Điệp Viên Kỳ Quái

chương 105: nhìn thấu (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Không nói nhiều lắm!” Tư Hình dần dần nhớ lại, “Cũng khá là lễ phép, vừa nhìn liền biết đã trải qua sự huấn luyện dài hạn của công ty nghiệp vụ. Lúc đó cậu ta chỉ nói vài câu với cô gái Tây xinh đẹp phụ trách tiếp tân đó.”

“Cậu có phải lo ngắm gái đẹp, không có quan sát kỹ càng người này không!” Ông lão trêu ghẹo hỏi.

“Nào có!” Tư Hình phản bác lại, “Tôi cũng đâu phải nhìn thấy phụ nữ rồi không nhấc chân được nữa.”

Vừa mới dứt lời, Tư Hình như bị sét đánh vậy, há miệng to ra, đứng đờ người.

Bốp, Tư Hình dùng sức đánh vào đầu mình, chán nản mà nói: “Cuối cùng tôi cũng biết không ổn ở chỗ nào rồi.”

“Nói thử xem!” Ông lão cười ha ha một tiếng, “Cũng chẳng thiếu gì hai ba phút!”

“Aizz!” Tư Hình than một hơi thật dài, “Cô gái Tây này quả thật xinh đẹp, dáng người cũng tốt. Ngày đầu tiên tôi đến ngân hàng, lúc vừa nhìn thấy cũng sáng cả mắt lên, nhưng trong mắt thằng nhóc này, cô gái xinh đẹp đó cứ như một khúc gỗ vậy, hắn ngay cả một phản ứng ngạc nhiên cũng không có.”

“Sau đó thì sao!” Ông lão lại hỏi.

“Trước khi tôi đi, tôi đã xem qua hết hồ sơ của tất cả nhân viên trong công ty nghiệp vụ, vả lại còn điều tra một lần. Thằng nhóc này cũng không được gọi là thật thà, vợ thường xuyên không ở bên cạnh, thằng nhóc này liền liếc mắt đưa tình với một nhân viên phục vụ trong công ty nghiệp vụ. Người như vậy thấy gái đẹp dù sao cũng phải ngắm vài cái chứ! Nhưng hắn lại trái ngược hoàn toàn…” Tư Hình nói cực nhanh.

“Xem ra thật sự có điểm khả nghi!” Ông lão nói: “Vậy đi điều tra điểm quan trọng!”

“Ừ, tôi hiểu rồi!” Tư Hình gật đầu một cái thật mạnh.

Sau khi ngắt máy, Tư Hình mở một tệp hồ sơ trong điện thoại ra, tìm tài liệu cụ thể của kỹ sư Tăng.

Nhớ rõ số điện thoại, Tư Hình do dự trong phút chốc, sau đó bèn trực tiếp gọi đi.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được!” Trong điện thoại vang ra tiếng báo hiệu của nhà kinh doanh.

Tư Hình bỗng chốc có một dự cảm không lành. Ông đi nhanh vài bước, tìm thấy một chiếc taxi ở chỗ đậu tạm thời.

“Bác tài, đến khu Văn Hoa Uyển!” Tư Hình nói với tài xế rằng. Khu Văn Hoa Uyển là nơi dừng chân của kỹ sư Tăng ở Kinh Thành, anh ta thuê một tầng hầm nhỏ ở khu căn hộ này, đã sống được hai năm.

Dưới sự thúc giục của Tư Hình, tài xế taxi băng qua xuyên lại, dùng tốc độ nhanh nhất đến điểm đến.

Trước khi bước vào khu căn hộ, Tư Hình tìm một chỗ ẩn, thay bộ đồ mới, chiều cao, khuôn mặt đều biến thành một con người khác, ngay cả tư thế đi bộ cũng không giống với trước kia.

Ông đang đề phòng, nếu như về sau Quan Thành Quân của Cục điều tra ra được kỹ sư họ Tăng này là mục tiêu nghi ngờ, nhất định sẽ đi truy xét những người từng tiếp xúc với anh ta.

Đến tầng hầm kỹ sư Tăng thuê ở, Tư Hình quan sát xung quanh, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, những hộ gia đình ở xung quanh đều đang ngủ, gần đây cũng không có người dư thừa nào.

Tư Hình áp lỗ tai vào cửa im lặng nghe khoảng một phút, bên trong không có bất kì tiếng động nào, Tư Hình nghi ngờ ở trong đó không có ai cả.

Tư Hình lấy một công cụ trông có vẻ giống đồ ngoáy tai ra, đút vào ổ khóa vặn vài cái, mở cửa khóa ra một cách dễ dàng. Sau đó nắm lấy tay cầm, tay hơi hơi dùng sức kéo về phía trước, chân trái chống lại ở dưới cửa, dùng sức đẩy vào trong. Hành động này có thể giảm âm thanh kỳ lạ vang ra từ cửa xuống mức thấp nhất.

Hầu như không phát ra một tiếng âm thanh nào, Tư Hình từ từ đẩy cửa phòng ra. Ánh sáng bên trong có chút tối, nhưng không gây trở ngại cho Tư Hình quan sát.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, căn phòng trống rỗng. Tư Hình lấy một máy cảm ứng mini ra, đứng ở cửa dò xét một chút. Phản ứng của máy cảm ứng rất bình thường, trong tầng hầm cũng không dò xét ra máy móc điện tử và trang bị vũ khí nào khác thường.

Tư Hình cất máy cảm ứng vào, lại lấy một cây đèn pin mini ra, chiếu một lượt quanh căn nhà.

Căn nhà hơi nhỏ, cũng hơi bừa, Tư Hình cầm đèn pin chiếu một vòng. Trên tủ đầu giường phủ một lớp bụi mỏng. Thau nước dùng để rửa mặt và dụng cụ dùng để đánh răng đều khô ráo, không có một giọt nước nào cả. Với sự phán đoán của ông, nơi này ít nhất ba ngày không có ai ở.

Sự hoài nghi của Tư Hình càng ngày càng tăng, bởi vì những điểm đáng nghi mà ông phát hiện ra càng ngày càng nhiều.

Tư Hình đóng cửa tầng hầm lại, rời khỏi khu căn hộ Văn Hoa Uyển. Ngồi trên ghế đá trong khu cây xanh của khu căn hộ, ông phải suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Nhân viên phục vụ có quan hệ tương đối gần gũi với kỹ sư họ Tăng kia lúc này đang làm việc, buổi chiều cũng không có xin nghỉ phép. Vả lại kỹ sư Tăng chắc sẽ không đến nhà cô ta. Bởi vì chồng của nhân viên phục vụ này cũng ở Kinh Thành, hai người sống chung với nhau.

Tư Hình suy nghĩ vài phút, quyết định vẫn nên tìm người giúp đỡ.

Trên con đường ở gần Phục Hưng Môn, mấy tiếng trước Mèo Rừng hóa trang thành kỹ sư Tăng ở tòa nhà tài chính giờ đã hoàn toàn biến thành một con người khác, lúc này anh đang ăn cơm tại một quán ăn nhanh.

Đột nhiên trong túi có tiếng rung, Mèo Rừng hơi sững sờ, từ trong túi lấy một thiết bị trông rất giống điện thoại ra, đèn tín hiệu trên đó không ngừng nhấp nháy.

“Mẹ nhà nó, sao còn thính hơn mũi chó vậy?” Mèo Rừng nghiến răng chửi. Anh vừa mới giở trò, gây ra một vài sự cố, kiếm cớ đi một vòng quanh tầng , bố trí một vài nơi, chỉ mới qua vài giờ mà thôi, sao lại bị người ta nhìn thấu rồi?

Thứ trông giống điện thoại này, là máy tiếp nhận cảm ứng. Sau khi anh bắt cóc kỹ sư Tăng thật sự, đã để lại một bộ thiết bị cảm ứng ở tầng hầm nơi kỹ sư Tăng thuê ở, chính là để ném đá dò đường. Nếu như máy cảm ứng vang lên cảnh báo, vậy thì chứng tỏ rằng việc mình giả mạo thân phận của kỹ sư Tăng đã bị phát hiện, có người đã tìm đến cửa.

Đây là bộ thiết bị cảm ứng độ ẩm không khí, khi sự thay đổi của độ ẩm không khí vượt qua giá trị cố định đã thiết lập sẵn, hệ thống cảm ứng mới khởi động, sau đó phát ra cảnh báo. Chỉ cần có người mở cửa của tầng hầm, không khí trong tầng hầm nhất định sẽ lưu thông, độ ẩm không khí cũng nhất định có sự thay đổi, máy cảm ứng chắc chắn sẽ có cảnh báo.

Sở dĩ Tư Hình không kiểm tra ra được, là bởi vì trong lúc Tư Hình kiểm tra, bộ thiết bị này không khởi động. Bởi vì lúc Mèo Rừng thiết lập số liệu, cố tình cho thời gian khởi động trì hoãn vài phút.

“Xem thử là ai trước đã, sao lại lợi hại như vậy?” Mèo Rừng lấy điện thoại ra, mở màn hình giám sát.

Nhìn vị trí, máy giám sát chắc là lắp đặt tại lối đi của tầng hầm. Vào trong tầng hầm chỉ có một lối đi, không có đường thứ hai có thể đi. Khi Tư Hình vào trong đã thấy máy giám sát, nhưng ông tưởng rằng là do người cho thuê hoặc chủ nhà lắp đặt, vốn dĩ không hề nghĩ rằng chủ nhân của máy giám sát này chính là nhân vật mục tiêu mà ông trăm phương ngàn kế muốn tìm được.

“Ừ, chắc đã cải trang!” Nhìn Tư Hình trong màn hình giám sát của điện thoại, Mèo Rừng đang quan sát kỹ càng.

Bỗng nhiên Mèo Rừng nghĩ ra có chỗ không ổn lắm, nếu như người này là nhân viên trong ban an ninh, tại sao còn phải ngụy trang nữa? Giả sử, nếu như nói người của ban an ninh đã nhìn thấu thân phận của mình, chẳng lẽ không phải nên là những người đàn ông vạm vỡ có vũ trang đầy đủ tìm đến sao?

Chẳng lẽ còn có thế lực nào khác đang tìm mình? Nghĩ đến đây, Mèo Rừng kinh ngạc, sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

Nếu như không phải là người của ban an ninh, người này lại là thân phận gì, làm sao phát hiện ra mình? Kế hoạch hành động lần này, ngoại trừ mình biết ra, mình chỉ nói cho bố già biết thôi!

“Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?” Mèo Rừng buông đôi đũa trong tay xuống, mặt mày đau khổ mà suy nghĩ. Chỉ đơn giản dựa vào ghi hình giám sát, nhân viên ngoại cần của ban an ninh tuyệt đối không phát hiện ra lớp vỏ ngụy trang của mình. Nhân viên ngoại cần cải trang thành bảo vệ kia, anh vốn không để tâm, bởi vì quá không chuyên nghiệp. Nhưng sao mình lại bị người ta phát hiện đây?

Bởi vì bố già đã dặn đi dặn lại, nên Mèo Rừng vô cùng cẩn thận, dùng thái độ cẩn thận mà trước kia chưa từng có để làm kế hoạch lẻn vào, nhưng không ngờ rằng vẫn bị phát hiện.

May rằng đã sao chép dữ liệu trong máy tính của cô tiếp tân ngân hàng nước ngoài ngay từ đầu, nếu không thì uổng công những gì đã làm trong suốt cả tuần, Mèo Rừng vui mừng nghĩ.

Đáng tiếc là mình đã tốn rất nhiều công sức mới vào được phòng tài liệu, mánh khóe trên thiết bị cảm ứng trọng lực của hệ thống an ninh e rằng rất nhanh sẽ bị người ta phát hiện. Vừa nghĩ đến đây, Mèo Rừng bỗng chốc không còn tâm trạng.

Bây giờ quan trọng nhất, vẫn là phải điều tra ra được người tìm đến tầng hầm này có thân phận như thế nào. Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó đề phòng. Mèo Rừng âm thầm nghĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio