mạnh vào trong bông vậy.

Nhan Việt nhìn vẻ mặt của cậu cười cười, vươn tay ôm Lục Lăng Tây vào lòng, buồn cười nói: "Chúng ta về thôi, chắc là không có việc gì đâu".

Lục Lăng Tây ngáp một cái gật đầu. Lúc trước vẫn luôn căng thẳng, vừa thả lỏng thì mỏi mệt như thủy triều ập đến toàn thân, bây giờ cậu chỉ muốn về ngủ một giấc. Hai người tay trong tay về nhà nhỏ, Lục Lăng Tây mắt nhắm mắt mở đi theo Nhan Việt rửa mặt xong, rồi ngủ thiếp đi rất nhanh.

Lúc mơ màng cậu cảm giác được hình như có người đến bên ngoài, Nhan Việt đi ra ngoài không biết nói gì đó. Lục Lăng Tây cuộn chăn xoay người, lầm bầm: "Ai vậy?".

Dường như vang lên tiếng cười khẽ của Nhan Việt, một nụ hôn mềm mại rơi trên mặt cậu, là giọng của Nhan Việt, "Ngủ đi, Phương Lỗi đến đây có chút việc, đã đi rồi".

Lục Lăng Tây theo bản năng cầm tay Nhan Việt, chôn mặt trong lòng anh, ngủ say.

Ban đêm, cả thôn Linh Thủy đều yên lặng. Trong lúc mọi người không biết, thì bộ rễ của cây liễu đã đâm xuống đáy sông Linh Thủy, bắt đầu hấp thu nước bên trong. Vô số nước sông qua bộ rễ được giữ lại dưới đất, bộ rễ chiếm bên dưới thôn Linh Thủy bắt đầu to khỏe hơn.

Lúc trời sắp sáng, tấm bảng trắng trồi lên, Lục Lăng Tây bỗng bừng tỉnh, xoa mắt nhìn hai dòng chữ xanh trên tấm bảng.

Liễu rủ cấp ba đã tiến hóa xong, phương hướng tiến hóa là thực vật tích nước +%.

Quần thể sinh thái cây liễu kéo dài đến mười đơn vị tiêu chuẩn, thưởng tâm thực vật +, sức mạnh tự nhiên +.

Lục Lăng Tây chạm lên tấm bảng, theo ngón tay chuyển động, toàn bộ phạm vi quần thể sinh thái cây liễu bao trùm xuất hiện trên tấm bảng. từ thôn Linh Thủy đến vườn ươm Thạch Câu Hà, hơn hai mươi điểm sáng xanh nối liền nhau, đất bên trong đã được tinh lọc thành màu hơi trong suốt.

Cậu giật mình mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng lại thì tấm bảng lại xuất hiện thông báo mới.

Đạt đủ mười nghìn điểm tâm thực vật, hệ thống bắt đầu thăng cấp.

Nhắc nhở của tấm bảng có chút bất ngờ, lúc này Lục Lăng Tây mới nhận ra rằng bởi vì lúc nãy mới thưởng tâm thực vật, nên tấm bảng lại thăng cấp lần nữa.

Hệ thống thăng cấp thành công, phạm vi radar tinh thần mở rộng đến ba trăm mét, mở chức năng đổi. điểm tâm thực vật đổi lấy một điểm sức mạnh tự nhiên, điểm sức mạnh tự nhiên mở ra tiến hóa của thực vật, hệ thống thưởng một bao hạt giống đậu tương.

Theo lời thông báo xuất hiện, trong tay Lục Lăng Tây lại có thêm một bao màu đen bằng bàn tay. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, cậu đã quen với việc này rồi. Điều duy nhất khiến cậu bất ngờ là, chức năng mới của tấm bảng lại có thể tiêu tốn sức mạnh tự nhiên để thúc đẩy tiến hóa của thực vật. Nhưng cái giá phải trả quá lớn, điểm sức mạnh tự nhiên mới có thể thúc đẩy tiến hóa một lần, cậu thấy chắc chắn là mình sẽ không nỡ dùng. Nhưng cũng khó trách, lần trước cậu cưỡng chế thúc đẩy tiến hóa cỏ đông lăng đã bị trừ năm điểm sức mạnh tự nhiên. Lúc đó cậu còn thấy lạ, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cậu đang thử nghiệm trước chức năng mới sau khi tấm bảng thăng cấp.

Lục Lăng Tây không ngủ được nữa, nên rời giường thay quần áo. Nhan Việt bị tiếng động cậu tạo ra làm tỉnh giấc, khàn khàn hỏi: "Tiểu Tây, sao vậy?".

Lục Lăng Tây đến gần chủ động hôn Nhan Việt một cái, khẽ nói: "Không có gì, cây liễu đã tiến hóa xong rồi, em muốn đi xem thử".

Nhan Việt tỉnh táo lại, "Chờ anh, anh đi cùng với em".

Sáng sớm đầu xuân vẫn còn rất lạnh, Lục Lăng Tây quấn áo lông chờ Nhan Việt cùng đi ra ngoài. Có gió thổi qua, Lục Lăng Tây hít sâu một hơi, cảm thấy không khí bên ngoài không có chút khô hanh nào, mà lại có cảm giác ẩm ướt sau cơn mưa.

Cậu thấy lạ nói cho Nhan Việt biết cảm giác này, Nhan Việt cũng cảm nhận được một chút. Phải biết là Phượng Thành ở phía Bắc Trung Quốc, mùa đông thường khô hanh, huống hồ gì mùa đông năm nay không có tuyết rơi, nên càng khô hanh hơn.

Hai người thắc mắc đi ra cửa, từ xa liền thấy trước cây liễu hình như đứng một người.

"Phương Lỗi?". Nhan Việt nhướng mày, thấy lạ, "Anh ta đứng đó làm gì vậy?".

Lục Lăng Tây nhìn Phương Lỗi, tầm mắt rất nhanh đã bị màu xanh của cây liễu trước mặt hấp dẫn. Bây giờ đang là tháng hai đầu xuân, nhưng đưa mắt nhìn qua thì xung quanh cây liễu đã toàn một màu xanh, một vùng cỏ nhỏ trong một đêm đã nhú lên, màu sắc xanh non đập vào mắt, sức sống nồng đậm xông vào mũi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio