Điệp Viên Kỳ Quái

chương 128: báo động trước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ông mày khuấy vũng nước muốn đục cỡ nào thì sẽ đục cỡ nấy! Mèo Rừng cúp máy nghĩ bụng. Mục đích cuộc gọi này của anh ta chính là muốn tìm hiểu một số thông tin. Xem thử thằng năm hiện giờ có phải đang chịu sự khống chế của phía chính phủ? Ngoài ra, vẫn muốn chừa đường lui cho mình, lỡ bị người của chính phủ tóm được, cũng có thể đỡ phải chịu nỗi đau về thể xác.

Nhưng tiếp đó anh ta lại cau mày. Người tiết lộ tình báo cho ban an ninh nếu đã tráo thân phận của thằng năm được bố già để lại, vậy thân phận hiện tại của thằng năm chắc chắn do đám người này sắp xếp. Tại sao bọn chúng không trực tiếp lợi dụng thông tin của thằng năm để bắt mình, hoặc trực tiếp thực hiện giao dịch với bố già. Đâu cần hành động dư thừa tiết lộ cho chính phủ? Nếu chính phủ bắt được mình, sẽ mang lại lợi ích gì cho đám người này! Mèo Rừng ra sức lắc đầu, điểm mâu thuẫn trước sau quá nhiều, còn thông tin anh ta nắm được quá ít ỏi, vốn dĩ chẳng thể nào suy đoán.

Thôi bỏ đi, vẫn nên chạy trốn trước vậy! Mèo Rừng nghĩ thầm. Căn nhà an toàn này không thể ở nữa! Trước khi gọi điện cho ông lão, Mèo Rừng đã suy nghĩ đến điểm này, nên anh ta chuẩn bị rút lui.

Mèo Rừng vác máy tính xách tay liên hệ với bố già, tiếp tục tẩy xóa dấu vết của mình từng để lại trong căn phòng, sau đó phóng xuống lầu bằng tốc độ nhanh nhất.

Vài phút sau, Mèo Rừng men theo góc chết của camera, rời khỏi khu vực. Tại một góc khuất tối tăm, Mèo Rừng dùng bật lửa đốt cháy sim điện thoại. Sau khi đi bộ băng qua hai ngã tư, anh ta bắt một chiếc xe taxi.

Người được ông lão phái đi vừa rời khỏi chẳng bao lâu liền mất đi thông tin của thiết bị định vị. Đợi bọn họ đuổi tới địa điểm lúc thông tin biến mất, chỉ tìm được một tấm sim bị cháy khét.

Trong chiếc xe taxi, Mèo Rừng lấy một chiếc điện thoại ra, gửi một tin nhắn.

“Tích tích tích…” Điện thoại vệ tinh vang lên vài tiếng nhẹ, bố già vẫn chưa vào giấc cầm điện thoại vệ tinh lên, gõ vào một chuỗi mật khẩu hệ thống.

“Chuyển đổi đường dây thông tin?” Bố già xem tin nhắn được Mèo Rừng gửi đến, nhíu nhẹ cặp chân mày.

Không lẽ Mèo Rừng bị bại lộ rồi ư? Bố già nghi ngờ trong lòng. Không gặp tình huống đặc biệt, Mèo Rừng sẽ không trực tiếp liên hệ mình qua điện thoại vệ tinh.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Bố già trực tiếp gửi tin nhắn hỏi. Nếu theo trình tự tiêu chuẩn, tin nhắn của Mèo Rừng gửi đến có thể xem là tín hiệu cảnh báo, bố già không thể phản hồi. Bởi vì rất có khả năng sẽ có người dựa vào tín hiệu tin nhắn của Mèo Rừng gửi cho bố già, truy tìm được vị trí cụ thể của bố già.

Nhưng bố già nghi ngờ Mèo Rừng đã gặp nguy hiểm, còn có một nguyên nhân chính là hiện giờ bố già đang ở nước ngoài, ban an ninh của quốc gia như hư cấu cho có, dù có người truy tìm được tín hiệu thông báo cho ban an ninh của quốc gia cũng không nhanh chóng tìm được đến đây, ông có thể rút lui một cách thong thả.

“Căn nhà an toàn khi nãy không an toàn!” Mèo Rừng phản hồi: “Tôi sợ có người truy tìm đến nơi đó!”

Cho dù ông lão muốn lợi dụng mình, trước tiên cũng phải tìm cách giám sát mình. Nên Mèo Rừng rất khẳng định, ông lão chắc chắn sẽ phái người truy tìm mình. Trước khi anh ta liên hệ với ông lão đã sử dụng mạng trong căn nhà an toàn. Người được ông lão phái đến nếu điều tra được căn nhà an toàn, tuyệt đối sẽ thông qua địa chỉ IP của căn nhà an toàn để tiến hành truy tìm, nên phải thông báo cho bố già trước đã.

“Vậy cháu cẩn thận!” Bố già lại dặn dò một câu. Mèo Rừng không nói nguyên nhân cụ thể, bố già cũng không truy hỏi, nhưng có thể xác định hiện tại Mèo Rừng không gặp nguy hiểm gì.

Bố già cầm điện thoại, ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt trầm tư. Đại khái sau hai ba phút, bố già đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rút lui.

“Reng reng reng…” Một hồi chuông chói tai làm Hứa Tất Thành giật mình tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, Hứa Tất Thành mò mẫm điện thoại dưới gối theo thói quen, khi thấy số điện thoại hiển thị trên đó, cơn mê ngủ bỗng dưng bị kinh hoảng lên tận chín tầng mây.

Hứa Tất Thành lăn lóc trở mình ngồi dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để bắt máy.

“Cấp trên bảo anh đến đây một phen, lập tức!” Trong điện thoại là một giọng nam truyền đến.

Hứa Tất Thành hiển nhiên biết người đó là ai, đồng ý một tiếng, sau khi cúp máy dùng tốc độ nhanh nhất sửa soạn quần áo xuống lầu.

Tuy trong điện thoại không hối thúc anh, nhưng hai chữ “lập tức” đã nói rõ vấn đề này, cấp trên tìm anh có việc gấp, và cực kì gấp!

Bây giờ đã vào đêm khuya, trên đường không có nhiều xe như ban ngày, Hứa Tất Thành dọc đường thông suốt, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến viện điều dưỡng quân khu.

Trải qua ít nhất ba cửa ải, Hứa Tất Thành đến một căn phòng ngoài mật thất, người đàn ông thấp béo đang đợi anh.

Bởi vì vấn đề thời gian, lần này không cởi trần cởi truồng, nhưng trình tự kiểm tra vẫn không thể thiếu. Người đàn ông thấp béo một tay cầm máy cảm ứng, rà quét kiểm tra Hứa Tất Thành từ đầu xuống chân một lượt, mới thả anh vào mật thất.

Hứa Tất Thành vừa tiến vào mật thất, chưa đợi anh lên tiếng, ông lão chỉ thốt lên một chữ: “Ngồi!”

Hứa Tất Thành cung kính ngồi đối diện ông lão trên ghế sô pha, cửa mật thất được đóng lại.

“Hôm nay trên đường Long Tuyền, cậu có phát hiện tình huống gì khả nghi không?” Ông lão nhìn Hứa Tất Thành, hắng giọng hỏi.

“Theo dặn dò của ngài, tôi không xâm nhập vào hiện trường, nên không hiểu rõ cho lắm.” Hứa Tất Thành nói, “Điều duy nhất có thể xác định chính là, Lý Hương Quân cũng đã đến hiện trường!”

“Hương Quân?” Ông lão nhắc lại một câu, sau đó nói tiếp: “Có thể nó biết được ba nó cũng có mặt, chắc có chút lo lắng, nên đuổi theo tới đó!”

Nguyên Bộ trưởng cũng đến đó à? Trong lòng Hứa Tất Thành chấn động, khuôn mặt tự nhiên bộc lộ sắc thái kinh hoàng.

“Không chỉ có lão nhị đến hiện trường, còn có Bộ trưởng Hình, hai người bọn họ đi cùng nhau!” Ông lão nói giọng không nhanh không chậm.

Hứa Tất Thành kinh ngạc há hốc mồm miệng. Tuy anh ta ở gần hiện trường nhưng không nhìn thấy Bộ trưởng Hình và ba của Lý Hương Quân nên không biết những gì ông lão nhắc đến. Anh nhìn thấy hiện trường điều động lực lượng cảnh sát nhiều như thế, và huy động cả tổ đặc nhiệm trực thuộc do Quan Thành Quân quản lý, nhưng không nghĩ đến hai vị lãnh đạo cao nhất của cơ quan an ninh lại đích thân đến hiện trường?

Rốt cuộc cần bắt kẻ nào mà lại huy động nhân lực hùng hậu đến vậy? Hứa Tất Thành âm thầm nghi hoặc.

Nhìn biểu hiện của Hứa Tất Thành, ông lão rất hài lòng. Ông hiểu rất rõ, nếu Hứa Tất Thành có ý định giả vờ, chắc chắn không để lộ bất kì biểu hiện nào trên gương mặt. Sở dĩ không giấu giếm sự kinh ngạc trong lòng là muốn để ông biết, anh ta sẽ không giả vờ trước mặt ông.

Tuy trong cơ chế, vai diễn là “lính”, nhưng ông lão và Kim Bằng có một điểm cực kì giống nhau, ông không bao giờ tin tưởng bất kì ai, bao gồm cả người thân có quan hệ huyết thống trực thuộc là Hứa Tất Thành. Sở dĩ ông hài lòng là vì thái độ của Hứa Tất Thành biểu hiện trước mặt mình.

“Cậu xem những tài liệu này trước đi, xem nghiêm túc!” Ông lão lấy một túi hồ sơ dưới bàn uống trà đối diện ghế sô pha, đưa cho Hứa Tất Thành.

Hứa Tất Thành ngẩng đầu lên, nhìn ông lão có chút kinh ngạc, vô thức đón nhận túi hồ sơ. Tài liệu tình báo được để trong căn mật thất này, tuyệt đối vô cùng quan trọng, chỉ khi nào đạt đến cấp bậc của ông lão mới có quyền hạn tìm hiểu. Đừng nói là mình, dù cấp trên của mình là Nghiêm Hoa Sinh cũng chẳng có tư cách này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio