Phương Lỗi xin nghỉ một tuần. Bây giờ không thể rời mắt khỏi Tiểu Hôi được, anh lại không thể mang Tiểu Hôi đi làm cùng, chỉ đành xin phép ở nhà với Tiểu Hôi, ít ra cũng phải để Tiểu Hôi học được kiến thức cơ bản trong cuộc sống. Tất nhiên, là một con mèo thì Tiểu Hôi sống rất tốt, nhưng là một con người, Tiểu Hôi còn cần hiểu biết thêm rất nhiều điều. May mà vụ án trong tay Phương Lỗi vừa làm xong, nếu không lãnh đạo cũng sẽ không cho anh nghỉ.
"Đây là tiền".
Phương Lỗi tựa vào đầu giường, rút từ trong ví ra các loại tiền giấy từ một đến một trăm tệ, đặt trước mặt Tiểu Hôi dạy cho nó nhận biết. Theo như anh hiểu Tiểu Hôi, thì Tiểu Hôi chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở trong nhà, anh cũng không thể đảm bảo là Tiểu Hôi đi ra ngoài sẽ gặp được người tốt như tài xế lúc trước, chỉ có thể dạy Tiểu Hôi cách dùng tiền trước. "Tiểu Hôi cậu muốn cái gì thì có thể dùng tiền đổi lấy". Anh nói xong cầm tờ tiền giấy một tệ lên, "Đây là tờ tiền nhỏ nhất". Rồi lại cầm tờ một trăm tệ lên, "Đây là tờ tiền lớn nhất".
Tiểu Hôi ngồi xổm đối mặt với Phương Lỗi, nó vẫn không thích cái tư thế "ngồi" này, dễ đè lên đuôi nó. Nó tò mò nhìn tiền giấy trong tay Phương Lỗi, nghiêng đầu, vẫy đuôi meo một tiếng.
Phương Lỗi gật đầu, "Tiền đổi gì cũng được".
Mắt Tiểu Hôi sáng lên, rút tờ một trăm trong tay Phương Lỗi ra, kêu meo meo meo.
"...". Phương Lỗi. Anh nhịn cười xoa tai Tiểu Hôi, "Không được, một trăm tệ này không thể đổi Lục Lăng Tây từ tay Nhan Việt. Tiền chỉ có thể đổi đồ, không thể đổi người. Hơn nữa không phải chúng ta vừa mới nói trong nhà chỉ có hai chúng ta, không có thêm người khác sao?".
Vốn anh chỉ nói đùa thôi, ai ngờ Tiểu Hôi run run tai vứt tiền đi, bỗng nhào vào lòng anh. Phương Lỗi sửng sốt, khỏe mạnh bế lấy Tiểu Hôi.
Meo ~
Tiểu Hôi đến gần đặt trán lên trán Phương Lỗi, vươn lưỡi ra liếm liếm trên môi anh. Trong lòng Phương Lỗi run lên, luống cuống tay chân muốn đẩy Tiểu Hôi ra, nhưng nghe được ý trong tiếng kêu của Tiểu Hôi thì chần chừ. Tiểu Hôi cũng không hiểu lúc nãy anh chỉ nói đùa, tưởng rằng anh buồn vì lời lúc nãy của Tiểu Hôi, cho nên qua cách liếm này để an ủi anh.
Meo ~
Tiểu Hôi liếm xong thì dừng lại, vẻ mặt ban ân nhìn Phương Lỗi, ý bảo Phương Lỗi phải liếm lại. Theo cách nói trên mạng, thì trong thế giới của mèo, mèo có quan hệ thân thiết gần gũi với nhau mới được phép rửa mặt chải đầu cho nhau. Trước đây Tiểu Hôi xem Phương Lỗi như là người hầu của nó, bây giờ miễn cưỡng coi Phương Lỗi như là đồng loại.
Phương Lỗi: "...".
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đã giải cứu Phương Lỗi, dù là ai đi chăng nữa thì Phương Lỗi cũng đều biết ơn người này. Nhưng rất nhanh sau đó Phương Lỗi đã hối hận vì suy nghĩ này. Trong điện thoại, bà Phương quyết định rất nhanh gọn, "Lỗi tử, mẹ nghe nói con xin nghỉ một tuần. Đúng lúc quá, cô gái hôm nay con gặp cũng được nghỉ mấy ngày nay, con chọn một ngày đi, thôi mai luôn đi, ăn một bữa với cô ấy, quen thuộc lẫn nhau. Cơm nước xong cũng đừng ngốc đó, đi dạo chơi xung quanh. Quyết định như vậy nhé, mẹ gọi cho cô ấy nói một tiếng, con lại gọi cho người ta nói địa điểm".
Phương Lỗi: "Mẹ, con...".
"Được rồi, sắp chiếu phim rồi, mẹ không nói nữa". Bà Phương nhanh chóng cúp máy, để lại mình Phương Lỗi đau đầu không thôi. Anh đã nghĩ là sẽ mời cô gái kia ăn một bữa xem như xin lỗi, thuận tiện nói rõ hiện giờ anh không có suy nghĩ tìm đối tượng, đừng làm chậm trễ người ta. Nhưng anh không ngờ mẹ anh lại vội vã như vậy, quyết định ngày mai luôn. Anh bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hôi, vừa không yên tâm để Tiểu Hôi ở nhà, lại lo là mang Tiểu Hôi đi cùng thì không biết lúc nào Tiểu Hôi sẽ biến lại thành mèo.
Anh do dự một hồi, bàn với Tiểu Hôi: "Mai tôi đưa cậu đến chỗ Tiểu Tây được không?".
Phương Lỗi có không ít bạn, nhưng để nói ai sẽ chấp nhận được sự thực Tiểu Hôi biến thành người, thì anh cảm thấy chỉ có Lục Lăng Tây.
Meo ~
Tiểu Hôi lập tức cảnh giác, tỏ vẻ không vui.
Phương Lỗi vừa thấy không được, đành thỏa hiệp nói, "Vậy mai tôi mời một người bạn đến nhà ăn cơm, có được không?".
Meo ~
Phương Lỗi giải thích: "Chỉ là một người bạn bình thường, cơm nước xong là không có việc gì nữa".
Tiểu Hôi không tình nguyện gật đầu, đáp đồng ý. Phương Lỗi thở phào một hơi, nghĩ đến tinh thần tràn trề của mẹ anh, tốt nhất là nên sớm nói rõ với cô gái kia. Nếu không không chừng trong lúc anh không biết thì mẹ anh lại làm gì đó cũng nên. Hẹn cô gái kia đến nhà tuy là lỗ mãng, nhưng nơi này là nhà của anh, lỡ như Tiểu Hôi biến thành mèo thì cũng có cách gạt được. Phương Lỗi tìm số của cô gái kia, sau khi bên kia nghe máy liền xin lỗi vì hành vi ngày hôm nay, rồi tỏ ý là em trai không khỏe, không thể ra ngoài được. Nếu cô ấy không để ý thì anh muốn mời đến nhà ăn bữa cơm, xem như để xin lỗi.
Có lẽ là cái nghề cảnh sát của Phương Lỗi tạo cảm giác an toàn cho người khác, cô gái không từ chối mà đồng ý đến.
Phương Lỗi nghĩ đến tất cả những chuyện có thể xảy ra vào ngày mai một lần, thấy không quên gì mới tập trung tinh thần tiếp tục kéo Tiểu Hôi giảng dạy cho nó. Suốt cả đêm, anh dạy cho Tiểu Hôi biết tiền mệnh giá lớn nhỏ thế nào. Tiểu Hôi không biết số, nên phải qua màu sắc để nhận biết. Phương Lỗi còn mang Tiểu Hôi đi ôn lại cách sử dụng đồ điện trong nhà thế nào, ngay cả di động mà bây giờ anh đang dùng. Lúc Tiểu Hôi làm mèo tuy là thông minh, hầu như đều biết dùng hết, nhưng sau khi biến thành người thì tay người và vuốt mèo vẫn khác nhau. Những điều này đều là cơ bản, quan trọng nhất là để Tiểu Hôi có thói quen mặc quần áo. Phương Lỗi lấy hết quần áo của mình ra, quần, áo thun, áo khoác rồi để Tiểu Hôi mặc thử một lần. May mà ngoại trừ bị kẹt ở đuôi, thì Tiểu Hôi cũng có vẻ không bài xích chuyện mặc quần áo.
