Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Kiệt cảm thấy toàn thân khó ở!
Cúp điện thoại, An Kiệt không biết rốt cuộc thì "Chị dâu của mình là đàn ông" hay "Ông chủ của mình là tên biến thái" đập mình đau hơn.
Có lẽ anh nên ngủ một giấc, chờ đến lúc tỉnh lại thì thấy thực ra mình vẫn đang ở nước ngoài, còn chưa về nước, tất cả chỉ là do Diệp Khang thôi miên?
Nhan Việt ở ngoài đợi nửa ngày, An Kiệt gọi cho Diệp Khang lâu như vậy mà vẫn chưa ra, anh còn không biết hai người đó thân thiết như vậy từ lúc nào đấy. "An Kiệt, cậu nói chuyện với Diệp Khang xong chưa?" Nhan Việt thuận miệng hỏi một câu.
An Kiệt: Ha ha, không phải bị thôi miên.
Giữ vững tinh thần, An Kiệt tự nhủ thầm rằng ông chủ không phải là biến thái, ông chủ đáng thương chưa từng nói chuyện yêu đương, không hiểu việc theo đuổi người khác thế nào. Tất nhiên với cương vị là một trợ lý tốt, anh quyết định tìm thời gian bày mưu tính kế, mua hết sách dạy chuyện tình yêu trợ giúp ông chủ. Cái này gọi là kinh nghiệm không đủ thì bổ sung lý thuyết, ông chủ nên có khóa học ngắn bổ túc mặt này.
Trợ lý An tự cảm động về mình trước, nghiêm túc chững chạc tiêu sái ra khỏi phòng, liền thấy ông chủ vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sô pha, lướt nhanh như gió duyệt những tài liệu mà anh mang đến.
Công ty Đầu tư Đức Trí đúng ra mà nói là một công ty đầu tư mạo hiểm. Lợi nhuận của nó kiếm được rất đơn giản - Tìm kiếm những công ty mới có tiềm lực về sáng tạo, phát triển, lợi nhuận để đầu tư vào, những công ty này phần lớn là những công ty nhỏ mới khởi nghiệp, thiếu thốn nhất chính là tài chính. Đầu tư Đức Trí sẽ góp vốn vào giai đoạn đầu của bọn họ, sau đó chờ công ty này phát triển đến trình độ nào đó sẽ tìm cơ hội thích hợp bán cổ phần trong tay, kiếm số tiền lời cực lớn.
Vì trước đây Nhan Việt không thể phân thân được, nên hình thức của Đức Trí là bộ phận quản lý tìm được hạng mục thích hợp, tìm hiểu và đánh giá, xác định khả năng đạt được lợi nhuận thế nào, rồi mới báo cáo cho Nhan Việt. Nhan Việt chỉ cần lựa chọn hạng mục đầu tư là được, sau đó không cần anh quan tâm nữa. Tài liệu lần này An Kiệt mang đến chính là các hạng mục được bộ phận quản lý đánh giá cao, cũng đã tìm hiểu qua rồi, lợi nhuận không tệ, chỉ cần Nhan Việt ra quyết định nữa là xong.
"Lão đại."
Nhan Việt ừ một tiếng, cất tài liệu đi, bảo với An Kiệt, "Cậu nghỉ nghi trước đi, tôi mang về nhìn đã."
Nếu là bình thường thì An Kiệt nhất đích giơ ngón cái với sự tri kỷ này của Nhan Việt, nhưng anh vừa mới bị Diệp Khang đánh một cái đau như vậy, buồn ngủ không biết đã bay đi nơi nao, ngủ không được. So với lãng phí thời gian không bằng làm công việc cho xong. "Lão đại, tôi đã ngủ trên máy bay rồi, bây giờ làm việc cũng không sao hết."
Thấy anh tích cực như vậy, ngược lại Nhan Việt không dễ nói gì.
Nhan Việt mở tài liệu ra, An Kiệt bắt đầu giải thích số liệu trên đó. Hai người có thể hợp tác được nhiều năm như vậy chắc là vì đôi bên đều có tiềm chất ham công việc. An Kiệt giải thích nghiêm túc, Nhan Việt cũng chú ý lắng nghe, ngay cả cơm trưa cũng ăn qua loa ở khách sạn. Đợi đến lúc chiều tối Diệp Khang đến tìm hai người bọn họ đi ăn, thì thấy bàn ở phòng khách trải đầy tài liệu, Nhan Việt và An Kiệt đang mở cuộc họp webcam với người của Đức Trí ở nước ngoài.
Diệp Khang hết nói nổi, đây chính là lý do vì sao anh không muốn mở một công ty, quá mệt mỏi. Đương nhiên mệt mỏi giống anh ba nhà anh như vậy, thì anh vẫn thích cuộc sống thoải mái hơn.
Liếc thấy Diệp Khang, Nhan Việt liền nói: "Được rồi, hôm nay cứ như vậy đã, mai tiếp tục."
Tắt webcam đi, Nhan Việt vô tình nhìn thoáng qua thời gian, ngạc nhiên nói: "Đã sáu giờ rồi?"
Diệp Khang: "...Mấy người không phải cứ vậy từ sáng đến giờ chứ? An Kiệt không ngủ sao?"
Anh vừa mới hỏi liền nhận ánh mắt ai oán của An Kiệt. Đều do Diệp Khang cả, mới đầu anh không buồn ngủ lắm, sau lại không có thời gian để mệt. Uống xong năm lon Red Bull rồi anh cảm thấy mình có thể chống được đến sáng ngày mai.
Diệp Khang liền hiểu ý An Kiệt ngay lập tức, trong lòng rơi một giọt lệ đồng cảm với cậu ta.
Nhan Việt không thèm quan tâm cảnh mắt đi mày lại giữa hai người, gập máy tính đứng lên. "Các cậu bàn nhau ăn gì tối nay đi, tôi phải đi gọi điện." Anh không ngờ mới đó mà đã tối rồi, sáng anh đã nói với Lục Lăng Tây là chiều sẽ đến, không biết hôm nay cửa hàng có bận không?
Lúc nghĩ đến Lục Lăng Tây, nét mặt anh liền dịu dàng hẳn. Sau một ngày bận rộn căng thẳng, bây giờ anh chỉ muốn nghe giọng của Lục Lăng Tây.
Đã gần hết ngày rồi, nhưng Lục Lăng Tây vẫn không nhận được cuộc gọi từ Nhan Việt. Cậu nghĩ đến sáng sớm Nhan Việt đã nói chiều sẽ đến cửa hàng, vài lần nghe thấy tiếng phanh xe đều ngó ra ngoài nhìn, nhưng lúc vào cũng thất vọng về. Cậu do dự cầm di động, số điện thoại của Nhan Việt ở ngay đầu danh bạ. Có nên gọi cho Nhan Việt không? Lục Lăng Tây chần chừ nghĩ, lo làm ảnh hưởng đến công việc của Nhan Việt. Lỡ như anh đang bận việc, bị cậu cắt ngang sẽ không tốt.
Trong lòng suy nghĩ rối rắm, cả buổi chiều Lục Lăng Tây có vẻ không yên lòng. Đổng Tề thừa lúc không có ai trong cửa hàng đến nói chuyện phiếm với cậu, thấy cậu như vậy còn nghĩ là thân thể không thoải mái. "Sao uể oải vậy? Có phải bị bệnh không?"
Lục Lăng Tây lắc đầu, "Không sao."
Đổng Tề cẩn thận quan sát, chắc chắn là Lục Lăng Tây nhìn có vẻ uể oải ra thì cũng không có vấn đề nào khác, liền nói sang chuyện khác. "Vụ án của bà Vương cậu còn nhớ chứ? Nghe nói tìm được nghi phạm rồi, đang điều tra."
Lục Lăng Tây đã nghe Nhan Việt nói qua rồi, nghe vậy vẫn hỏi, "Chắc chắn không?"
"Không biết được. Nhưng người nhà bà Vương đã không tìm nhân chứng nữa, xem ra không sai đâu."
"À." Lục Lăng Tây đang muốn nói gì đó, di động bỗng vang lên. Cậu vừa thấy là Nhan Việt gọi đến, mắt liền sáng lên.
"Nhan đại ca."
Giọng nói của thiếu niên vui vẻ, như có một tia vui sướng. Truyền qua di động, khiến tim Nhan Việt không kìm được đập mạnh. Anh không nhịn được nghĩ liệu có phải thiếu niên nhận được cuộc gọi của anh nên mới vui như thế không. Suy nghĩ này vừa hiện lên, anh chợt nghe được tiếng Lục Lăng Tây văng vẳng ra xa, "Anh Đổng, là Nhan đại ca gọi đến." Nét mặt Nhan Việt lập tức tối lại.
Lục Lăng Tây không biết phản ứng của Nhan Việt, cậu vui mừng, theo bản năng nhếch khóe miệng, "Nhan đại ca, anh xong việc rồi chứ?"
Nhan Việt nghe là biết Đổng Tề đang ở trong Vi Viên Nghệ, anh biết Đổng Tề vẫn luôn quan tâm đến Lục Lăng Tây, nhưng vẫn thấy ghen tị. Nếu không phải buổi chiều bận quá quên cả thời gian, thì bây giờ anh mới là người ở cạnh Lục Lăng Tây mới đúng, anh có cảm giác bị người đoạt vị trí của mình. Kìm nén cảm xúc tối tăm trong lòng, Nhan Việt cố nói với giọng bình tĩnh. "Tạm thời xong, nhưng buổi tối vẫn còn có việc."
"Buổi tối còn bận sao?" Lục Lăng Tây ngạc nhiên, có chút thất vọng không nói nên lời, cậu còn đang định nói với Nhan Việt chuyện ăn cơm tối mà.
Nhan Việt ừ một tiếng, không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà anh cảm thấy giọng của Lục Lăng Tây có vẻ hơi buồn buồn. Cảm xúc ào lên từ tận đáy lòng, anh suýt nữa đã rút lại lời vừa nói, lái xe đi gặp Lục Lăng Tây luôn. Nhưng nghĩ lại thì Diệp Khang mai phải về Trung Kinh, An Kiệt lại vừa tới, ba người khó lắm mới gặp nhau thế này, nên kìm nén xúc động của mình.
Hai người nói vài câu, Lục Lăng Tây rất tự giác, "Nhan đại ca anh đang bận, tôi không quấy rầy anh nữa."
Nhan Việt lưu luyến, dặn dò cậu: "Được, tan làm rồi thì nhớ về nhà sớm."
"Tôi biết rồi."
Cất di động, Lục Lăng Tây thấy có chút không vui, nhưng Nhan Việt bận thì cũng chẳng còn cách nào nữa. Cậu nhớ buổi chiều Vương Thục Tú có gọi đến nói là gói rất nhiều sủi cảo, có hơi xấu hổ nhìn về phía Đổng Tề. "Anh Đổng có thích sủi cảo không? Hay là tối nay đến nhà tôi dùng cơm?"
Đổng Tề liền cười nói, "Anh Đổng cậu đang lo tối nay không biết đi đâu ăn đấy."
Lục Lăng Tây bị anh chọc cười, giải thích, "Mẹ tôi gói rất nhiều sủi cảo, vốn định mời Nhan đại ca đến ăn cơm, nhưng mà Nhan đại ca lại bận mất rồi..."
Đổng Tề cắt ngang lời cậu nói, làm vẻ mặt khoa trương, "Không sao, anh cậu thích ăn sủi cảo nhất, hơn nữa lại là loại nhà tự làm."
Lục Lăng Tây cười híp mắt, khen ngợi tay nghề của Vương Thục Tú, "Mẹ tôi làm sủi cảo ngon lắm."
Đổng Tề gật đầu, những lời này anh tin. Trước đây có vài lần Lục Lăng Tây mang cơm theo, anh cũng ăn vài lần rồi, tay nghề quả thực không tệ, nghe nói là mẹ của Lục Lăng Tây làm. Đổng Tề chỉ nghe Lục Lăng Tây nhắc đến Vương Thục Tú chứ chưa từng gặp cô bao giờ, đã sớm tò mò về cô rồi.
Tan tầm, Đổng Tề lái chiếc Alto chở Lục Lăng Tây về nhà. Đại Hắc dạo gần đây luôn ngồi xe Nhan Việt, đã thành thói quen tự giác ngồi phía sau. Đổng Tề nhìn Đại Hắc đùa nó, "Đại Hắc đừng có ghét cái xe rách này của anh Đổng đấy."
Đại Hắc bình tĩnh nhìn anh, kêu nhỏ hai tiếng.
Đổng Tề giơ ngón tay cái lên, nói với Lục Lăng Tây: "Đại Hắc đúng là sắp thành tinh rồi."
Lục Lăng Tây nhìn Đại Hắc, không nhịn được nở nụ cười.
Nhan Việt sau khi ăn tối xong đã là tám giờ rồi. An Kiệt rất buồn ngủ, liền quay về khách sạn luôn. Diệp Khang khó có lúc đi ra ngoài, liền lôi kéo Nhan Việt muốn du ngoạn Phượng Thành. Nhan Việt không để ý lắm, anh luôn nhớ đến Lục Lăng Tây. Nghĩ đến khi Lục Lăng Tây nghe anh nói buổi tối có việc thì giọng mất mát. Nghĩ kỹ thì anh không rõ là ảo giác của mình, hay Lục Lăng Tây cảm thấy buồn thật.
Diệp Khang nói một mình cả nửa ngày không ai phản ứng lại, quay đầu mới thấy hồn Nhan Việt sắp bay mất rồi. Anh thực sự không tìm ra được ngôn từ nào để miêu tả tâm trạng mình lúc này, chỉ là chưa đợi anh oán giận, Nhan Việt đã hồi hồn nói: "Tôi có việc, đi trước."
Diệp Khang: "..."
Có chuyện gì? Trời tối rồi còn đi đến nhà Lục Lăng Tây rình coi sao?
Nhan Việt không quan tâm đến ánh mắt trêu chọc của Diệp Khang, lên xe nói với Diệp Khang: "Sáng mai tôi đi tiễn cậu." Nói xong liền không chút do dự lái xe đi mất.
Diệp Khang: "..."
Nửa tiếng sau, Nhan Việt lái xe đi vào tiểu khu nhà Lục Lăng Tây. Anh lái rất chậm, cứ do dự không biết phải lấy cái cớ gì để gặp mặt Lục Lăng Tây. Chỉ là anh chưa kịp nghĩ xong, thì thấy Lục Lăng Tây và Đổng Tề một trước một sau bước ra hàng hiên.
Lục Lăng Tây vừa đi vừa nói gì đó, Đổng Tề bên cạnh thì cười ha ha, Đại Hắc thì đi bên cạnh hai người, hình ảnh này nhìn rất là rất gai mắt.
Mắt Nhan Việt tối lại, không chú ý mà nắm chặt tay lái, trong lòng ghen tị đến điên cuồng.
Alto