-“Mày xem nó có ngây thơ, lương thiện như mày nghĩ hay không.” Ông nói rồi ném vật gì đó xuống nền cỏ trên sân. Ông tức đến đỏ cả mặt, người làm đỡ ông vào trong nhà. Để lại một mình anh trong khoảng sân rộng.
Ngồi xuống nhặt chiếc mp dưới đất, anh nhẹ nhàng bật nút hoạt động. Bên trong vang lên giọng nói của hai người, không ai khác chính là ông nội anh và Nghiên Anh. Cả cuộc đối thoại hôm đó, từng câu từng chữ lướt qua tai như từng con dao mạnh mẽ cứa vào tim anh.
Mấy ngày nay anh điên cuồng tìm kiếm cô trong vô vọng, chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức về cô. Nhưng khi nghe được những lời cô nói, anh như chết lặng. Tất cả những lời đó anh cũng nguyện ý tin rằng là do ông nội ép buộc cô. Đến khi nghe câu nói cuối cùng cô thốt lên, giọng nói đó vẫn là của người anh yêu. Nhưng cô đã không còn là người con gái đơn thuần mà anh biết nữa.
Trước đây cũng có người nói với anh về cô. Nhưng chưa bao giờ anh mảy may để tâm đến. Anh nghĩ khi đã chấp nhận yêu nhau thì phải cùng đối phương một lòng tin tưởng. Anh chọn cách tin vào người mà anh dành trọn tình cảm và yêu thương. Nhưng hóa ra, anh lại là một thằng ngốc. Cô đáp lại tình yêu của anh như vậy sao, tất cả lời nói yêu thương kia chỉ là giả dối. Một vai diễn xuất sắc, tất cả mọi người đều nhìn thấy chỉ có anh vẫn ngu ngốc tin rằng cô không lừa anh.
Anh nắm chặt chiếc mp trong tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng xưa nay chưa từng có. Anh im lặng một lúc rồi quay đi, thấy anh đi ra cửa người làm gọi anh:
-“Thiếu gia…cậu có ở lại dùng cơm không ạ.”
Anh không trả lời, đi thẳng ra ngoài. Người kia cảm nhận được vây quanh mình là một luồng sát khí dày đặc. Biết thiếu gia trước giờ luôn trầm lặng, nhưng đây là lần đầu cảm thấy cậu ấy đáng sợ như vậy.
Đứng bên cửa sổ trên phòng, Dương Vân Tề nhìn thấy cháu mình bước ra khỏi cổng. Ông thở dài:
-“Cũng đã đến lúc con phải trưởng thành rồi. Mong sau chuyện này, con sẽ học cách nhìn thấu bản chất của những người bên cạnh con. Con còn phải đảm nhận rất nhiều trọng trách, ông nội không thể bên con cả đời được.”
Ông đã sớm dự liệu sẽ có ngày hôm nay, nên hôm đó ông đã sớm đặt máy ghi âm dưới bàn. Lần này còn không cắt đứt với con bé đó được hay sao. Ông bước đến bên giường nhấc điện thoại lên:
-“Thư ký Mạch, giúp tôi nói với người bên đó. Giám sát cô ta thật tốt. Tôi không muốn cô ta bày thêm bất cứ trò gì nữa.”
-“Vâng thưa chủ tịch.” Mạch Đình ở đầu dây bên kia lên tiếng.
Hôm nay là ngày Điệp Tích phải đến lớp báo danh. Dù sao thì cô vẫn chưa hoàn thành thủ tục du học, nên buộc phải đến trường thôi. Nhà trường không phân theo lớp năm trước, mà dựa vào thành tích cuối năm của tất cả các môn học mà sắp xếp học sinh sẽ học lớp nào. Cứ ba mươi người đứng đầu danh sách sẽ được xếp vào lớp A, bốn mươi người tiếp theo vào lớp B, bốn mươi người tiếp theo vào lớp C,… Cứ như vậy mà phân chia. Như vậy vừa khích lệ học sinh phấn đấu học tập, vừa đào tạo tốt cho các học sinh có năng lực.
Thành tích tốt vượt bậc của cuối năm rồi đã đưa cô đứng đầu danh sách, Hàn Minh Châu kia đứng thứ hai. Giai Kỳ thành tích không tệ đứng hạng mười, vậy nên hai người được xếp cùng lớp. Điều này làm cho cô nàng cười không khép được miệng. Vì hôm nay chỉ cần đến báo danh nên chỉ một chút là có thể ra về.
Cô cùng Giai Kỳ đứng trước cổng trường, cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Trong lúc này Điệp Tích nhìn thấy dáng người quen thuộc đi bên kia đường. Anh hôm nay mặc quần jean kèm một áo sơ mi ca rô màu xanh nhạt, bên trong là một chiếc áo phông màu trắng. Anh đi như vô định hướng, còn va vào một số người đi đường. Nhưng dù cho họ chửi bới anh vẫn đi về phía trước. Bóng lưng đó sao lại cô độc như vậy.
Đang nhìn theo anh, cô bị Giai Kỳ vỗ mạnh vào vai:
-“Tiểu Điệp, cậu có đang nghe mình nói gì không thế?”
-“Mình…mà cậu nói gì vậy?” Cô hỏi lại.
-“Trời ạ. Mình nói bác Lưu đến rồi, để mình đưa cậu về cùng.” Giai Kỳ vỗ vỗ trán nhìn cô.
-“À…Chút nữa bà ngoại mình sẽ đến đón, cậu về trước đi.” Cô liền kiếm bừa một cái cớ.
-“Vậy sao. Thế mình về trước. Mai gặp.” Giai Kỳ vẫy tay rồi lên xe.
Khi xe của Kỳ Kỳ đi khỏi, cô bắt đầu chạy theo hướng anh vừa đi qua. Cô cảm thấy anh dường như có gì đó không ổn chút nào. Chạy mãi cô chạy đến bên bờ sông, nhìn quanh cô mới phát hiện anh đang đứng nơi lan can nhìn thẳng ra sông.
Dương Vân Phi đứng đó nhìn làn nước kia cứ chảy mãi như vậy. Anh tháo chiếc nhẫn trên bàn tay trái xuống, không chút do dự ném xuống. “Vĩnh biệt mối tình đầu” anh tự nói với chính mình. Bắt đầu từ đây anh sẽ không còn là một Dương Vân Phi trước kia nữa.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cánh tay, đưa một chiếc kẹo mút cho anh:
“Mẹ em nói, khi buồn thì nên ăn đồ ngọt.” Cô tươi cười nhìn anh.
"Con người phải trải qua tất cả thử thách mới có thể trưởng thành. Cũng như kim cương phải qua áp lực mới có thể hoàn thiện"