Điệp Mộng Hồng Hoa

chương 18: thiếu nữ hoa bách hợp (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thải Tuyết cảm thấy có gì đó khó chịu nơi lồng ngực. Nàng đứng lên, đi ra ngoài, và cứ thế bước đi không mục đích.

Khi đến khu vườn, dưới ánh trăng, nàng thấy một thiếu niên đang ngồi trên ghế đá, dáng vẻ đăm chiêu. Không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không, nhưng nàng phát hiện gần đây thiếu niên kia đã không còn bộ dáng ngu ngốc, đờ đẫn lúc trước nữa. Ánh mắt hắn có gì đó thay đổi, nó… không còn vô hồn nữa.

Nàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh. Nàng cũng không phát giác được hình như chính bản thân nàng cũng có chút gì đó thay đổi. Trước khi hắn tới Lâm phủ, đừng nói là ngồi cùng với hạ nhân như hắn, đến nhìn lâu một chút nàng cũng thấy chán ghét rồi. Cả Lâm phủ, bọn hạ nhân ai cũng sợ nàng, duy chỉ có hắn là ngoại lệ. Lúc trước, có lẽ Lâm Thải Tuyết sẽ nghĩ rằng vì hắn ngu ngốc nên mới như thế. Nhưng bây giờ, nàng không chắc lắm. Kẻ ngốc không thể nào có bộ dáng khóc lóc đau thương kia được, những giọt nước mắt nam nhi đó, khuôn mặt thống khổ đó đến giờ vẫn còn khắc ghi rõ rệt trong đầu nàng.

Lâm Thải Tuyết nhìn hắn một cách chăm chú. Phải nói đây là một gương mặt đẹp, dưới ánh trăng nó càng trở nên lung linh…

Chợt, nàng giật mình, có chút hoảng hốt…

Ta đang làm gì thế này?... Nàng tự hỏi, sau đó lắc đầu đứng lên, đi về phòng.

Trong đêm, thiếu nữ vội vã bước đi như đang chạy trốn điều gì…

Trong một góc nào đó của Lâm phủ.

“Ngươi thật sự muốn biết?” - Đó là giọng của Nghiệt.

Giang Lưu Nhi khẳng định:

“Ta muốn biết."

“Tại sao?”

“Chúng ta chẳng phải là đồng bọn sao? Biết một chút về lai lịch của đồng bọn mình ta nghĩ đó cũng là điều cần thiết đi."

Nghiệt im lặng một lúc mới đáp:

“Chúng ta không phải đồng bọn."

Hôm nay, Lâm Phong đang cùng với Lâm Thải Tuyết và hai vị ca ca của nàng trên đường đến Hắc Mộc thành tham dự đại hội luận võ năm năm một lần của toàn bộ Lâm gia, cũng đồng thời là cơ hội để đệ tử của Lâm gia bái nhập vào Thiên Nhai Các. Ngoài bốn người họ, một vài hộ vệ cũng được mang theo, chủ yếu là để mang hành lí và đợi sai xử, trong số đó có Giang Lưu Nhi. Lẽ ra thì hắn không được đi theo vì những hộ vệ được chọn hầu hết đều biết chút ít võ nghệ, còn hắn thì chỉ là một tên thư sinh tay trói gà không chặt, hay trong mắt của hai vị ca ca Lâm Thải Tuyết và những tên hộ vệ khác cho là vậy. Sở dĩ hắn được đặc cách là nhờ Lâm Thải Tuyết nói muốn mang hắn theo cùng…

“Hắc Mộc thành thật lớn! Lâm Gia thành chúng ta đúng là không thể so được!” - Nhị ca của Lâm Thải Tuyết cảm thán.

“Nhị đệ. Đó là lẽ đương nhiên. Dù sao Lâm Gia thành chúng ta chỉ là một tiểu thành, còn Hắc Mộc thành này là một thành thị cỡ trung của Đại Hạ quốc chúng ta. Nếu lần này chúng ta có thể phát huy trong đại hội, may mắn được người của Thiên Nhai Các nhìn trúng thì sẽ là một bước lên trời."

Lâm Phong phía trước nghe hai nhi tử mình nói thì lắc đầu. Nếu dễ dàng bái nhập Thiên Nhai Các như vậy thì Thiên Nhai Các đã không phải là Thiên Nhai Các.

Hắc Mộc thành, Lâm phủ tông gia…

“Tuyết Nhi! Nàng tới sao không cho người báo với ta một tiếng. Tuyết Nhi! Ta thật sự rất nhớ nàng."

Một thiếu niên mặc bộ cẩm phục hoa lệ đứng trước mặt Lâm Thải Tuyết, vừa nói vừa đưa tay định nắm lấy tay nàng.

Lâm Thải Tuyết nghiêng mình tránh đi, mặt đầy vẻ khó chịu nói:

“Thất thiếu gia xin giữ lễ!”

Lâm Viêm chẳng mấy để tâm lời nàng, mà hắn cũng chẳng cần để tâm làm gì. Chỉ là một đệ tử chi nhánh của Lâm gia, nàng có thể chống lại hắn sao. Gia gia của hắn chính là gia chủ của cả Lâm gia này.

Hắn cười một cách hèn mọn.

“Tuyết Nhi, nàng câu nệ gì chứ. Sớm muộn gì chúng ta cũng là phu thê. Ta đã bẩm báo chuyện này với gia gia nhờ ông ấy làm chủ hôn cho chúng ta. Tuyết Nhi, ta thật sự rất nhớ nàng, Tuyết Nhi…”

Vừa nói hắn vừa dang tay muốn ôm lấy Lâm Thải Tuyết.

Trong đôi mắt của Lâm Thải Tuyết lóe lên hàn quang, tay ngưng tụ chân khí.

“Lâm Viêm! Ngươi đang định làm gì?”

Bỗng nhiên giọng một cô gái vang lên. Đó là một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi, mắt phượng sáng ngời, tóc mai như mây biếc, dáng người cao dỏng, anh khí lẫm liệt.

Lâm Viêm nghe thấy tiếng cô gái kia thì khựng lại, xoay đầu cười hì hì:

“Nhị tỷ. Đệ chỉ là… chỉ là đang hướng dẫn cho Lâm sư muội các quy định của đại hội luận võ…”

“Thật sao? Ta thấy ngươi không phải hướng dẫn cái gì đại hội mà là có ý đồ dơ bẩn khác đi."

Cô gái khinh thường nhìn hắn, giọng mỉa mai.

“Nào có. Đệ đâu phải là loại người như vậy…”

“Bớt nói nhảm trước mặt ta. Chuyện xấu của ngươi ở Hắc Mộc thành này có ai mà không biết. Nếu không có gia gia bao che ngươi thì ta đã một kiếm giết chết ngươi rồi. Còn không cút đi."

“Vâng. Vâng. Đệ đi ngay!"

Lâm Viêm vội vã chuồn đi. Nếu để vị nhị tỷ này nổi điên lên hắn thật sự không hề hoài nghi là nàng sẽ lấy mạng hắn. Đây không phải là một nữ nhân đầu óc bình thường. Theo cách hiểu của hắn là thế.

Sau khi Lâm Viêm đi khỏi, cô gái kia, cũng tức là Lâm Thái Anh, tiến đến cạnh Lâm Thải Tuyết hỏi:

“Ngươi là Lâm Thải Tuyết?”

Lâm Thải Tuyết gật đầu đáp:

“Là ta."

Lâm Thái Anh đánh giá nàng hồi lâu mới nói:

“Quả nhiên rất xinh đẹp… Ài… Ta cũng có nghe nói gia gia ta muốn để ngươi lấy tên khốn Lâm Viêm. Ta thấy ngươi cũng không nguyện ý. Ta cũng rất muốn giúp ngươi, nhưng mà lệnh của gia gia ta cũng không thể làm trái…”

Lâm Thái Anh vừa nói vừa cau mày. Nàng rất phản đối cách làm của gia gia. Trong Lâm phủ này, những chuyện như vậy cũng thường hay xảy ra. Trước kia nàng cũng mấy lần quyết liệt phản đối nhưng chẳng thay đổi được gì mà bản thân nàng còn bị nhốt vào ngục lao. Cũng chính vì tính khí thích lo chuyện bao đồng mà gia gia và những trưởng lão không mấy gì ưa nàng.

“Phòng ta ở biệt viện phía tây, qua hết khu vườn này là tới. Nếu tên khốn kia còn đến làm phiền ngươi hãy nói với ta, ta sẽ giúp ngươi. Dù sao bây giờ ngươi cũng chưa phải là thê tử của hắn, gia gia cũng không có lý do trách ta… Vậy đi, có việc gì cứ đến tìm ta. À… tên ta là Lâm Thái Anh."

Nói xong, nàng chào Lâm Thải Tuyết, sau đó đi ra ngoài.

Hôm nay, quảng trường của Lâm phủ chật kín người. Gia chủ, trưởng lão, chấp sự… các đệ tử, từ phân gia cho đến tông gia… tất cả, tất cả đều tụ tập ở đây. Và mục đích duy nhất cho điều này chính là đại hội luận võ năm năm một lần.

Trên khán đài, ở hàng ghế cao nhất, cạnh gia chủ, có một đôi nam nữ đang ngồi. Họ đều rất trẻ tuổi. Nam nhìn rất anh tuấn, mắt đen, mày kiếm, môi mỏng, là điển hình tiêu chuẩn công tử ca mà hầu hết các thiếu nữ say mê. Nữ thì mặc một bộ đồ màu vàng, mặt tròn trịa, mắt to nhấp nháy trông khá linh động hoạt bát. Họ chính là một trong số những đại diện của Thiên Nhai Các lần này đến Hắc Mộc thành tuyển đệ tử.

Cô gái áo vàng kia ngồi trên đài hết nhìn đông ngó tây, hồi lâu lại đưa tay che miệng ngáp.

“Tôn sư huynh. Sư huynh ở đây xem, ta đi dạo một chút."

Cô gái quay về nam tử kia nói.

Nam tử được gọi Tôn sư huynh tên đầy đủ là Tôn Hạo, người của Tôn gia ở Bạch Ngọc thành thuộc Nam Thiên quận, là một trong những tinh anh đệ tử nội môn của Thiên Nhai Các. Hắn mười lăm tuổi bái nhập Thiên Nhai Các, hai mươi tuổi đột phá Phàm thai bước vào Tiên thiên, cũng coi như là một người nổi bật trong lớp trẻ Nam Thiên quận này.

Tôn Hạo thừa biết một chút của cô gái này có thể so với cả ngày của người khác, bèn cản lại:

“Sư muội! Chúng ta đến đây để tuyển đệ tử cho Thiên Nhai Các, muội bỏ đi như vậy ta biết ăn nói thế nào với các vị trưởng lão và các chủ?”

“Nhưng mà ta thật sự rất chán… Sư huynh… cho ta đi đi mà… Sư huynh…”

Cô gái làm ra vẻ đáng thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio