Diệp Quải Đông Nam Chi

chương 58: lại giường (kiểu ngủ nướng ý)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ hai, Nam Cung Nhã lại giường thật lâu không chịu đứng dậy.

“Ta nhớ rõ, hôm qua ngươi ngủ thật sự sớm.”

Lưu Trưng đứng ở bên giường, rất lạnh lùng nhắc nhở một câu. Ngụ ý rất rõ ràng, nếu Nam Cung Nhã ngủ từ sớm như thế nào lại không dậy được, thật sự có vấn đề.

Nam Cung Nhã rõ ràng giả chết, buồn bực nằm ở trong chăn vẫn không nhúc nhích.

Lưu Trưng thậm chí có loại cảm giác bất đắc dĩ.

Lúc này nếu xuất hiện Thượng Quan Sách Vân muốn cùng nàng đánh một trận, hoặc là lại có một Thượng Quan Hâm đến đùa giỡn tâm nhãn cùng nàng, Lưu Trưng cũng không lo không sợ, nhưng đối mặt với Nam Cung Nhã vừa tùy hứng lại làn xấu như vậy, nàng lại chỉ biết thở dài.

Nam Cung Nhã đích thực là buồn ngủ.

Đều do Lưu Trưng, hảo hảo không muốn nửa đêm lại muốn chạy đến gặp Thượng Quan Hâm.

Đêm hôm trước nàng, hoang mang rối loạn, tùy tiện cầm một chiếc áo khoác ở trên người liền đi theo sau Lưu Trưng ra ngoài. Ngay cả hài cũng không xỏ chặt, một đường lê theo, thiếu chút nữa liền phát ra động tĩnh. Sau nàng lại trốn ở ngoài cửa, thật cẩn thận đẩy ra một khe hở, vểnh tai lên để nghe trộm.

Nhìn thấy Lưu Trưng không nói một lời, nàng nghi hoặc, nhìn Thượng Quan Hâm thế nhưng tiến lên ôm lấy cổ Lưu Trưng, ôm lấy eo Lưu Trưng, nàng vừa giận vừa sợ, tâm thần vỡ nát. Về sau, Lưu Trưng lại đem Thượng Quan Hâm đẩy ra, chậm rãi giải thích nguyên do, nàng mới minh bạch sự thật chân tướng.

Nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, Lưu Trưng thế nhưng giống như phát hiện cái gì đó, nhìn chằm chằng ngoài cửa xem.

Nam Cung Nhã hoảng sợ, không dám nhìn cũng không dám nghe hết phía sau, đem hài cởi ra cầm ở tay, đi chân trần vội vàng chạy trở về.

Kỳ thật...

Cho dù bị Lưu Trưng phát hiện cũng không có gì, nhưng trong lòng Nam Cung Nhã lại không được tự nhiên.

Không vì cái gì khác, đơn giản là Lưu Trưng cũng không từng làm chuyện gì thực có lỗi với nàng, đối mặt với câu dẫn như vậy đều có thể bình tĩnh tự giữ, có thể thấy được nàng đối với mình là thật sự chân thành. Trái lại chính mình đã vài ngày chiến lãnh chiến, Nam Cung Nhã không khỏi vừa xấu hổ lại hối hận.

Vô luận như thế nào cũng không thể cho Lưu Trưng biết trong lòng nàng hoài nghi cùng phỏng đoán.

Bằng không, nàng sẽ nghĩ mình như thế nào đâu?

Cho nên, Nam Cung Nhã giả chết.

Giả vờ như vậy thế nhưng liền thật sự ngủ say, không biết canh giờ.

Lưu Trưng không nói cho Nam Cung Nhã phỏng đoán của mình về tình trạng hiện tại của cha mẹ. Nàng tuy rằng sốt ruột, nhưng nghĩ đến nếu mẹ nàng còn có lòng thanh thản đến dạy Nam Cung Nhã công phu, nghĩ đến tạm thời là không ngại. Cái này ngược lại làm cho Lưu Trưng hoang mang hơn, bọn họ rốt cuộc ở Thiên Tiêu Phong, Kim Ô thành gặp phải chuyện gì? Dù sao một tháng chi kỳ chưa tới, cách ước định còn sớm, Lưu Trưng gặp Nam Cung Nhã thật sự buồn ngủ, cũng liền dứt khoát lười trông nom, đơn giản để cho nàng ngủ tiếp nửa ngày.

Nhưng Nam Cung Nhã thất vất vả có thể lại giường thế nhưng lại gặp ác mộng.

Nang mơ ở uyên sơn độ khẩu, Lưu Trưng cùng Thượng Quan Hâm đỡ nhau, gắn bó đi lên thuyền. Chiếc thuyền kia càng lúc càng xa, không bao lâu liền biến thành một chấm nhỏ, mà chính mìn đâu... Thế nhưng vẫn thư thư phục phục nằm ngủ ngon ở khách điếm, hoàn toàn không biết gì cả. Nam Cung Nhã gấp đến mức sắp khóc, nàng muốn từ bên trong giấc ngủ tỉnh lại, nhưng cố gắng đến đầu toát đầy mồ hôi cũng không mở được mí mắt nặng trịch.

Cảnh trong mơ quá mức chân thật, Nam Cung Nhã ở trong mộng thương tâm tuyệt vọng, lại cuối cùng giật mình tỉnh lại ở trong mơ. Nàng mờ mịt nhìn bốn phía, trong phòng trống rỗng, Lưu Trưng cũng không ở.

Nàng chậm rãi lại có chút mơ hồ.

Kia...

Rốt cuộc là Lưu Trưng cự tuyệt Thượng Quan Hâm vẫn là Lưu Trưng cùng Thượng Quan Hâm cùng đi rồi?

Rốt cuộc đâu mới là mộng, đâu mới là thật?

Nam Cung Nhã u mê, thế nhưng nhất thời khó phân biệt thật giả.

Nàng vội vàng đúng dậy mặc quần áo, tóc cũng không chải, liền mở cửa xông ra ngoài. Chờ đứng ở ngoài cửa đi ra hành lang, nàng lại dần dần có chút ấn tượng mơ hồ, giống như đêm hôm qua, chính mình thật sự chạy qua đây. Ở trên hành lang vắng vẻ vừa tối vừa lạnh đúng hồi lâu, vậy đó hẳn không phải là mộng. Nhưng nếu không phải mộng, Lưu Trưng đi đây vậy?

Có phải tại mình không chịu rời giường nên tức giận hay không?

Bỏ lại mình tự mình đi?

Nam Cung Nhã miên man suy nghĩ một trận, càng nghĩ lại càng sợ hãi, lại vội vã chạy về trong phòng, lật xem bao túi, nhìn xem Lưu Trưng có hay không đem đồ vật mang đi.

Quần áo hành lý đều còn, nhưng Nam Cung Nhã vẫn không yên tâm.

Những thứ này đều là vật ngoài thân...

Nếu không có, còn có thể mua lại.

Nhưng Lưu Trưng coi như không thấy, nàng nên đi nơi nào tìm?

“Ngươi đang tìm cái gì?”

Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Nam Cung Nhã hoàn toàn chìm vào trong phán đoán của mình, hoàn toàn không có nghe thấy tiếng bước chân vào cửa. nên thật sự bị một tiếng này doa cho sợ hãi. Nàng sợ tới mức nhảy dựng, lui lại phía sau từng bước, liền dựa vào trong một lồng ngực ấm áp quên thuộc.

“Lưu Trưng...”

“Ân?'

“Ta... rất sợ hãi.” Trong lòng Nam Cung Nhã trào ra vô hạn ủy khuất. Nàng xoay người lại, ôm chặt lấy người trước mặt, rõ ràng luôn làm cho nàng sợ hãi lo lắng, lại cũng làm cho nàng vui vẻ chịu đựng. Nàng nhỏ giọng nói ra sợ hãi ở trong lòng: “Ta sợ ngươi không cần ta, đi một mình...”

Lưu Trưng ôm Nam Cung Nhã thở dài.

Nàng hiểu được “Sợ” theo như lời Nam Cung Nhã, nhưng nàng lại thật sự nhất thời không biết nêm dùng cái gì để giải quyết. Suy nghĩ lại, hình như trước kia nghe người ta nói qua, để một người hết phiền não thống khổ, an ủi tốt nhất không phải là khuyên nghĩ thông ra, nói chuyện cao hứng thoải mái mà là nói ra chuyên so với chuyện này càng thêm phiền não thống khổ. So sánh hai cái với nhau, thậm chí không cần dùng một câu nói thừa nào, người đó nhất định có thể thư giải oán phẫn trong lòng.

Lưu Trưng nhất thời nghĩ không ra chuyện có thể so với sợ hãi của Nam Cung Nhã “càng nhiều” đề dùng, nhưng thấy Nam Cung Nhã nhỏ gióng khóc rơi nước mắt, vô cùng thương tâm, nàng vẫn là rất nhanh nói ra một câu: “Ta so với ngươi lại càng sợ.”

Nam Cung Nhã quả nhiên rất nhanh hỏi: “Ngươi sợ cái gì?”

Lưu Trưng ngẫm nghĩ chốc lát, phát hiện bên trong đoạn tình cảm này thế nhưng có chuyện khiến nàng lo ngại.

“Ta sợ ngươi sẽ hối hận... Cùng ta một chỗ.”

Nàng biết, chính mình sẽ dùng toàn bộ nhân sinh đối thật tốt, thật tốt với Nam Cung Nhã.

Nhưng nàng đồng thời cũng hiểu được, có chút thiếu cùng tiếc nuối là nàng, Diệp Lưu Trưng vĩnh viến không chi được Nam Cung Nhã.

Nàng cũng sẽ lo lắng, Nam Cung Nhã đối nàng không muốn xa rời, vẫn là do từ trước đến giờ không có người đối nàng tốt, cho nên mới để cho Nam Cung Nhã sinh ra loại tìn cảm quyến luyến. Nữ tử cũng nữ tử mến nhau, vốn là làm trái luân thường. Tương lại phải đối mặt cùng với tương lại phải mất đi là điều các nàng không thể dự đoán hay đánh giá được.

Việc này Lưu Trưng chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhưng Thượng Quan Hâm xuất hiện.

“... Ngươi sẽ không sợ ta đem thân phận nữ tử của ngươi nói cho thiên hạ biết sao?”

Lưu Trưng chưa bao giờ sợ, nàng đối với suy nghĩ của người ttrong thiên hạ chưa bao giờ để ý.

Chính là...

“Vậy vị Đại tiểu thư Nam Cung gia đâu? Cũng không quan hệ sao?”

Tâm của Lưu Trưng lần đầu tiên có chút không chắc chắn.

Lấy xuất thân của Nam Cung Nhã, vốn là nên gả cho Thượng Quan Sách Vân, tương lai trở thành chủ mẫu của một trong tứ đại thế gia. Nàng tính tình đơn thuần khờ dại, vốn nên là được người chân ái che trở, không dính nhiễm một chút khổ sở của thế gian.

Nhưng hiện tại, bởi vì mình ở cùng nhau, trở nên cả ngày lo lắng hãi hùng. Tương lai còn không biết gặp được những biến cố gì.

Nam Cung Nhã nghe nỗi lo của Lưu Trưng, lại sửng sốt trong chốc lát.

Ở trong mắt nàng, Lưu Trưng là một người thông minh lợi hại, xinh đẹp lại có bản lĩnh. Dạng này gần như trở thành một người hoàn mỹ, thế nhưng cũng sẽ sợ... Sợ hãi mất đi Nam Cung Nhã, một người tồi tệ như nàng sao?

Trong lòng Nam Cung Nhã vừa mềm mại vừa chua xót.

“Sẽ không, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận. Ta... muốn cả đời đều cùng ở với ngươi ở một chỗ.”

“Vô luận tương lại gặp chuyện gì?”

“Vô luận.”

Nam Cung Nhã ác mộng một hồi, ngược lại đem tất cả khúc mắc của nàng mở ta, liền cũng không dây dưa nữa, vội vàng đi rửa mặt chải đầu, nghĩ muốn thừa dịp trời còn chưa muộn, có thể xuất hành. Nhưng Lưu Trưng lại nói: “Ta vừa rồi mới đi ra ngoài hỏi. Hôm nay sắc trời không tốt, không thể đi thuyền. Chúng ta còn phải trì hoãn ở chỗ này một ngày.”

“A? Vậy phải khi nào mới có thể qua sông?”

“Nghe nói là ngày mai sẽ chuyển tốt.”

“Nga...”

Bởi vậy, nàng lại giường có vẻ nằm ở trong dự kiến trước.

“Vậy... Chúng ta hôm nay làm cái gì?”

Nam Cung Nhã vừa mới rửa mặt chải đầu xong. Trên mặt dính một chút nước, hai gò má cũng thản nhiên đỏ ửng, quần áo rời rạc, tóc dài chưa buộc,có vẻ lười biếng lại quyến rũ. Nàng đẩy cửa sổ ra nhìn, giữa không trung quả nhiên cuồn cuộn mây đen, gió mạnh đang gào thét, lại mang theo vài phần sơ xác tiêu điều.

Nam Cung Nhã thở dài nói: “Thơi tiết kém như vậy, cũng không thể ra ngoài đi dạo...”

Nàng nhìn lại, đã thấy Lưu Trưng cài cửa.

“Chúng ta... Phải chờ ở trong phòng?”

“Ân.” Lưu Trưng cài cửa xong, lại đi múc nước rửa tay.

“Làm cái gì đấy?”

“Làm chút gì đấy.”

“Cái gì?”

Nam Cung Nhã vừa mới hỏi xong câu này, liền thấy ánh mắt Lưu Trưng nhìn về phía nàng. Loại ánh mắt này....

Nàng rất quen thuộc.

“Lưu... Trưng...”

Lưu Trưng đã muốn đi tới, ôm lấy Nam Cung Nhã từ phía sau. Lưu Trưng cũng thấy được kỳ quái, Nam Cung Nhã như thế nào còn có bản lĩnh như vậy. Không cần phải nói cái gì, chẳng sợ chỉ là một ánh mắt ngây ngốc, một cái nhíu màu, chu miệng cũng khiến cho nàng không kiềm chế được. Hồi lâu chưa từng thân cận, nàng nhưng không nóng vộ, chính là chậm rãi hôn dán lên cổ Nam Cung Nhã, một tay ôm hông của nàng, Một tay kia chậm rãi mơn trớn thân thể nàng. Cuối cũng dừng ở bên vạt áo đã có chút rời rạc.

“Lưu Trưng... Ta... Chúng ta...”

Nam Cung Nhã có chút tâm động, lại càng thêm e lệ.

“Ân?”

“Hiện tại... Vẫn là ban ngày...”

“Ân.”

Lưu Trưng nghe được, nhưng ban ngày thì làm sao?

Tay đã muốn chạm vào bên trong áo, kéo lỏng tiết y của nàng, bắt đầu từ eo chạy lên phía trước, đến khí phủ lên trước ngực mềm mại.

Nam Cung Nhã rốt cuộc không nhẫn không nổi, khẽ ngâm một tiếng. Nhưng nàng rất nhanh lại cảm thấy tay Lưu Trưng đã kéo váy của nàng, cởi dây lưng ở bên hông nàng.

“Lưu...Trưng...”

“Ân?”

“Chúng ta... Chúng ta... Đi... Đi trên giường...”

Sau câu đó, lại một lúc sau không có đáp lại.

Cả người Nam Cung Nhã bị biến thành mềm nhũn, dưới chân đứng không vững, cả người đều dựa ở trên thân Lưu Trưng. Ngay cả nửa phần khí lực để phản kháng cũng không có, chỉ cảm thấy mình dưới sự trêu chọc của Lưu Trưng hoàn toàn hỏng mất, dứt khoát có tâm muốn phá ra, không hề rụt rè, uyển chuyển thừa nhận, cùng đáp lại.

Ngoài của sổ tiếng giố thổi lạnh, trong phòng lại nóng đến mức làm cho toàn thân Nam Cung Nhã nóng rực, đổ mồ hôi đầm đìa.

Đợi đến khi nàng cạn kiệt tinh lực, chỉ có thể mềm mại ngã vào trong lòng Lưu Trưng, tựa như một đứa trẻ trừng mắt làm nũng trách mắng Lưu Trưng.

Nhưng ở trong mắt Lưu Trưng, bộ dáng cùng ánh mắt Nam Cung Nhã cũng hàm chứa mười phần phong tình. Nhất là vừa mới động tình không lâu, ánh mắt Nam Cung Nhã như chứa sóng nước, sắc mặt ửng hồng, bộ dáng quyến rũ đến cực điểm. Lưu Trưng cúi người hôn xuống, càm giác không đủ, liền đem Nam Cung Nhã ôm lấy đi về phía chiếc giường.

“...”

“Ân, đi trên giường.”

“Lưu Trưng...”

Nam Cung Nhã mau khóc, lời nói trong miệng có mang theo vài phần cầu xin.

Lưu Trưng cũng đã kéo xiêm y, đè ép đi lên.

Không biết lần này, Nam Cung Nhã có thể lại lại giường hay không. Tuy rằng nghĩ đến điểm này một chút, nhưng động tác trên tay Lưu Trưng không ngừng trệ một chút nào.

Cùng lắm thì ngày mai ôm nàng lên thuyền, để cho nàng hảo hảo ngủ một giấc ở trên thuyền.

Ở thời điểm thanh tỉnh, Lưu Trưng đã nghĩ như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio