Cẩn Thiên là một lão gia hiếu khách, rất chào đón Phó Gia Du, còn mời cô thường xuyên tới nhà chơi.
Họ vừa mới ăn một lát, một người vốn nghĩ không trở về lại bất ngờ trở về, Cẩn Gia Văn nhào đến bàn ăn, nhìn thấy Phó Gia Du cũng rất kinh ngạc, nói:- Phó Gia Du, sao cô lại ở đây? – Trong giọng điệu rõ ràng không chào đón cô lắm, hắn còn không quên chuyện đánh nhau lần trước.Phó Gia Du cũng đâu có ấn tượng tốt gì với hắn, không thèm để ý tới hắn nhưng Cẩn Gia Tú lại bất mãn kêu lên:- Anh ba, anh sao vậy chứ, là em mời chị Gia Du tới, thì đã sao?Gắp đồ ăn vào chén của Cẩn Gia Tú, Cẩn Gia Văn trừng mắt với cô nói:- Em ăn đồ của em đi, anh không hỏi em.Thấy đồ ăn vừa gắp vào là rau xanh cô không thích nhất, Cẩn Gia Tú la oai oái:- Không ăn, không ăn, anh ba xấu xa – Nhăn mày nhăn mặt rõ ràng đang tức giận, muốn đánh cho hắn một trận.Cẩn Gia Lạc quá quen với chuyện này rồi, biết làm sao hòa giải, nghiêm khắc gọi một tiếng:- Cẩn Gia Văn – Cẩn Gia Văn lập tức im bặt không dám tranh cãi nữa, Cẩn Gia Lạc lại quay qua gắp rau xanh Cẩn Gia Tú không thích vào chén của mình, gắp món gà mà Cẩn Gia Tú thích vào chén của cô.Cẩn Gia Tú lập tức nở nụ cười nịnh nọt nói:- Anh hai là tốt nhất.Thái độ của Cẩn Gia Lạc đối với em gái vẫn như dĩ vãng hòa ái, nhếch miệng cười nhẹ đáp lại cô.
Ngồi ở đối diện nhìn thấy rõ ràng hình ảnh này, đáy lòng của Phó Gia Du bỗng nhiên có chút buồn bã không tên còn có chút hâm mộ, ánh sáng hâm mộ đó thoáng chốc le lói trong đôi mắt của Phó Gia Du rồi nhanh chóng biến mất, cũng không có ai phát hiên ra.
Duy chỉ có một người đó là Cẩn Gia Lạc luôn chú ý tới Phó Gia Du, nghi hoặc khó hiểu lại muốn an ủi cô, đũa lia tới món cá chua ngọt trên bàn gắp bỏ vào chén của Phó Gia Du, nãy giờ hắn để ý cô thường xuyên gắp món này, nói:- Du nhi, em cũng ăn đi.Với độ tinh tế và sự quan tâm ấm áp của Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du hiếm khi cũng nể mặt ăn cá trong chén.
Cẩn Gia Văn lại bất chợt lần nữa lên tiếng:- Mấy ngày hôm trước, ở bến xe lửa Thượng Hải có xảy ra cuộc đấu súng, chết rất nhiều người, Phó Gia Du, không biết cô có nghe nói gì không?Phó Gia Du vẻ mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt đáp lại:- Cẩn nhị thiếu gia, tôi đang sống ở đây thì chuyện ở đây chắc chắn phải nghe nói một hai chứ, chuyện đó tôi cũng nghe.- Vậy thì chuyện đó có liên quan đến cô không? – Cẩn Gia Văn được một đòi hai tiếp tục hỏi.Trong lòng có khó hiểu sao Cẩn Gia Văn lại liên tưởng chuyện đó với cô nhưng Phó Gia Du vẫn như vậy bình tĩnh trả lời:- Cẩn nhị thiếu gia, tôi chỉ vừa mới tới Thượng Hải không lâu, lại chỉ là phó giám đốc của một ngân hàng, đấu súng thì có thể liên quan gì đến tôi được.Vẫn không dừng tay gắp đồ ăn, Cẩn Gia Văn giống như bâng quơ hỏi:- Nhưng hôm trước, võ thuật của cô nhìn không tệ chút nào, gần đây phó giám đốc ngân hàng cần phải học võ sao?Phó Gia Du tâm thái như thường, trôi chảy gắp rồi lại ăn, chẳng nhìn ra chút khác thường nào, lại đáp:- Nhà tôi ở Bắc Kinh có một võ quán là ông ngoại của tôi mở, ông chỉ có một mình mẹ tôi, một mình tôi là cháu, từ nhỏ tôi đã được coi là đệ tử chân truyền của ông, đây chính là kế thừa gia đình.- Nhưng… - Cẩn Gia Văn vốn muốn hỏi gì đó nữa thì bị Cẩn Gia Lạc trực tiếp cắt ngang:- Cẩn Gia Văn, em đang điều tra à? – Nghiêm khắc trừng mắt nhìn Cẩn Gia Văn làm cho hắn chép chép ngậm miệng.Cẩn Gia Tú nghe nãy giờ cũng thấy như vậy, bất mãn lên tiếng:- Đúng vậy, anh ba, sao anh cứ hỏi liên tục thế? Chị Gia Du là bạn của em đó – Sau đó lại nghi hoặc quay sang Cẩn Gia Lạc hỏi – Mà anh hai, sao anh lại gọi chị Gia Du là Du nhi thế?Gắp thêm món ăn vào chén của Cẩn Gia Tú, Cẩn Gia Lạc nói:- Em cũng ăn nhiều đi, đừng nói nữa.Ánh mắt của Cẩn Gia Tú lia qua lia lại dừng trên người của Cẩn Gia Lạc rồi lại dừng trên khuôn mặt cúi đầu ăn của Phó Gia Du, nở nụ cười hớm hỉnh, gật gật đầu xem ra có kịch hay để xem rồi, gắp món thịt xào tương ớt vào chén của Phó Gia Du nói:- Món này em rất thích, chị Gia Du chị thử một chút đi.Tay cầm đũa của Phó Gia Du khựng lại giây lát rốt cuộc nể mặt thử một chút, môi hơi nhếch nhẹ khen ngợi:- Ăn rất ngon.Được khen Cẩn Gia Tú hớn hở ra mặt, liên tục gắp thêm vài đũa món đó vào chén của Phó Gia Du nói:- Rất ngon thì ăn nhiều một chút.Cẩn Gia Văn bị anh trai cảnh cáo suốt bữa cơm rất ngoan ngoãn ngậm miệng, cả bữa cơm xem như kết thúc trong an bình vui vẻ.Đợi ăn xong, Cẩn Gia Lạc một hai đòi đưa cô về nhà, Phó Gia Du đã từ chối nhưng Cẩn Gia Tú nài nỉ làm nũng làm đủ mọi trò, cô không còn cách nào đành đồng ý.
Mặc dù vậy, Phó Gia Du vẫn áp dụng chính sách hai không, không nói không phản ứng với Cẩn Gia Lạc, hoàn toàn mặc kệ hắn.
Bỗng bụng cô đau nhói, ran rát khó chịu, Phó Gia Du tất nhiên biết lý do vì sao có cảm giác như vậy, tay đưa lên khẽ xoa bụng, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Nãy giờ không có người trả lời hắn cũng không thấy phiền liên tục hỏi, giờ lại phát hiện Phó Gia Du có chút không đúng, Cẩn Gia Lạc lo lắng lại tiếp tục hỏi:- Du nhi, em làm sao vậy?- Không sao – Phó Gia Du khàn khàn, cố gắng tỏ ra bình thường đáp lại nhưng thanh âm lại ngắt quãng, rõ ràng là có chuyện.Cẩn Gia Lạc gấp muốn chết dừng xe ngay bên đường, quay qua lần nữa hỏi:- Du nhi, em mau nói rốt cuộc em bị làm sao?Phó Gia Du không còn cách nào chỉ đành nói thật:- Bụng của tôi hơi đau, chắc là đau bao tử mà thôi, anh đưa tôi về nhà, ở nhà có thuốc, tôi uống là ổn rồi.- Sao lại đau bao tử chứ? Em đâu có bỏ bữa hay ăn uống muộn giờ đâu? – Trầm tư suy nghĩ, lập tức nhớ đến lúc nãy món cô ăn dường như đều không cay, duy chỉ có món thịt xào tương ớt do em gái gắp cho cô, Cẩn Gia Lạc suy đoán – Du nhi, em…em không phải không ăn được cay đó chứ?Đau, thật sự càng ngày càng đau, xem ra lúc nãy đã ăn quá nhiều rồi, mày nhíu chặt, không nhịn được hơi gập người nhưng lại không trả lời Cẩn Gia Lạc.
Chỉ bấy nhiêu đó đủ để chứng minh những gì Cẩn Gia Lạc nói là đúng.- Rõ ràng không ăn được sao em lại cứ ăn chứ, sao em không biết chăm sóc bản thân chứ, em là trẻ con ba tuổi sao? Em…em… - Thanh âm của Cẩn Gia Lạc càng ngày càng lớn, hắn thật sự không kìm nén được tức giận.- Tôi…tôi… - Phó Gia Du muốn phản bác nhưng vừa mở miệng từ bụng lại truyền đến đau nhói, người gập thêm chút, mặt mày cũng nhăn chặt, mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm vầng trán.Cẩn Gia Lạc cũng nhận ra đây không phải lúc để tức giận, hạ thấp thanh âm nắm lấy tay của Phó Gia Du nói:- Không sao, anh lập tức đưa em đến bệnh viện.Nắm rồi lại buông, bật máy xe nôn nóng chạy thẳng tới bệnh viện, dừng xe trước cửa liền chạy tới mở cửa, trực tiếp ôm lấy cô, Phó Gia Du dù là đang bị đau vẫn kinh ngạc kêu lên:- Anh…anh…Nhưng Cẩn Gia Lạc lại không nghe, hai bước nhập thành một bước lo lắng kêu lên:- Người đâu, người đâu..