Cơn mưa thu đầu tiên trút xuống, bộ phim "Hoa rơi xuân tẫn thì" cũng kết thúc hai tháng quay phim, chính thức đóng máy, chuyển sang giai đoạn hậu kỳ để mau chóng đem đi ra mắt ở các lễ trao giải điện ảnh lớn trong và ngoài nước.
Tập Mặc Nhiên vẫn luôn ở bên An An, lo liệu mọi việc, tựa hồ coi những lời Dương Nhược Di nói hôm đó như gió thoảng qua tai, khiến cho đến tận mấy hôm trước khi chính thức kết thúc quay phim, cô ta vẫn tức tối làm mặt lạnh với hai người, không thèm nói dù chỉ một câu.
Vừa quay xong một bộ phim, An An lập tức bước vào quá trình tuyên truyền cho bộ " tiếng kinh hoàng" trước đó. Tới giờ phút này, nỗ lực cả một năm của An An bắt đầu được đền đáp, công chúng mỗi khi nghe tới hai chữ "An An", thì sẽ không thờ ơ tự hỏi đó là ai, mà đều xôn xao bàn tán "có phải đó là ngôi sao hợp tác với mấy đạo diễn nổi tiếng đó không?", từ những thay đổi rất giản đơn, đời thường này, có thể chính thức kết luận rằng: An An đã thực sự nổi tiếng, rốt cuộc cô cũng nổi tiếng rồi.
Hiệu ứng dây chuyền đối với việc nổi tiếng khá rõ ràng, ví như bắt đầu xuất hiện vô số tin đồn có phần bất lợi cho cô, ví như vô số lời mời ào ạt bay tới. Tập Mặc Nhiên xử lý vô cùng thoả đáng mọi tin đồn nhảm, còn với những cơ hội bày ra trước mắt, anh bèn chọn những nơi khá có ảnh hưởng, sau đó cố gắng sắp xếp thời gian đưa An An tới tham dự, nhân tiện quảng bá tuyên truyền luôn.
Xong xuôi mọi việc, khi bọn họ trở về thành phố H thì đã sang tháng .
Lúc Lô Vi sinh con, An An và Tập Mặc Nhiên vẫn đang ở thành phố S, không kịp về thăm, đến giờ, Lô Vi đã ở cữ xong. An An tự thấy có lỗi, bèn mua một đống quà cùng Tập Mặc Nhiên tới thăm em bé.
Lô Vi mới qua kỳ cữ được vài hôm, vẫn ở căn nhà cũ của Kỷ gia, chưa về nhà mới. An An và Tập Mặc Nhiên ghé tới vào lúc cuối tuần, thằng bé trắng trẻo non mềm vừa mới tỉnh dậy, hé mở đôi mắt đen lấp láy, khóc đòi bú sữa. Cả nhà họ Kỷ đều ba chân bốn cẳng phục vụ tiểu tổ tông, Kỷ phu nhân vừa gọi người pha sữa, vừa lên giọng giáo huấn Kỷ Minh Thần không ra dáng làm cha gì hết.
Kỷ Minh Thần đen mặt nhìn thằng nhóc bé xíu quẫy đạp, nhưng nhanh chóng bị Lô Vi lườm cho, đành phải bất đắc dĩ quay sang giương ánh mắt kể khổ với Tập Mặc Nhiên, Tập Mặc Nhiên chỉ mỉm cười ra chiều an ủi ông bạn.
An An thích thú ngắm điệu bộ bé bỏng đáng yêu của thằng bé, chìa tay ra trước mặt Dương Nhược Di, bảo: "Để tôi ôm em bé một chút nào."
Dương Nhược Di tới trước bọn họ, dạo này cô ta cũng vội vàng đi khắp nơi quảng bá, rồi nhận thêm bộ phim mới, hôm nay khó khăn lắm mới tranh thủ tới thăm cậu bé, không ngờ lại đụng phải hai người họ. Cô ta vốn không muốn nói chuyện với họ, nhưng thấy Lô Vi tỏ ra mù mờ không hiểu gì, đành phải chuyển cậu nhóc qua: "Cẩn thận đấy."
Cậu nhóc cũng khá dạn dĩ, đôi mắt đen láy như hột nhãn đảo lia lịa, miệng chóp chép mút sữa, Dương Nhược Di nổi hứng trêu đùa, cứ dứ dứ cái bình không chịu đút hẳn vào miệng, cậu chàng liền nhăn nhó bập bập môi, đáng yêu hệt con cún nhỏ, khiến mọi người vây quanh không khỏi bật cười vui vẻ.
Kỷ phu nhân cũng nhoẻn cười, đột nhiên quay đầu lại gọi người giúp việc, rồi hỏi Lô Vi: "Sáng nay con vẫn chưa uống canh hả? Mau uống lúc còn nóng đi."
"Lại phải uống à!" Lô Vi giả ngất trên sô pha, nhăn mặt méo mày: "Mẹ ơi, con uống cả tháng rồi, có thể không uống nữa được không? Món canh cá diếc đó vừa nhạt nhẽo vừa tanh nồng, khó uống lắm!"
"Chỉ được cái nói lung tung, tanh gì mà tanh, mẹ đã bảo đầu bếp làm cẩn thận rồi, con đừng có lý do lý trấu." Kỷ phu nhân quở trách: "Nếu không uống món đó thì để mẹ bảo đầu bếp làm món móng giò hầm lạc nhé."
Lô Vi ủ ê, cò kè mặc cả. An An đang đùa nghịch với em bé đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nhất là khi nghe thấy từ "tanh", tựa hồ thật sự ngửi thấy vậy. Cô không khỏi dâng lên cảm giác buồn nôn, nghe thấy món móng giò hầm lạc càng không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô vội đưa cậu nhóc cho Lô Vi, rồi cố ra vẻ tự nhiên, đứng dậy nói: "Tôi đi WC."
Mọi người đều không phát hiện ra điểm bất thường, chỉ Dương Nhược Di ngồi ngay cạnh An An là nhìn thấy rõ. Cô ta hơi ngạc nhiên, chợt nảy lên suy nghĩ, thấy mọi người không để ý, cô ta bèn lặng lẽ đứng dậy đi tới.
Trong phòng tắm, An An che miệng nôn khan liên tục trước bồn rửa mặt, cố mãi mới điều chỉnh lại được hơi thở, vừa quay đầu liền thấy Dương Nhược Di nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa.
Do nôn nhiều, đôi mắt của cô hơi đỏ lên, cô vừa rửa tay vừa cất tiếng hỏi: "Cô làm gì thế?"
Dương Nhược Di xích lại gần hỏi ngược lại: "Cơ thể cô không được khoẻ à?"
"Ừ". An An cứ ngỡ cô ta tới hỏi về chuyện giữa mình và Tập Mặc Nhiên, nghe vậy bèn lạnh nhạt đáp: "Vừa mới kết thúc các hoạt động tuyên truyền xong nên khá mệt mỏi."
Dương Nhược Di hơi cau mày lại, thấy An An không có vẻ đang giấu diếm, bèn cất giọng phân vân: "Cô... Có phải đang mang thai không?"
An An giật nảy người, ngoái hẳn lại nhìn cô ta, đôi tay cô chợt khựng lại, nước vẫn chảy xối xả lên: "Cô nói gì?"
Dương Nhược Di thấy vậy càng cất giọng khẳng định: "Phản ứng của cô ban nãy khá giống đấy." Cô ta cũng đã từng có triệu chứng mang thai như vậy, nên mới nhạy bén phát hiện ra.
Trong lòng An An chợt cuộn trào nỗi niềm phức tạp, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thản. Cô tắt vòi nước, cầm khăn lau mặt, rồi treo lên giá, xong xuôi mới lên tiếng đáp lại: "Không phải đâu, chúng tôi cẩn thận lắm."
Dương Nhược Di thấy cô không hề tỏ vẻ cảm kích, gương mặt thoắt lạnh lẽo: "Cô có hay không vốn không liên quan tới tôi, tôi chỉ nhất thời nổi lòng tốt muốn nhắc nhở cô thôi, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ xem."
"Cảm ơn." An An nhướn mày ra chiều trêu chọc, lách qua người cô ta ra ngoài.
Dương Nhược Di tỏ vẻ bực bội, vượt lên trước, An An ở phía sau bất thần run rẩy. Không, cái đêm hôm đấy, bọn họ tựa hồ đều phát điên, làm gì có ai còn tâm trí nhớ tới phải dùng biện pháp bảo vệ. Hôm sau cô cũng chủ quan, vì lúc đó là thời kỳ an toàn của cô.
Thế nhưng... Dạo này vì quá bận, nên cô không hề mảy may chú ý rằng, đã hai tháng rồi "bà dì" chưa tới!
Ở phòng khách, Lô Vi bị bà Kỷ kéo đi uống canh, chỉ còn lại Tập Mặc Nhiên và Kỷ Minh Thần.
"Hai tháng không gặp nhau rồi đấy, cậu biến đi đâu vậy?" Kỷ Minh Thần cất giọng trêu đùa.
Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười: "Tôi bận việc mà, phải đưa cô ấy đi khắp nơi tuyên truyền cho bộ phim mới."
Kỷ Minh Thần hơi nhăn mặt, trầm giọng nói: "Tuy tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng mà nói thật nhé, tôi không tán thành cách cậu xử lý chuyện này. Cậu định tính thế nào với mẹ cậu đây? Mấy tháng rồi hai người chưa từng gọi cho nhau một cú điện thoại đúng không?"
Tập Mặc Nhiên bật cười: "Cậu lại còn quan tâm tôi gọi cho ai nữa cơ à?"
"Mẹ tôi kể lại đấy. Khai thật ra, rốt cuộc cậu có dự định gì? Chắc không phải thật sự bất hoà với cha mẹ đấy chứ?"
"Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Giờ cũng chỉ có thể chờ họ hết giận, bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp được."
Kỷ Minh Thần không cho là đúng: "Không còn cách nào khác ư?"
Tập Mặc Nhiên nở nụ cười khổ sở, quay qua hỏi: "Ví thử cậu là tôi, cậu sẽ giải quyết thế nào?"
"Tôi chắc chắn sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh này." Kỷ Minh Thần thả lỏng người, nói: "Hơn nữa, bạn gái cậu là người luôn tự quyết định mọi việc liên quan đến bản thân, người như cô ấy, dù vô tình cũng có thể làm tổn thương đến người khác."
Tập Mặc Nhiên chỉ cười cười không đáp lại, Kỷ Minh Thần lại tiếp lời: "Cậu hơi vô lý rồi đấy, sức khoẻ bác vốn không tốt, hai tháng liền cậu không hề gọi điện thăm hỏi. Hôm đầy tháng thằng cu nhà tôi, nghe ngữ khí của cha cậu, có vẻ ông ấy cũng đang rất giận. Bạn gái cậu dù có nóng nảy đến đâu, cậu cũng nên khiến cô ấy khiêm tốn bớt đi. Chuyện trước đây là do cậu sai, nhưng nếu đã quyết định làm lại từ đầu, thì không nên vì e dè những chuyện ấy mà bao che, yêu chiều cô ấy quá đà như thế."
"Huống chi, sau này là vợ chồng kề vai sát cánh bên nhau mấy chục năm, chẳng lẽ hai người không thể thương lượng được à? Cố gắng xuống nước giữ thể diện cho cha mẹ cậu chẳng lẽ không được sao? Lâu dần bọn họ cũng sẽ nguôi giận, sau đó hai người cố gắng thuyết phục, chẳng nhẽ lại không hợp tình hợp lý hơn ư?"
Tập Mặc Nhiên đương nhiên hiểu ý của cậu ta.
Im lặng giây lát, anh lắc đầu nói: "Nhưng tôi không muốn cô ấy phải chịu ấm ức." Anh đã từng khiến cô thất vọng, sao có thể khiến cô đau lòng một lần nữa chứ?
