Điệp Viên Kỳ Quái

chương 10: chuẩn bị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đẩy gạch lộ ra núm vặn két sắt, Lâm Ngữ Đường ngậm đèn pin trong miệng, trong lòng nhẩm thầm con số, bắt đầu xoay núm vặn, dưới tầng hầm vọng ra tiếng lách cách rất rõ ràng.

Nhập xong số thứ mười bốn, két sắt vọng ra một tiếc cạch, lò xo lập tức đẩy chìa khóa cơ ra ngoài.

Chuyện gì thế này? Lâm Ngữ Đường hơi lúng túng. Bốn bảy hai tám? Đúng rồi mà. Môn toán của mình có kém thế nào đi nữa cũng không thể kém tới mức độ này được, lẽ nào mình chưa hiểu được ý của ông?

Lâm Ngữ Đường trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, mình phải tin tưởng ông, tin tưởng chính bản thân mình.

Lâm Ngữ Đường không tùy tiện mở cửa két sắt mà tiếp tục xoay núm vặn, xoay hết mười bốn con số, núm vặn kẹt luôn, không thể nhích thêm chút nào nữa. Sau đó “bịch” nhẹ một tiếng, cánh cửa két sắt bung thẳng ra.

Nhưng...

Nhưng trong két sắt phun ra một luồng khói, thoáng mùi cháy khét, Lâm Ngữ Đường trố mắt...

Lâm Ngữ Đường lấy tay kéo tay cầm két sắt, "xì" một tiếng động nhẹ, Lâm Ngữ Đường đau đớn nhảy lên. Xòe tay ra nhìn, toàn bộ đều là vết bỏng.

Nhìn những thay đổi trước mắt, Lâm Ngữ Đường kinh ngạc không nói lên lời. Két sắt làm bằng kim loại đang từ từ mềm nhũn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như được làm bằng sáp vậy.

Kìm nén cảm giác đau trên tay, Lâm Ngữ Đường nhanh tay tinh mắt giật đồ trong két sắt ra. Khoảnh khắc mở cửa két sắt, cậu nhìn thấy rõ ràng bên trong có mấy thỏi vàng.

Vàng cậu không dám mơ tưởng, chắc chắn được gắn chặt với két sắt. Tận mắt chứng kiến két sắt mềm nhũn thành đống sắt nhão, sau đó lại hóa thành một đống nước sắt, cuối cùng tất cả đều ngấm xuống đất, không để bất cứ vết tích nào. Chỉ còn lại một lỗ đen trên tường, két sắt như thể chưa từng tồn tại.

Rùng mình vung cánh tay, thật may, chỉ bị bỏng mà thôi. Trong điện thoại ông cũng mập mờ nói rằng két sắt nguy hiểm, Lâm Ngữ Đường rất tò mò, muốn tìm hiểu rõ ràng, vì ông thầm cho phép nên cậu cho rằng không quá nguy hiểm, không ngờ lại tự phá hủy thứ bên trong.

Nhìn một xấp tiền mặt và lá thư trong tay, Lâm Ngữ Đường khóc không ra nước mắt. Tiền mặt còn đỡ một chút, chỉ bị cháy hai tờ dưới cùng. Nhưng cả bức thư đã bị thiêu rụi hoàn toàn, trở thành tro tàn, nứt ra từng mảng rơi xuống mặt đất.

Nhìn đống tro tàn trên mặt đất, Lâm Ngữ Đường đảo mắt ngẫm nghĩ.

Lâm Ngữ Đường cúi đầu rầu rĩ chui ra khỏi tầng hầm, ăn vội ăn vàng vài miếng cơm rồi trở về phòng khách, vùi đầu vào sô pha.

Lâm Ngữ Đường nheo mắt nhìn đèn chùm trong phòng khách, cậu nghi ngờ thiết bị giám sát nằm ở bên trong.

Nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao tôi không nói, anh cũng đâu biết được tôi đang nghĩ gì.

Sờ xấp tiền mặt trong túi, Lâm Ngữ Đường cảm thấy hơi chán nản. Có lẽ mình đã làm hỏng kế hoạch của ông, két sắt và thứ bên trong rất có thể là để lại cho kẻ địch, nhưng không ngờ vì mình nên cuối cùng đã biến thành một đống tro tàn.

Đúng rồi, tro tàn! Lâm Ngữ Đường trong lòng vui mừng, tâm trạng lập tức vui vẻ. Cậu liền xoay người bật dậy khỏi sô pha, đi vào phòng ngủ, mở cửa tủ lấy ra một chiếc hộp thuốc.

Ông nói rằng có thuốc viên màu trắng, nhưng trong ấn tượng của mình hình như chưa nhìn thấy bao giờ. Lâm Ngữ Đường bắt đầu tìm kiếm trong hộp thuốc, cậu không sợ đối phương nhìn thấy thông qua thiết bị giám sát, vì ngày ngày cậu đều uống thuốc.

Hộp thuốc không lớn, bên trong cất các dược phẩm cần dùng như miếng dán y tế, gạc, thuốc cảm, thuốc giảm đau... Lục tới lục lui, một hộp thuốc thu hút sự chú ý của Lâm Ngữ Đường.

Lục vị địa hoàng hoàn? Theo như trí nhớ của mình, ông sống độc thân, chưa từng nhìn thấy ông ra ngoài chung chạ với ai, cũng chưa từng nghe ông nói lưng đau. Hơn nữa mình vô cùng chắc chắn rằng, trong hộp thuốc trước đây tuyệt đối không có thứ này.

Có vấn đề! Lâm Ngữ Đường mở nắp hộp ra, bên trong quả nhiên có hai viên thuốc màu trắng.

Tìm thấy rồi! Lâm Ngữ Đường mừng rỡ trong lòng, mình quả thực đoán không sai, xem ra suy đoán viên thuốc này có thể thay đổi dung mạo có tới tám chín phần là chuẩn xác.

Lâm Ngữ Đường lại tỉ mỉ sờ qua hộp thuốc một lượt, đúng là khiến cậu phát hiện ra chỗ khác biệt. Đáy hộp thuốc bằng phẳng nhưng rõ ràng dày hơn đáy hộp thuốc bình thường một chút, bên trong có lẽ là có thứ gì đó.

Chỗ đơn giản nhất chính là chỗ kín đáo nhất! Lâm Ngữ Đường nhớ tới một câu nói mà ông thường xuyên nói, không thể không bội phục sư bạo gan và cẩn trọng của ông.

Lâm Ngữ Đường không dám nghiên cứu quá lâu, cậu nhanh chóng và kín đáo ném hộp thuốc vào trong ngực.

Lâm Ngữ Đường thu dọn hộp thuốc, nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ. Thực ra trong đầu cậu đang lặp đi lặp lại tính toán các bước bỏ trốn.

Trong tầng hầm cửa hàng, nhóm người Hồ Thái Hòa vẫn luôn quan sát hình ảnh của thiết bị giám sát, chỉ sợ bỏ sót đường tơ kẽ tóc. Nhưng sau khi Lâm Ngữ Đường từ trung tâm mua sắm về nhà, biểu hiện vẫn rất bình thường. Ngoài khoảng thời gian trong nhà bếp không nằm trong phạm vi giám sát.

“Sao vậy? Có phát hiện gì rồi?” Hồ Thái Hòa trưng cầu ý kiến mọi người.

“Không có gì bất thường, giống hệt bình thường, ngoại trừ việc sợ tới mức không ngủ được ra!” Em Gái ngồi trước màn hình nói.

“Ừ...” Mắt Kính trầm ngâm một lát, “Quan trọng là trong thời gian ở trong nhà bếp, hình ảnh giám sát không nhìn thấy gì ra, không biết mục tiêu số hai ngoài nấu cơm ra còn có hành động gì khác không?”

“Còn nữa, mục tiêu số hai còn nhắc tới tủ trong điện thoại, không biết có đúng là dùng để đặt hũ tro cốt hay là truyền đạt thông tin khác?” Đặng Tiểu Mai nhíu chặt mày nói.

Những người khác cũng cảm thấy rất có lý. Đây là lần thứ hai Lâm Ngữ Đường biến mất khỏi tầm nhìn từ khi họ bắt đầu giám sát, lần thứ nhất là ở trong trung tâm mua sắm vừa nãy.

“Có cần để Khỉ đi điều tra không?” Mắt Kính hỏi.

Điều tra ban đầu, nhà bếp không được liệt vào trong phạm vi trọng điểm, nguyên nhân chủ yếu là nhân vật mục tiêu không dùng trong thời gian dài. Tiếp đó là vì thời gian quá ngắn, vì nghi ngờ thân phận của ông Lâm Ngữ Đường, ông chủ mập đã ở trong trạng thái căng thẳng, cảnh giới cao độ, có chút biến động nhỏ nào là ông chủ mập sẽ mệnh lệnh cho người lẻn vào lắp đặt thiết bị trong nhà mục tiêu rút lui ngay lập tức. Cuối cùng thời gian bố trí thiết bị không đủ, đành từ bỏ giám sát trong bếp.

Ông chủ mập trầm ngâm một lát: “Từ từ vậy!”

Sau khi Lâm Ngữ Đường ôm hũ tro cốt về nhà, ông chủ mập có chút tinh thần bất an, luôn có cảm giác hình như có người đang lén lút theo dõi. Với kinh nghiệm nhiều năm làm nhiệm vụ khiến ông rất tin tưởng trực giác của mình, đội điều tra do Chuột và Khỉ dẫn dắt đã bị ông điều đi ra ngoài điều tra xem có kẻ tình nghi nào có cùng mục đích giống mình hay không.

Trong hình ảnh giám sát, Lâm Ngữ Đường nằm trên giường, vẫn trằn trọc không thể ngủ được. Cuối cùng không còn cách nào khác liền mặc áo đi ra sân.

“Nó đang chuẩn bị đi đâu thế này?” Mắt Kính nhìn chằm chặp hình ảnh giám sát, hỏi ông chủ mập ở bên cạnh.

Giám sát chuyển ra ngoài sân, Lâm Ngữ Đường bước tới nhà bên cạnh, gõ cửa sắt.

“Lẽ nào sợ quá không ngủ được thật? Dù thế nào đi nữa cũng đã luyện hai ngày rồi, sao lại nhát gan vậy chứ?” Đậu làu bàu nói.

“Khi anh mười mấy tuổi có dám nằm ngủ chung một chỗ với người chết không?” Em Gái thao tác máy tính ở bên cạnh nói.

“Giống nhau được sao? Đó là hũ tro cốt thôi mà!” Đậu phản bác.

Hàng xóm mở cửa sắt ra, trong phòng loáng thoáng có tiếng kêu ư ư a a.

Trời ơi, gã mập chết tiệt lại đang xem phim con heo.

“A Đường, sao vậy?” Gã mập nhà hàng xóm ngờ vực hỏi.

“Ở một mình hơi sợ, không dám ngủ, tới chỗ anh lánh tạm một tối!” Lâm Ngữ Đường nói.

“Ờ, vậy mau vào đi!” Gã mập rất nhiệt tình.

Lâm Ngữ Đường tỉ mỉ quan sát một lượt, cũng may gã mập nhà hàng xóm là thật, trong nhà không phát hiện ra thứ linh tinh gì cả. Thiết bị đặc biệt cũng không phải rau cải, muốn lắp ở đâu thì lắp!

Trên máy tính trong phòng ngủ lớn nhất, hai cơ thể trắng ngần đang quấn quýt. Gã mập cười bối rối: “Buổi tối không ngủ được...”

Lâm Ngữ Đường nói với giọng rất thấu hiểu: “Giống em, lúc ông vắng nhà, em cũng toàn lén xem!”

Gã mập định đi tắt máy tính, Lâm Ngữ Đường cản lại: “Anh mập, anh cứ xem tiếp đi. Hôm nay em thực sự rất sợ, có chút tiếng động trong lòng sẽ yên tâm hơn một chút, anh cũng đừng đeo tai nghe!” Lâm Ngữ Đường sợ lát nữa mình gây ra tiếng động nào đó sẽ khiến ông chủ mập trong cửa tiệm nghi ngờ.

Gã mập vui vẻ gật đầu, Lâm Ngữ Đường chỉ về phía phòng ngủ nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh: “Tối nay em ngủ ở đây!”

Bố cục nhà gã mập giống hệt nhà mình, phòng ngủ nhỏ không có cửa sổ.

Gã mập thân thiện nói: “Phòng này hơi ngột ngạt!”

“Ngột ngạt cũng được, em thực sự rất sợ buổi tối có thứ gì đó bay từ cửa sổ vào phòng, kín một chút sẽ an toàn hơn!” Lâm Ngữ Đường nói với giọng sợ hãi.

Gã mập mặc cho Lâm Ngữ Đường tự chọn, dù sao thì trong nhà cũng chỉ một mình hắn.

Lâm Ngữ Đường cầm một cốc nước nóng, đóng cửa phòng ngủ nhỏ lại. Cho dù ông chủ mập dùng ống nhòm tia hồng ngoại thì mình cũng không sợ bị nhìn thấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio