Diệp Quải Đông Nam Chi

chương 66: tương tư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Nam Cung Nhã tỉnh lại đã là hai ngày sau. Ánh mắt còn chưa mở, liền đã gọi trước một câu: “Lưu Trưng...”

Không có người trả lời.

Nam Cung Nhã đành phải cố sức mở mắt ra.

Lúc này nàng mới phát hiện chính mình nằm úp sấp ngủ trên một chiếc giường lớn ấm áp. Cả người mệt mỏi, trên lưng vẫn mơ hồ đau đớn, nhưng lại cảm thấy hình như trên chỗ đau có đắp một lớp lạnh lẽo gì đó. Cảm giác mát khiến cho cái đau giảm bớt không ít,cũng bất giác không khó chịu nữa.

Nam Cung Nhã thử xê dịch thân mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Bên giường một người mặc áo trắng đang nằm úp sấp. Tựa hồ vẫn đang ngủ thật say, vẫn không nhúc nhích.

Trong lòng Nam Cung Nhã vui vẻ, lại đề cao thanh âm hô một câu: “Lưu Trưng ----------”

Người nọ cuối cùng tỉnh, đầu tiên là giật giật. Tiếp theo giống như không kịp phản ứng, nửa ngày mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã.

Không phải Lưu Trưng.

Thế nhưng... Dĩ nhiên là Nam Cung Tụng!

Lúc còn trên đỉnh Thiên Tiêu Phong, Nam Cung Nhã đau muốn chết, vẫn mở mịt. Những chuyện xảy ra phía sau cũng không có ấn tướng. Chỉ nhớ rõ bị Lưu Trưng ôm vào trong lồng ngực, chuyện tình về sau hoàn toàn không có ký ức. Nàng tựa hồ là mất tri giác, hôn mê. Cho nên những chuyện sau đó nàng cũng không biết. Như vậy nàng liền càng không rõ ràng, chính mình rõ ràng cùng Lưu Trưng ở Thiên Tiêu Phong, như thế nào lại đột nhiên...

Đột nhiên ở trong phòng như vậy, mà trông nom nàng lại dĩ nhiên là Nam Cung Tụng!

“Ngươi... Ngươi như thế nào lại...”

“Ngươi còn băn khoăn cái tên Diệp Lưu Trưng đã lừa gạt ngươi!” Sắc mặt Nam Cung Tụng cực kỳ kém, ngữ khí nói chuyện cũng rất khó nghe: “Ngươi có biết hay không, nếu ta cùng đại co đến muốn trong chốc lát, ngươi sẽ bị nàng hại mất mạng!”

Nam Cung Nhã có chút giật mình: “Các ngươi? Là các ngươi đến cứu ta?”

“Đúng vậy?”

“Vậy... Vậy Lưu Trưng đâu? Nàng thế nào?”

Nam Cung Tụng không trả lời, chính là nhìn chằm chằm Nam Cung Nhã, Ánh mắt hết sức kỳ quái. Nam Cung Nhã không hiểu sao có chút thấy chột dạ, có loại cảm giác mãnh liệt giống như lời nói dối sắp bị người vạch trần.

“Ngươi sớm biết Diệp Lưu Trưng là nữ đúng hay không?”

Nam Cung Nhã mở to hai mắt nhìn.

Đã biết! Hắn... hắn đã biết! Bọn họ cũng đều biết? Chuyện ngoài ý muốn tới đột nhiên, nhưng rất kỳ quái, Nam Cung Nhã thế nhưng cũng không cảm thấy có cái gì sợ hãi hoặc là không dám đối mặt. Kỳ thật, nàng từ trước cũng từng ngầm tưởng tượng đến, nếu Nam Cung gia biết Lưu Trưng là một nữ tử sẽ như thế nào đâu? Sẽ kịch liệt phản đối, vẫn là sẽ bất đắc dĩ nhận? Nhưng nàng không dám đi thử, nàng tình nguyện giấu giếm hết thảy, làm bộ mình cùng Lưu Trưng có thể nhận được sự đồng ý cùng chúc phúc của Nam Cung gia.

Chính là không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị vạch trần.

Đúng rồi, nàng nghĩ ra, lúc nàng cùng Lưu Trưng lên núi, Cửu Nương khuyên Lưu Trưng nên đổi về nữ trang để tránh Thượng Quan gia lùng bắt. Nàng cũng rất vui vẻ nói với Lưu Trưng: “Ta thực thích nhìn ngươi mặc váy.” Tai sau đó, Lưu Trưng liền đổi về nữ trang, cùng nàng lên núi. Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng đến vòa lúc này tự nhiên là thấy được...

Nam Cung Nhã ở trong lòng thở dài.

“Ta biết.”

“Vậy ngươi còn..”

“Ta thích nàng.”

“Cái gì?” Nam Cung Tụng quả thực không dám tin: “Nhất định là nàng.. Là nàng lừa gạt ngươi! Nhất định là như vậy!”

“Không... Không phải.” Nam Cung Nhã lắc đầu: “Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ai cũng không có lừa gạt ai. Ngay từ đầu, ta đã biết nàng là nữ tử. Nhưng vậy thì tính sao? Luận ra, vẫn lòa ta thích nàng trước, là ta 'lừa gạt' nàng.”

“Nam Cung Nhã! Ngươi biết mình đang nói gì không đó?”

“Ta đương nhiên biết. Ta nói...” Nam Cung Nhã bình tĩnh nhìn Nam Cung Tụng: “Ta thích nàng, ta muốn cùng nàng một chỗ. Cả đồi cũng không rời xa nhau. Ai cũng... Ai cũng không có biện pháp tách chúng ta ra!”

“Ai cũng không có biện pháp tách các ngươi ra?” Nam Cung Phong không biết đi đến từ lúc nào, thanh âm lạnh lùng nói: “ Như vậy, nàng tại sao lại bỏ người lại, để cho chúng ta mang ngươi đi?”

“Nàng...”

“Nàng bỏ lại ngươi, chính mình lên núi.” Nam Cung Phong không lưu tình chút nào nói tiếp.

Ánh mắt Nam Cung Nhã ảm đạm xuống.

Nam Cung Tụng không đành lòng, nghĩ nghĩ lại khuyên nhủ: “Ngươi... Đối với với loại người như nàng không cần thương tâm, không đáng. Ngươi mới tỉnh lại nói chuyện lâu như vậy, muốn hay không ăn uống trước cài gì đó? Trên lưng còn đau hay không?”

“Đau...”

Nam Cung Nhã chậm rì rì nói ra một chữ.

“Ta đi gọi thầy thuốn xem ngươi!” Nam Cung Tụng đứng lên đi ra ngoài, nghĩ nghĩ kại quay đầu hướng Nam Cung Phong phân phó: “Này, ngươi cho nàng ăn chút gì đi!”

Nam Cung Phong khó được không phản bác Nam Cung Tụng, đầu tiên là rót nước cho Nam Cung Nhã uống, tiếp theo lại phân phói điếm tiểu nhị chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ đem lên.

Trong suốt quá trình, Nam Cung Nhã nằm nghiêng trên gối không rên một tiếng.

Nhưng lòng của nàng cũng không nghĩ như vậy.

Có lẽ, nếu là chuyện này phát sinh sớm hơn một chút, nàng thật sự sẽ sợ muốn lùi bước. Nhưng mấy ngày hôm trước, từ khi trên đỉnh Thiên Tiêu Phong gặp được nam tử kêu Chương Thừa Hiên, nàng mới phát hiện trong tâm của mình đã sớm có đáp án.

Trong mắt thế nhân, nhất định là một nam một nữ, mới xứng là một đôi. Nhưng nàng cùng Lưu Trưng, cũng là hai nữ tử. Mặc dù Lưu Trưng nguyện ý vì nàng, cả đời đều nữ phẫn nam trang. Vậy thì lại có thể thế nào? Nàng không thích như vậy, nàng thích vốn là nữ tử là Lưu Trưng.

Nàng muốn chọn một con đường có thể đường đường chính chính đứng trước mặt mọi người.

----------Lấy bộ mặt thật, có quyết tâm có gan đối mặt với ánh mắt khác thường của người trong thiên hạ.