Phương Lỗi nghĩ đến chuyện mua vài cái quần dài rộng đang là mốt hiện giờ cho Tiểu Hôi, để tiện giấu đuôi đi, còn có mũ nữa, đúng rồi, còn phải mua di động cho Tiểu Hôi. Anh vừa lên kế hoạch vừa nhìn Tiểu Hôi đang lật qua lật lại rất vui vẻ trên giường, có cảm giác như đang chăm con vậy.
Meo ~
Tiểu Hôi lăn đến, giống như mèo co người lại nằm lên đùi Phương Lỗi, Phương Lỗi không được tự nhiên lắm muốn dịch dịch, Tiểu Hôi không vui đập anh một cái.
Phương Lỗi: "...".
Nếu là con chắc không có cái tính như vậy đâu.
Hơn giờ đêm, Tiểu Hôi không chịu được nữa, lôi kéo Phương Lỗi muốn đi ngủ. Phương Lỗi ngủ cả buổi chiều nên không thấy buồn ngủ, nhưng Tiểu Hôi ầm ĩ lên nên đành đi ngủ với nó. Trước lúc đi ngủ, Phương Lỗi lấy ra hai chiếc áo thun làm áo ngủ cho anh và Tiểu Hôi. Nhưng Tiểu Hôi không chịu mặc, còn cởi quần lót xuống, cả người trơn bóng nằm trên người Phương Lỗi, tứ chi duỗi ra, meo meo cọ qua cọ lại.
Phương Lỗi quả thực muốn điên rồi, giữ chặt Tiểu Hôi không cho nó lộn xộn, "Đi ngủ".
Tiểu Hôi không vui cắn Phương Lỗi một cái, còn muốn tiếp tục cọ lung tung nữa, Phương Lỗi không thể không ôm chặt Tiểu Hôi vào lòng, hai cái đùi kẹp chặt nó, không cho Tiểu Hôi có động tác khác. Hai người dùng tư thế thân mật trước nay chưa từng có ôm chặt nhau, Phương Lỗi cảm giác được anh cứng lên, Tiểu Hôi cũng cứng lên.
Phương Lỗi: "...".
Tiểu Hôi không thoải mái xoay xoay người, theo bản năng liếm cổ Phương Lỗi.
Meo ~
Phương Lỗi nghe hiểu Tiểu Hôi đang gọi tình, cố gắng tẩy não trong đầu "Tiểu Hôi là mèo", nhưng môi lưỡi mềm mại trên cổ thời thời khắc khắc nhắc nhở anh rằng, Tiểu Hôi bây giờ không còn là mèo nữa mà đã biến thành người. Cho dù Tiểu Hôi vẫn còn giữ lại tai mèo, đuôi mèo, nhưng anh tin chắc rằng bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Tiểu Hôi đều sẽ nói nó là người.
Meo meo ~
Tiểu Hôi khó chịu thúc giục, Phương Lỗi xấu hổ buông lỏng tay ra, Tiểu Hôi lập tức không học đã hiểu quấn lên, một tay cách quần lót nắm được bé Tiểu Lỗi.
Phương Lỗi: "...".
Sắp gãy rồi!
"Tiểu Hôi mau buông ra". Phương Lỗi cắn răng nói, hiển nhiên đây là lần đầu của Tiểu Hôi nên không có kinh nghiệm, Phương Lỗi thấy nếu cứ bị Tiểu Hôi túm thế này thì mai anh phải đến khám bác sĩ mất.
Meo ~
Tiểu Hôi không nghe lời Phương Lỗi, ngược lại nắm chặt hơn. Nó như là đột nhiên hiểu ra gì đó nắm bé Tiểu Lỗi tuốt động lên xuống. Phương Lỗi không biết bây giờ là hưởng thụ hay là tra tấn. Vì để tránh thảm kịch bé Tiểu Lỗi bị gãy trong tay Tiểu Hôi, Phương Lỗi đành phải nắm tay Tiểu Hôi, dạy nó dùng lực thế nào. Sau khi tra tấn "ngọt ngào" qua đi, mắt Tiểu Hôi sáng rỡ nhìn Phương Lỗi, hăng hái nắm tay Phương Lỗi chạm vào bé Tiểu Hôi.
Meo ~
Phương Lỗi: "...".
Nghĩ đến nguyên tắc có qua có lại, phải giúp đỡ lẫn nhau, Phương Lỗi thành công giúp Tiểu Hôi giải quyết vấn đề động dục. Kinh nghiệm của anh có thể nói là phong phú hơn Tiểu Hôi nhiều, Tiểu Hôi thoải mái ôm Phương Lỗi liếm qua liếm lại, để lại vô số dấu răng trên cổ Phương Lỗi, nước miếng thì bôi khắp người anh. Phương Lỗi hết cách đành ôm Tiểu Hôi đi tắm lại lần nữa, kết quả Tiểu Hôi không vui, lại liếm đầy nước miếng lên người anh.
Meo ~
Phương Lỗi nghe được rõ, hành vi liếm nước miếng này của Tiểu Hôi là hành vi giữa bạn đời với nhau. Chính ra mà nói, thì không phải Tiểu Hôi đang liếm nước miếng, mà là đang đánh dấu hiệu của mình. Qua hành vi này nó đánh dấu lên người Phương Lỗi, tuyên bố với Phương Lỗi, cũng tuyên bố với những con mèo khác Phương Lỗi là của nó, ai cũng không giành được.
Phương Lỗi: "...".
Mặc kệ Phương Lỗi nghĩ gì, Tiểu Hôi thấy mình đánh dấu xong liền vui vẻ nằm trên người Phương Lỗi mà ngủ. Phương Lỗi bất đắc dĩ ôm lấy Tiểu Hôi, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phương Lỗi đi chợ mua rau rồi mua gia vị nấu lẩu về. Tuy tay nghề nấu ăn của anh đã được rèn luyện, nhưng chỉ giới hạn ở cá mà thôi, những thứ khác thì bình thường. Nghĩ chưa chắc Tiểu Hôi đã thích ăn lẩu, Phương Lỗi còn mua ít cá nhỏ tươi mới về, chiên một nửa cho Tiểu Hôi ăn, nửa còn lại thì nấu canh cá cho nó. Lúc anh ra cửa Tiểu Hôi vẫn chưa rời giường, chờ anh xách đầy đồ ăn về nhà trọ, thì thấy cửa nhà trọ mở toang, Tiểu Hôi chỉ mặc chiếc quần lót màu đen ngồi xổm trước cửa, vẫy vẫy đuôi nhìn anh.
Phương Lỗi hoảng sợ, vội nhìn xung quanh xem có bị ai nhìn thấy hay không. Anh vội vào nhà định đóng cửa, thì Tiểu Hôi đã nhào vào lòng anh, phẫn nộ lên án hành vi độc ác bỏ nó ở nhà một mình. Phương Lỗi không có cách nào với Tiểu Hôi, chỉ đành tung ra tuyệt chiêu tất sát, một tay ôm Tiểu Hôi, một tay xoa bụng nó.
Meo ~
Tiểu Hôi được xoa rất thoải mái, lập tức không nhớ là một phút trước nó còn đang tức giận.
Phương Lỗi buồn cười nhìn Tiểu Hôi, chuẩn bị đến phòng bếp rửa rau, Tiểu Hôi ngoan ngoãn đi theo sau. Sau khi chuẩn bị xong, Phương Lỗi nhìn đồng hồ rồi kéo Tiểu Hôi vào phòng ngủ, lấy bộ quần áo của anh ra muốn Tiểu Hôi mặc vào.
"Ngoan, lát nữa sẽ có người đến, nhất định phải giấu đuôi đi. Còn nữa, lúc sắp biến lại làm mèo thì phải trốn về phòng ngủ ngay, không được đi ra, nhớ rõ không?".
Meo ~
Phương Lỗi sờ sờ lỗ tai Tiểu Hôi, kiên nhẫn dỗ nó: "Chỉ một lúc thôi, giữa trưa sẽ chiên cá nhỏ cho cậu ăn".
Tiểu Hôi nghiêng đầu nhìn Phương Lỗi, khoan hồng độ lượng đồng ý với yêu cầu của bạn đời.
Meo ~
Sắp đến giờ, Lâm Tĩnh theo địa chỉ mà Phương Lỗi cho cô tìm đến nhà trọ độc thân của anh. Cô có ấn tượng rất tốt về Phương Lỗi, thuộc kiểu nhất kiến chung tình. Tuy Phương Lỗi có điều kiện tốt như vậy lại chưa kết hôn làm cô thấy lạ, nhưng nghĩ đến nghề nghiệp của Phương Lỗi thì cô cũng có thể hiểu được. Điều duy nhất mà Lâm Tĩnh để ý chính là thiếu niên tai mèo ngày hôm qua, cô đoán được có thể thiếu niên kia chính là em trai mà Phương Lỗi nhắc đến, trong lòng thấy không thoải mái lắm. Dù sau lần đầu gặp mặt cô đã bị Phương Lỗi bỏ lại quán ăn, nói ra thì cũng hơi mất mặt.
Lâm Tĩnh đứng ở cửa chuẩn bị gõ cửa, Tiểu Hôi ở trong nhà bỗng xù lông lên. Nó ngửi được mùi hương đáng ghét ở cửa, giống y chang cái mùi mà hôm qua Phương Lỗi bỏ nó lại rồi trở về có trên người.
Meo ~
Tiểu Hôi nổi giận đùng đùng đi tìm Phương Lỗi đang chiên cá cho nó.
Phương Lỗi không hiểu vì sao Tiểu Hôi lại nổi giận, "Sao vậy?".
Tiểu Hôi đang định lên án thì tiếng gõ cửa vang lên, Phương Lỗi xoa đầu Tiểu Hôi, "Đừng nghịch ngợm, có khách đến".
Anh đoán được là Lâm Tĩnh đã đến, tắt bếp đi mở cửa. Tiểu Hôi tức giận đi phía sau Phương Lỗi. Phương Lỗi vừa mở cửa, trên mặt Lâm Tĩnh liền nở nụ cười dịu dàng. Ngay sau đó, tươi cười trên mặt cô cứng lại, Tiểu Hôi từ phía sau chen vào lòng Phương Lỗi, ôm Phương Lỗi thân mật liếm liếm.
Meo ~
Lâm Tĩnh: "...".
Phương Lỗi: "...".
Tiểu Hôi ngạo mạn liếc Lâm Tĩnh, tràn ngập địch ý với sự xuất hiện của cô.
Phương Lỗi không làm gì Tiểu Hôi được, chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, nghiêng người mời Lâm Tĩnh vào.
Lâm Tĩnh mặt không đổi sắc đi vào, tầm mắt lướt nhanh qua căn phòng bên trong. Nhà trọ của Phương Lỗi được thu dọn rất sạch sẽ, Lâm Tĩnh lại có ấn tượng tốt hơn về anh. Tất nhiên, nếu không có thiếu niên tai mèo kỳ lạ kia thì càng tốt hơn.
"Cô ngồi trước đi, trưa nay sẽ ăn lẩu, cũng làm sắp xong rồi". Phương Lỗi rất khách khí.
Lâm Tĩnh cười cười, "Cần tôi giúp gì không?".
"Không cần, không cần". Phương Lỗi từ chối, anh đặt hoa quả trên bàn trà lên trước mặt Lâm Tĩnh, Tiểu Hôi vèo cái ôm hết hoa quả vào lòng.
Meo ~
Lâm Tĩnh: "...".
Khóe miệng Phương Lỗi giật giật, ngại ngùng gật đầu với Lâm Tĩnh, túm Tiểu Hôi về phòng ngủ, đóng cửa lại nhỏ giọng nói: "Còn nhớ sáng nay chúng ta đã nói gì không?".
Tiểu Hôi nổi giận cào Phương Lỗi một cái, nó còn đúng lý hợp tình hơn Phương Lỗi nữa.
Phương Lỗi đành thỏa hiệp: "Chỉ là bữa cơm giữa bạn bè bình thường thôi, một lát là sẽ tiễn cô ấy về ngay. Ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghịch nữa".
Meo ~
Phương Lỗi gật đầu, "Tôi đảm bảo".
Sau khi khai thông lần nữa, thái độ của Tiểu Hôi với Lâm Tĩnh tốt hơn một chút. Tất nhiên địch ý của nó vẫn còn, nhưng Tiểu Hôi cảm thấy nó đã đủ đại nhân đại lượng rồi, nó dễ dàng tha thứ cho bạn đời của mình chuẩn bị đồ ăn cho đối thủ. Địch ý của Tiểu Hôi rất rõ, Lâm Tĩnh cảm nhận được hết. Vốn trong lòng cô đã có chút không thoải mái, sau khi cẩn thận quan sát thì phát hiện Tiểu Hôi không nói được, chỉ biết kêu meo meo. Cô không nghĩ sang hướng khác, mà chỉ cảm thấy đầu óc Tiểu Hôi không được bình thường. Nhìn cái tai mèo mà Tiểu Hôi đeo lên đầu là hiểu, Tiểu Hôi xem mình là một con mèo. Nghĩ như vậy, Lâm Tĩnh lại thấy thương cảm cho Phương Lỗi, thái độ với Tiểu Hôi cũng khoan dung hơn một chút. Chờ đến khi Phương Lỗi chuẩn bị xong mời cô ăn lẩu, cô còn cười mời Tiểu Hôi nữa.
"Tiểu Hôi không ăn lẩu". Phương Lỗi nói xong gắp một con cá nhỏ, cẩn thận lấy một ít xương to ra, xé thành miếng nhỏ đặt trong bát Tiểu Hôi.
Meo ~
Tiểu Hôi kêu một tiếng với Phương Lỗi.
Phương Lỗi bất đắc dĩ, khách khí gật đầu với Lâm Tĩnh, ý bảo Lâm Tĩnh ăn trước, rồi quay đầu gắp cá lên đút đến bên miệng Tiểu Hôi.
Lâm Tĩnh: "...".
Thấy Phương Lỗi không ăn, mà lại không ngừng bỏ xương đút cá cho Tiểu Hôi, Lâm Tĩnh rốt cục không nhịn được nữa mỉm cười nói: "Cảnh sát Phương không đói sao?".
Phương Lỗi thuận miệng nói: "Không sao, tôi quen rồi, trước đút cho Tiểu Hôi no đã".
Gân xanh trên trán Lâm Tĩnh giật giật, nhìn Tiểu Hôi chẳng có chút tự giác nào, cứ kêu meo meo rồi ăn. Vất vả lắm mới chờ Tiểu Hôi ăn xong, Lâm Tĩnh cảm thấy đã đến lúc cô và Phương Lỗi ăn từ từ, thì Tiểu Hôi lại lười biếng đến gần Phương Lỗi, ở ngay trước mặt cô sà vào lòng anh, meo meo làm nũng.
Meo ~
Tiểu Hôi khiêu khích liếc nhìn Lâm Tĩnh, quay đầu liếm liếm lên cổ Phương Lỗi.
Phương Lỗi: "...".
Nụ cười trên mặt Lâm Tĩnh sắp không giữ được nữa, cô đặt đũa xuống, cố giữ vẻ dịu dàng nói: "Tôi no rồi".
Phương Lỗi thở dài, lại không thể trách Tiểu Hôi được, chỉ đành gật đầu xin lỗi Lâm Tĩnh, đi thẳng vào vấn đề: "Xin lỗi, em trai tôi không hiểu chuyện. Lần này mời cô Lâm đến đây là để nói lời xin lỗi với chuyện ngày hôm qua, cũng là muốn nói với cô Lâm là nghề của tôi quá nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện, tôi không muốn liên lụy đến người khác. Cô Lâm rất tốt, cô xứng đáng gặp người tốt hơn".
Anh nói rất khéo, nhưng mặt Lâm Tĩnh vẫn đỏ lên, lập tức cắt ngang lời anh nói, "Là vì cậu ta sao?". Lâm Tĩnh chỉ tay vào Tiểu Hôi nói.
Phương Lỗi sửng sốt, ở một mặt nào đó cũng là vì Tiểu Hôi, nhưng chắc chắn không giống như Lâm Tĩnh nghĩ. Nhưng anh chần chừ lại bị Lâm Tĩnh cho là thừa nhận, lập tức thấy tủi thân, tức giận khi ngày hôm qua bỗng nhiên bị bỏ lại quán ăn cùng dâng lên, cô thốt lên, "Một tên thần kinh thì có gì tốt".
Sắc mặt Phương Lỗi trầm xuống, "Cô Lâm, Tiểu Hôi không có bệnh". Sau khi nói xong nghĩ lại thì thấy chuyện này cũng là do anh không tốt, giọng dịu đi nói, "Rất xin lỗi, chuyện này là lỗi của tôi, tôi...".
Anh còn chưa dứt lời, Lâm Tĩnh liền đứng lên. Chưa đợi Phương Lỗi có phản ứng, Tiểu Hôi đã nhanh nhẹn nhảy lên, đứng chắn trước mặt Phương Lỗi.
Meo ~
Tiểu Hôi phẫn nộ lừ mắt nhìn Lâm Tĩnh kêu lên, một vẻ lúc nào cũng có thể nhào qua cắn Lâm Tĩnh. Trong mắt Tiểu Hôi, hành vi của Lâm Tĩnh có đe dọa đến Phương Lỗi, nó phải đứng ra bảo vệ bạn đời của mình.
Phương Lỗi: "...".
Lâm Tĩnh nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà trọ, bỏ lại một câu, "Đừng giải thích với tôi, chờ mà giải thích với dì đi".
Cô vừa đi, Tiểu Hôi lập tức vui mừng nhào vào lòng Phương Lỗi. Đuổi kẻ địch từ địa bàn của mình đi với Tiểu Hôi mà nói là thắng lợi, nó đắc ý lắc lắc đuôi với Phương Lỗi, vẻ mặt cầu khen ngợi.
Meo ~ (≧▽≦)/~
Phương Lỗi bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nhìn Tiểu Hôi đầy dung túng.
"Còn ăn cá nữa không?".
Tiểu Hôi sờ bụng, thấy lúc nãy giằng co với kẻ địch đã tiêu tốn không ít năng lượng, vẫn có thể ăn thêm một con.
Meo ~
Phương Lỗi dắt Tiểu Hôi về lại phòng ăn. Nửa tiếng sau khi ăn uống no đủ, Phương Lỗi nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Anh đã chuẩn bị tốt tâm lý bình nứt thì cho vỡ luôn. Quả nhiên bà Phương vừa lên tiếng đã mắng Phương Lỗi như tát nước, đơn giản là vì anh khiến một cô gái tức quá mà khóc, đúng là quá đáng mà. Chờ đến khi Phương Lỗi thấy mẹ mình mắng cũng xêm xêm rồi, cần phải nghỉ giữa chừng uống miếng nước rồi mắng tiếp, thì bà lại chuyển đề tài, "Mẹ và ba con là loại người cổ hủ sao? Con thích đàn ông thì thích đi, có gì mà không thể nói với người nhà chứ. Con đã ở chung với người ta rồi, mẹ và ba con còn không biết, ba mẹ là người ngoài sao? Con xứng với công nuôi dưỡng nhiều năm qua của ba và mẹ sao?".
Phương Lỗi: "...".
"Mẹ, không phải đâu, con...". Con một hồi lâu mà Phương Lỗi không biết phải giải thích thế nào.
Bà Phương uống một ngụm nước lại hỏa lực mười phần tiếp tục nói: "Con gì mà con! Con muốn nói cái gì? Không phải là định giấu ba mẹ sao? Sao lại vậy? Tự mình thấy mất mặt à? Sợ người xung quanh chê cười? Con nói xem con sống cho ai chứ, mình mà sống thoải mái thì mạnh hơn tất cả mọi thứ, con quan tâm người khác thấy thế nào làm gì, bọn họ có thể sống thay con sao?".
"...". Phương Lỗi liền nhận sai, "Mẹ, con sai rồi".
Anh đã bỏ đi cái suy nghĩ phải giải thích rồi, mẹ anh hừ một tiếng, "Biết sai thì phải làm gì?".
Phương Lỗi lập tức nói, "Con sẽ tìm thời gian dẫn cậu ấy về gặp ba mẹ".
"Vậy còn được". Bà Phương kiêu ngạo cúp máy.
Phương Lỗi cầm di động lắc đầu cười.
Meo ~
Tiểu Hôi thấy Phương Lỗi nghe điện thoại xong liền lập tức làm nũng kêu một tiếng. Nó lại ăn thêm hai con cá, còn mò trong lẩu ăn không ít mỳ, nên bụng hơi no, đang ưỡn bụng lăn qua lăn lại trên giường. Phương Lỗi thấy buồn cười ngồi bên giường xoa bụng cho Tiểu Hôi, Tiểu Hôi thoải mái nheo mắt lại, lăn vào trong lòng Phương Lỗi, ôm anh liếm đầy cả người toàn nước miếng.
Phương Lỗi dung túng nhìn Tiểu Hôi, cảm thấy thực ra như vậy cũng không tệ.
-----------
Hết phần về Tiểu Hôi nhé, ngoại truyện sau được gặp lại Lục Lăng Tây và Nhan Việt ^_^