Tuy rằng đã kết thúc các hoạt động tuyên truyền, nhưng trở về thành phố H, có rất nhiều buổi phỏng vấn chụp ảnh, các tiết mục giải trí đang chờ cô. Song Tập Mặc Nhiên sắp xếp lịch trình khá khoa học, thậm chí còn để ra được chút thời gian rảnh, thi thoảng tới phòng khám xem xét công việc.
Mấy hôm nay Tập Mặc Nhiên luôn đi theo An An, cô làm việc, anh chờ ở bên ngoài, cho dù rảnh rỗi nhưng cũng không tranh thủ tới phòng khám nữa.
Bởi từ lúc trở về từ nhà Kỷ Minh Thần, An An cơ hồ không giống với khi xưa.
Tâm trạng của cô hơi bất thường, đôi lúc mặt mày sa sầm, lại thường xuyên ngơ ngẩn thất thần. Ngay cả lúc ăn cơm cũng tỏ ra bất an, để thừa cả một nửa, khẩu vị càng ngày càng kém đi. Đôi khi Tập Mặc Nhiên nói chuyện với cô, cô không hề tập trung lắng nghe, toàn bảo anh nhắc lại, vả chăng dù có nghe cô cũng không vào đầu được chữ nào. Sáng sớm hôm nay, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng nôn oẹ từ phòng tắm truyền ra, nhưng vừa gõ cửa hỏi han thì cô liền tỏ vẻ bình thản bước ra ngoài.
Tập Mặc Nhiên vẫn tỏ ra như thường, nhưng trong lòng thì run sợ, biểu hiện của cô có vẻ khá trùng khớp với chứng bệnh uất ức trầm cảm! Bất luận thế nào, Tập Mặc Nhiên đều không thể chịu đựng nổi chuyện như xưa một lần nữa.
Ôm nỗi lo lắng vài ngày, mãi mới có một ngày rảnh rỗi, Tập Mặc Nhiên dự định sẽ nói chuyện rõ ràng với cô, nào ngờ cô lại bảo hôm nay có hẹn với Lô Vi đi dạo phố, bỏ mặc anh ở nhà một mình.
Buổi sáng thức dậy muộn, An An ăn xong cơm trưa mới ra ngoài. Hôm nay Tập Mặc Nhiên cũng không phải tới phòng khám, anh bèn lên lịch làm việc, lúc đi ngang qua phòng thay đồ, thấy bên trong tứ tung quần áo thì bất thần nhoẻn cười đi vào dọn dẹp.
Hôm nay An An mặc áo khoác lông dê màu đen, phối với chiếc túi đeo màu đỏ, cái túi xách vẫn thường dùng bị ném chỏng chơ trên giá.
Chắc do quá gấp gáp, nên cô chỉ kịp thay quần áo, còn đồ trong túi không kịp lấy hết ra. Trong túi có vài món trang điểm, thậm chí vì túi rộng, còn có cả một chiếc khăn quàng cổ lẫn trong đó.
Tập Mặc Nhiên cẩn thận bỏ từng thứ ra xem, rồi tự quyết định vứt luôn vào thùng rác thứ nào.
Có tờ hoá đơn bữa ăn mấy ngày trước, tờ rơi tuyên truyền quảng cáo của cô, còn có cả tờ nội dung sơ lược buổi phỏng vấn hôm trước... Tập Mặc Nhiên càng xem càng thấy buồn cười, thảo nào cô luôn đeo túi to, hoá ra là để chứa toàn thứ vô dụng.
Ở ngăn nhỏ trong túi lớn, còn có một tờ giấy bị vò nát, sau có vẻ như được vuốt thẳng ra. Tập Mặc Nhiên mở ra xem, nhìn tiêu đề và thời gian thì hơi cau mày lại, đây là một tờ giấy xét nghiệm của một bệnh viện tư nhân khá nổi tiếng.
Ánh mắt anh lia xuống phía dưới, nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa ấy thì chợt sững sờ - "mang thai được tám tuần."