Nam Cung Nhã nghĩ muốn thử một lần, bởi vì nàng trước kia chưa bao giờ có ý tưởng kiên định như vậy. Nhưng là, người xưa nay nhát gan như nàng, ngay cả dũng khí liều vì Lưu Trưng cũng có, lại như thế nào không dám cùng Lưu Trưng đứng chung một chỗ?

Đồng dạng, nàng cũng tin tưởng, Lưu Trưng nhất định là cũng nguyện ý như vậy.

Nam Cung Nhã ngày ngày lẳng lặng chờ đợi.

Cho nên giờ phút này nhất định phải để cho thân thể hồi phục mau hơn, vì Lưu Trưng, cũng vì chính nàng.

Chính là...

Không biết Lưu Trưng lúc này ở đâu? Đang làm gì? Có nhớ nàng hay không?

Trên Thiên Tiêu Phong, Lưu Trưng đích xác đang nghỉ đến Nam Cung Nhã.

Bởi vì nàng cùng Hoa cô đang bị nhốt trong hang đá suốt hai ngày. Thật sự không có chuyện gì để làm, cũng chỉ có ngẫu nhiên suy nghĩ một chút đến Nam Cung Nhã, mới có thể làm cho nàng càm thấy thời gian trôi qua không khó khăn như vậy.

Nguyên bản các nàng tính toán nghỉ tạm một đêm liên lên núi, nhưng không ngờ ngày thứ hai trời đột nhiên bắt đầu có mưa đá, đá rơi xuống có cái lớn bằng nắm tay. Nếu có một chút vô ý, chỉ sợ thật sự có thể nện vào người khiến có chuyện không hay xảy ra. Cũng may Hoa cô đã sớm dự trữ ở thạch động không ít lương khô, cũng không đến mức sợ đói chết.

Ngày thứ ba trời không có mưa đá, nhưng lại có chuyện đáng sợ hơn cả mưa đá xảy ra.

Không biết là do mưa đá hay không mà trên đỉnh núi có tuyết lở. Tuyết cùng vụn băng âm ầm trượt xuống, vừa lúc đem một mảnh tất cả vùi lấp. May mắn các nàng ẩn thân trong hang đá, nếu không chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Nhưng trốn ở trong thạch động cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cửa hang bị tuyết vùi lấp, trong khoant thời gian ngắn thế nhưng không ra được.

Ngay cả Hoa Cô luôn tiêu sai cũng lô vẻ mặt ưu sầu.

Lưu Trưng cũng không nói nhiều, chính là lặng lẽ làm việc, từng chút một đem tuyết lấp ngoài động khẩu lấy ra.

“Nhiều tuyết như vậy ngăn ở bên ngoài, ngươi làn như vậy, phải tới khi nào mới có thể xong a?” Hao Cô không khỏi có chút phiền táo: “Cha người ở trên núi cũng không biết thế nào...”

“Nhưng nếu là không làm, liền cả đời cũng không làm xong.”

Lưu Trưng nghĩ đến tay của Hoa Cô không tốt, liền để cho nàng nghỉ ngơi, chính mình tìm một khối đá trơn nhẵn. Một bên vừa tìm phương hướng, một bên xúc tuyết.

“Này!”

“Ân?”

“Ai...” Hoa Cô đột nhiên thở dài, lại không nói.

Lưu Trưng biết bản tính của nàng, cũng lười truy hỏi.

“Sớm biết rằng như vậy, sẽ không để ngươi ra ngoài.” Hoa Cô đột nhiên thột ra một câu không đầu không đuôi, dừng lại một chút lại hỏi nàng: “Ngươi không hôi hận khi rời thôn sao?”

“Không hối hận.”

“Nga?” Hoa Cô vui cười nói: “Ta đã biết, bởi vì rời đi thôn, ngươi mới gặp Tiểu Nhã Nhã có phải hay không?”

“Đúng vậy.”

“Bất quá chuyện này...” Hoa Cô đột nhiên nói: “Ta cũng không có nói cho cha của ngươi biết. Chỉ sợ hắn nếu biết, sẽ không vui. Ngươi đã nghĩ tới phải nói với cha như thế nào chưa?”

“Ân.”

“Ân là có ý gì?” Hoa Cô trừng mắt liếc mắt một cái: “Nói trước là ta sẽ không giúp ngươi nói chuyện đâu. Chính ngươi tự thu phục đi.”

“Ân.”

Hoa Cô thấy thái độn nàng lãnh đạm, không khỏi lại mất hứng. Hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thật sự là không thú vị chút nào. Cho nên ta mới không thích cùng một chỗ với ngươi. Nếu là tiểu Nhã Nhã ở chỗ này thì tốt rồi, cho dù là để cho ta dạy nàng chút công phu buồn tẻ không thú vị, cũng so với nói chuyện với người thú vị hơn!”

Nhắc tới chuyện này, Lưu Trưng thật ra nhịn không được hỏi một câu: “Ngươi vì cái gì dạu nàng công phu?”

“A?” Hao Cô nghĩ nghĩ mới nói: “Ta cũng không biết. KHi đó, ta thủ công phu của nàng, phát hiện nàng một chút cũng không biết. Ta mới hỏi nàng vì cái gì không hóc công phu, biểu tình của nàng ngay lúc đó...”

“Làm sao vậy?”

“Giống như thực khó quá, thực cô độc, thực bi thương.” Hoa Cô lại nói: “Thấy bộ dáng như vậy, ta cảm thấy trong lòng thật khó chịu. Cho nên ta hỏi nàng 'Nếu không ta dạy ngươi chút công phu? Học sao?' Nàng nghe xong thật cao hứng, hai con mắt đều sáng lên, nhưng lại rất là khiếp sợ hỏi ta 'Ta.. Sẽ học được sao? Học xong về sau... sẽ rất lợi hại phải không?' Khi đó ta liền thích nàng. Trong lòng ta nghĩ là, ta như thế nào lại không sinh ra một nữ nhân đáng yêu như vậy, nhu thuận như vậy, chọc ngươi thương như vây đâu?” Hoa Cô nói tới đây liếc mắt đi nhìn Lưu Trưng, sau khi nhìn lại thất vọng rồi. Trên mặt Lưu Trưng căn bản không có chút ghen tỵ thất vọng, tức giận.. Thâm chí ngay cả chút điểm bất mãn cũng không có.

Lưu Trựng chính là thở dài.

Không cần phải nói, nàng là nghĩ tới Nam Cung Nhã.

Nam Cung Nhã kỳ thật là một người thực thích cười, thực hoạt bát sáng sủa. Nhưng Hoa Cô lúc này nhớ đến, lại cảm thấy đó là một tiểu cô nương rất sợ cô độc, thực dễ dàng sợ hãi. Nàng bị thương, bị bắt tách khỏi Lưu Trưng, không biết về sau sẽ thế nào? Có thể hay không lại trốn khóc một mình đâu?

Hoa Cô nghĩ nghĩ, trong đầu thế nhưng thật sự hiện ra bộ dạng Nam Cung Nhã buồn rầu nhỏ giọng nức nở.

“Này, đầu gỗ nữ nhân, ta cũng giúp ngươi, chúng ta phải nhanh lên.”

“Nhanh lên?”

“Đúng! Sinh linh trong thiên hạ đang chờ chúng ta đi cứu vớt! Hoa Cô tuy rằng chỉ có thể dùng một tay trái nhưng tốc độ cũng không chậm: “Cha ngươi đang chờ ta, tiểu Nhã Nhã đang chờ ngươi. Trọng trách trên người chúng ta rất nặng!”

Lưu Trưng ngẩn người, nở nụ cười.

Nàng lần đầu tiên thấy được trong lời nói của Hoa Cô có đạo lý như vậy.

Mà Hoa Cô ở một đầu khác đang đào tuyết đột nhiên la toán lên: “A a nha, ngươi... ngươi thế nhưng sẽ cười? Mặt của ngươi nguyên lại không phải than a? Ngươi chừng nào thì học được cười vậy? Ta đây làm mẹ như thế nào lại không biết vậy?”

Lưu Trưng bị làm cho bực mình, vừa định nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa hang ầm vang một tiếng thật lớn.

“Mau! Lui ra phía sau-------”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio