Điều này không thể dùng hai chữ trùng hợp mà có thể giải thích rõ được, nó tựa như là có người cố ý sắp xếp, cố ý để Mèo Rừng và Tống Triều Dương đụng độ nhau vậy.
Mèo Rừng cố gắng kìm nén sự hưng phấn của mình lại, anh ta gắng hết sức có thể để tìm điểm nghi vấn trong đó. Đặc điểm ngành nghề của anh ta đã quyết định việc anh ta không tin vào bất cứ sự trùng hợp nào.
Thời gian gấp gáp, Mèo Rừng nhất thời không tìm ra được đầu mối gì, nhưng anh ta có thể khẳng định rằng cậu nhóc lúc này đang đeo còng tay ngồi trên xe cảnh sát có trên % khả năng là thằng năm.
Trong chốc lát, vô số những suy nghĩ trào lên trong đầu của Tống Triều Dương, trong lòng cậu có hàng vạn ý nghĩ không hiểu và không nói rõ ra được. Tất cả những sợ hãi và gian truân trong một tháng nay dường như đã theo gió bay đi mất, một luồng hạnh phúc đang toả ra trong tim cậu, những giọt nước mắt khẽ trào ra trong khoé mắt.
Trong lòng Tống Triều Dương lúc này có một sự kích động, cậu rất muốn mở cánh cửa xe cảnh sát này ra, chạy trốn cùng Mèo Rừng. Từ nay về sau, bất luận là chân trời góc bể, núi đao biển lửa, chỉ cần ở bên người thân thì cậu có chết cũng cam lòng.
Tiêu rồi! Nhìn dáng vẻ kích động của Tống Triều Dương, Mèo Rừng vội hốt hoảng. Nhìn bộ dạng của thằng năm e là sắp không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân nữa rồi.
Mèo Rừng lúc này cũng chẳng để ý nổi là bên cạnh có ai đang quan sát mình không nữa rồi. Anh giơ tay phải lên xua mạnh vài cái, khuôn mặt anh lộ vẻ nghiêm túc rồi làm một khẩu hình không thành tiếng: Đừng có manh động!
Tuy Tống Triều Dương kích động nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí. Nhìn thấy động tác của Mèo Rừng, đầu óc cậu bỗng giật nảy mình rồi lập tức bình tĩnh lại.
Mình sao thế này! Tống Triều Dương lắc lắc đầu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Bản thân cậu bây giờ vẫn đang là tội phạm bỏ trốn, hơn nữa cậu nhìn kiểu hoá trang và bộ dạng của Mèo Rừng lúc này chắc chắn là có vấn đề.
Nhìn những dòng xe cảnh sát không ngừng vào ra trên phố, rồi lại nhìn mặt nạ silicon mà Mèo Rừng đang đeo trên mặt, Tống Triều Dương đột nhiên nghĩ tới một khả năng: Gây ra động tĩnh lớn như vậy, điều động nhiều cảnh sát như vậy, chắc chắn có liên quan tới anh hai đang đứng trước mắt đây.
Tống Triều Dương hít một hơi thật sâu rồi phán đoán cục diện trước mắt. Bất kể mục đích cuối cùng của anh hai tới Kinh Thành là gì, nhưng lúc này cậu đã gặp được rồi thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Thiết nghĩ anh hai nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Từ nhỏ tới lớn, ngoài ông nội ra thì cậu sống với anh hai lâu nhất. So với ba anh chị em còn lại thì cậu và anh hai mới có thể gọi là người thân.
Mèo Rừng cảm thấy biết được tung tích của thằng năm ở Kinh Thành thì chính là thu hoạch lớn nhất của bản thân khi tới đây rồi. Nhưng lúc này, tuy rằng đã tìm được thằng năm, nhưng đến ngay cả việc cậu ta tên gì cũng chẳng rõ, hơn nữa lúc này chắc chắn là thằng năm không còn dùng cái tên Lâm Ngữ Đường lúc trước nữa, và cũng sẽ không dùng tất cả những thông tin được bố già bố trí, nếu không thì Mèo Rừng đã tìm được Tống Triều Dương từ lâu rồi.
Không biết Tống Triều Dương đã dùng cách gì để che giấu thân phận thật sự của mình, Mèo Rừng lúc này vẫn đang nghĩ về chuyện này. Cái cấp thiết nhất lúc này anh ta muốn biết chính là thông tin cụ thể của thằng năm, sau đó điều tra rõ việc vì sao thằng năm lại bị đeo còng tay ngồi trên xe cảnh sát?
Mèo Rừng che miệng của mình rất tự nhiên, anh ta làm khẩu hình không thành tiếng với Tống Triều Dương.
Họ tên, địa chỉ!
Khi thấy Mèo Rừng nói ra bốn chữ này, Tống Triều Dương thất kinh.
Anh hai lại không biết cậu lúc này sao?
Tại sao lại như vậy?
Cậu dựa theo mật mã mà ông nội để lại mà tìm được ra ngân hàng nổi tiếng quốc tế ở toà nhà tài chính, rồi tìm được thông tin hoàn thiện nhất về thân phận mới có liên quan tới cái tên Tống Triều Dương ở bức thư chính tay ông nội viết tại tủ lưu trữ hồ sơ của ngân hàng.
Sau cuộc điện thoại với ông nội ở toà nhà thương mại Nam Thành, Tống Triều Dương biết được là ông nội vẫn luôn ở cạnh anh hai. Theo lý mà nói thì mọi chuyện xảy ra với cậu, anh hai đều nắm rõ. Nhưng bây giờ anh ấy lại không hay biết về thông tin của cậu. Lẽ nào ông nội không nói với anh hai hay sao?
Trong lòng Tống Triều Dương có vô vàn suy nghĩ, nhưng tình thế không cho phép cậu suy nghĩ nhiều nghi vấn như vậy.
Nhìn Tống Triều Dương vô duyên vô cớ rơi vào trạng thái thất thần, Mèo Rừng hận một nỗi không thể xông tới trước mặt mà cho cậu một cái tát.
Bây giờ là lúc nào rồi? Thằng năm lại vẫn còn đang lãng phí thời gian quý báu.
Cũng may chỉ ngây ra một chút thôi, Tống Triều Dương lập tức khôi phục trạng thái bình thường.
Làm thế nào đây?
Trong lòng Tống Triều Dương đang vô cùng giằng xé.
Từ khi xảy ra chuyện ở Nam Thành, lần nào ông nội cũng hết sức trịnh trọng dặn dò cậu không được để lộ thân phận với bất cứ ai, kể cả các anh chị. Nhưng bản thân cậu chịu bao nhiêu khổ sở như vậy, cuối cùng mới gặp được người thân, lẽ nào cậu lại từ bỏ sao?
Chết thì chết thôi?
Tống Triều Dương nghiến chặt răng. Thực sự là cậu không cam lòng.
Nhìn chú tài xế đang ngồi ở ghế lái phía trước vẫn đang hút thuốc nhìn ngóng động tĩnh bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không hề chú ý tới cậu ngồi phía sau. Tống Triều Dương liền vẫy vẫy tay với Mèo Rừng, dồn sự chú ý của anh ta lên tay mình rồi nhanh chóng dùng ngón tay viết mấy chữ lên cửa xe.
Tống – Triều – Dương – Trường – Thực – Nghiệm – Số - ….
Ánh mắt Mèo Rừng nhìn chăm chú vào ngón tay của Tống Triều Dương, trong lòng thầm ghi nhớ từng chữ mà cậu viết.
Nghe thấy chú tài xế ở trước dường như có động tĩnh, Tống Triều Dương lập tức rụt thân người đang áp lên cửa sổ lại, quay đầu về. Chú tài xế vứt điếu thuốc ra ngoài, mở hết cửa sổ ra rồi bật điều hoà trên xe.
Chuyện này là sao? Tống Triều Dương có chút nghi hoặc. Từ biểu hiện căng thẳng của chú tài xế từ gương chiếu hậu, rồi lại hướng theo tầm mắt của anh ta, cậu thấy đội trưởng Tiết và Lý Hương Quân đang ở chỗ cách xe cảnh sát không xa, họ đang tiến về xe.
Tống Triều Dương vội lau sạch vết tích mà cậu viết chữ trên cửa sổ đi rồi ra hiệu bằng mắt với Mèo Rừng.
“Đội trưởng Tiết, chú xem kìa!” Lý Hương Quân dùng ngón tay chỉ vào chiếc xe cảnh sát cách đó không xa nói: “Sao giống như là đang bốc cháy vậy?”
Tất cả cửa sổ xe đều đang mở, từ xe bốc ra một làn khói trắng.
Sắc mặt của đội trưởng Tiết sầm lại: “Tên khốn này, nghiện thuốc nặng lắm, chỉ cần chú không ở đó là đốt hết điếu này tới điếu khác…”
Lý Hương Quân nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cô đứng bên cạnh chiếc xe cảnh sát nhìn những đám khói vây quanh ghế lái.
“Cậu không hút ít đi được sao?” Đội trưởng Tiết nhìn chú tài xế hỏi, chú tài xế liền cười bẽn lẽn.
Tuy đội trưởng Tiết cũng hút thuốc, nhưng ông không nghiện nặng như vậy. Bình thường ông mắt nhắm mắt mở không nói gì tài xế nhưng lần này trên xe có Tống Triều Dương đang ngồi, huống hồ còn có cả Lý Hương Quân nữa.
“Cậu chưa sặc chết à?” Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương nói. Tống Triều Dương cười ý bảo không sao.
Đội trưởng Tiết và Lý Hương Quân đứng ngoài xe khoảng hai ba phút, đợi không khí trên xe khôi phục trở lại rồi mới chui vào. Tống Triều Dương không dám nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, cái chính là cậu sợ làm đội trưởng Tiết nghi ngờ. Những người được hệ thống cảnh sát tung hô là thám tử đều có năng lực trinh sát rất mạnh. Trình độ còi như cậu tốt nhất là không nên múa rìu qua mắt thợ, thể hiện trước mặt người chuyên nghiệp thì hơn.