Lý Hương Quân lái xe đến nhà hàng lớn ở Kinh Thành, dẫn theo Tống Triều Dương lên nhà hàng ở tầng bảy tòa C, cũng chính là tầng bảy hướng Tây của nhà hàng lớn Kinh Thành trước kia.
Nhìn bức hoành phi phong cách cổ trước cửa đại sảnh, Tống Triều Dương có chút kinh ngạc hỏi: “Sao trang trọng quá vậy, có phải còn những người khác không?”
Lý Hương Quân hơi nheo mắt, mang nụ cười thần bí nói: “Một lát cậu sẽ biết thôi!”
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đi vào một căn phòng sang trọng. Căn phòng rất rộng rãi, toàn bộ được trang trí theo phong cách phục cổ. Bức tường và sàn đất toàn bộ dùng chất liệu gỗ, Tống Triều Dương không nghiên cứu nhiều về những mặt này, vì thế không rõ có phải loại gỗ quý giá nào không.
Phía trên tường treo một bức tranh sơn thủy, vị trí sát tường là một bàn trà đơn giản. Bàn ăn rất lớn, nhưng chỉ có mười chỗ ngồi.
Căn phòng không một bóng người, sau khi Tống Triều Dương bước vào liền đảo một vòng, tiếp đó quay đầu nhìn Lý Hương Quân đằng sau lưng.
“Những người khác đâu?”
“Tạm thời chỉ có hai chúng ta thôi!” Lý Hương Quân nói, tiện tay cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ ở phía sau.
“Tạm thời?” Tống Triều Dương tiếp tục hỏi.
“Có cho phép người ta đến hay không còn phải đợi cậu quyết định, chúng ta gọi món trước đi, lát nữa nói với cậu sau!” Lý Hương Quân vẫy tay với nhân viên phục vụ, đón lấy một quyển thực đơn.
“Có món ăn nào yêu thích không?” Lý Hương Quân đưa thực đơn cho Tống Triều Dương, “Yến bào ngư nơi đây có tiếng số một ở Kinh Thành, nếu cậu không chọn, để tôi sắp xếp luôn cho!”
“Không quen ăn những món đó!” Tống Triều Dương phủi tay, “Nếu chỉ có hai chúng ta thì đơn giản một chút là được!”
“Đừng có sống trong phúc mà không biết hưởng vậy chứ!” Lý Hương Quân lật xem thực đơn, lườm Tống Triều Dương một phen, “Hôm nay đích thân đầu bếp Lam nấu nướng đó. Cậu đến Kinh Thành chưa được lâu, chắc có lẽ không hiểu rõ. Đầu bếp Lam là chưởng môn đời thứ ba của dòng món ăn Đàm Phủ, đầu bếp cấp quốc gia. Thường được mời đến hội nghị làm bếp chính cho các nhân vật quan trọng trong chính giới các nước đến thăm viếng. Những người khác muốn ăn món do chính tay đầu bếp Lam nấu, đặt hẹn trước nửa năm trời cũng chưa chắc đến lượt, bình thường dù là sếp tổng của các công ty niêm yết cũng chưa có đãi ngộ như vậy!”
“Khoa trương vậy sao!” Tống Triều Dương hơi kinh ngạc một phen. Hồi xưa cậu từng nghe ông lão khoe khoang, bảo tay nghề của đầu bếp Lam nhà hàng lớn Kinh Thành ghê gớm biết bao, không ngờ Lý Hương Quân mời mình đến dùng cơm, vậy mà mời được ông ta.
Lý Hương Quân còn tưởng Tống Triều Dương chưa nghe qua, không biết đầu bếp Lam của nhà hàng lớn Kinh Thành là ai, nở ra một nụ cười khinh bỉ, nhìn Tống Triều Dương nói rằng: “Hiện nay đầu bếp Lam đã hơn tuổi rồi, mỗi tuần chỉ vào bếp một lần. Cậu có biết tôi đã tốn bao tình nghĩa mới đổi được cơ hội này từ tay người khác không.”
Tống Triều Dương cười tự giễu, vốn không có tâm tư tranh luận với Lý Hương Quân. Chẳng qua cậu tò mò, vị khách được Lý Hương Quân mời lần này là ai? Có mối quan hệ ra sao với mình? Cậu biết Lý Hương Quân tuyệt đối không thuộc dạng người làm việc không có mục đích, nếu để mình đi theo bên cạnh, vậy vị khách được mời chắc chắn có mối liên quan gì đó với mình.
“Hôm nay chị mời à?” Tống Triều Dương hỏi tiếp một câu.
“Không lẽ để cậu mời sao?” Lý Hương Quân trợn ngược mắt, “Cậu muốn mời, người ta còn không chịu nữa cơ!”
“Vị khách gì mà kỳ lạ quá vậy?” Tống Triều Dương lại hỏi tiếp, “Còn quản cả chuyện ai thanh toán cơ à?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi!” Lý Hương Quân đáp một câu mơ hồ, cầm thực đơn lên.
Lý Hương Quân gọi bốn món nguội, món chính là vi cá hầm, bào ngư thượng hạng, tiếp tục gọi một món canh yến, mỗi món đều lấy ba phần. Từ đó Tống Triều Dương suy đoán ra, hôm nay dùng cơm trong căn phòng này, ngoài mình và Lý Hương Quân ra, thì chỉ còn vị khách được Lý Hương Quân mời tới mà thôi, sẽ không có người thứ tư nào khác.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh nhắc nhẹ, ý là mỗi phần ăn thượng hạng được gọi hơi nhiều.
“Hiếm khi đầu bếp Lam đích thân nấu một lần, dù sao cũng phải ăn cho đã!” Lý Hương Quân lại gọi tiếp hai món hàng tươi, gấp thực đơn lại, ném cho Tống Triều Dương, “Cậu còn muốn món gì, tự gọi lấy.”
Tống Triều Dương đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói: “Có món gà hầm canh không, cho tôi một con!”
Khuôn mặt của nhân viên phục vụ tỏ vẻ khó xử, Lý Hương Quân có chút không hiểu hỏi: “Khó làm lắm sao?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu, ngập ngừng bảo rằng: “Để tôi đi hỏi cái đã!”
“Cậu đừng làm khó nha đầu người ta!” Lý Hương Quân lườm Tống Triều Dương nói: “Cố tình gọi món không có trong thực đơn, coi chừng đầu bếp Lam bực bội, chẳng ăn được món nào luôn!”
“Chỉ dùng gà để nấu canh thôi mà, sao có thể không có được!” Tống Triều Dương cười đáp.
Lý Hương Quân lại nhìn nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đành phải giải thích: “Món gà hầm canh của vị tiên sinh này nói, thật ra là canh gà đồi hầm, một loại nguyên liệu bắt buộc khi chế biến các món ăn đắt tiền như tổ yến, vi cá, bào ngư, hải sâm, phật nhảy tường trong hệ thống món ăn của Đàm gia. Trong món canh đã hầm xong, thịt gà sớm đã nấu nhừ, chỉ còn lại bộ xương. Theo ý của vị tiên sinh này, là lấy con gà đã hầm một nửa của nồi canh. Nhưng nếu vớt con gà này ra trước, theo yêu cầu của đầu bếp Lam, nồi canh này trăm phần trăm sẽ bị đổ bỏ, tiền vốn không thấp hơn mười mấy phần vi cá…”
Lý Hương Quân nghe đến nỗi há hốc mồm miệng, cô không ngờ món gà mà Tống Triều Dương gọi lại đáng giá đến mấy chục ngàn tệ.
“Cậu học từ ai vậy!” Lý Hương Quân kinh ngạc hỏi. Cô sinh ra và lớn lên ở Kinh Thành, số lần đến đây dùng cơm đếm không xuể, nhưng chưa bao giờ nghe nói có món ăn này.
“Mắc thế sao!” Tống Triều Dương cũng bị làm giật mình. Hồi đó cậu thường xuyên nghe ông lão nói con gà này ngon nghẻ ra sao, nhưng chưa từng tưởng tượng đến giá tiền lại cao như vậy.
Trông bộ dạng của Tống Triều Dương, Lý Hương Quân liền biết cậu ta muốn làm gì.
“Ôi, đừng làm mất mặt ở đây chứ!” Lý Hương Quân lo lắng Tống Triều Dương buông ra một câu “không lấy nữa” đại loại vậy, vội đá mắt nói.
“Làm phiền cô đi hỏi thử đầu bếp Lam, nếu có thì làm theo yêu cầu khi nãy, lúc thanh toán chúng tôi sẽ chi trả theo giá cả!” Lý Hương Quân cười hí mắt nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ gật đầu. Đến đây dùng cơm chẳng giàu sang thì cũng phú quý, khách hàng kỳ lạ hơn Tống Triều Dương cô cũng gặp qua không ít, trách nhiệm của cô là phải giải thích kỹ càng những điều cần nói với khách hàng, để tránh lúc thanh toán phát sinh tranh chấp.
“Làm ơn đừng hở chút liền chê đắt tiền được không hả? Dù thế nào thì thân phận của cậu cũng không thấp kém, đặt trên mặt bằng Kinh Thành, cũng thuộc con nhà giàu có nhất nhì, đừng có động tí liền hành động mất mặt thế chứ!” Lý Hương Quân oán trách nói.
Lá chè màu xanh dần nảy nở trong tách trà, như còn tươi sống, xanh non mơn mởn. Tống Triều Dương bưng tách trà lên, thổi làn sương phía trên, nhấp một ngụm, mùi hương trà đậm đà xung kích vị giác.
Tống Triều Dương đặt tách trà xuống, bất chợt cười khổ. Đến bây giờ cậu vốn chưa hề xem mình là phú tam đại, có trời mới biết thân phận cháu đích tôn của tỷ phú đẳng cấp Đông Nam Á Tống Trường Sinh được lấy từ đâu.
Món ăn được lên rất nhanh, thời gian gọi món chưa đến mười phút, bốn món nguội đã được bưng lên bàn.
“Khách của chị vẫn chưa đến à?” Tống Triều Dương kỳ lạ bật hỏi. Cũng đã lên món rồi, thân là khách chính mà vẫn chưa có mặt.
“Không phải ông ta chưa đến, mà đã đến từ sớm rồi!” Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương, sắc mặt lộ vẻ kỳ lạ.
“Có phải vì lý do của em?” Tống Triều Dương ngắm nghía tách trà có in họa tiết thanh hoa sứ.
Lý Hương Quân dùng ánh mắt ai oán lườm Tống Triều Dương, “Cậu có thể đừng thông minh đến thế không?”
Sẽ là ai đây?
Tống Triều Dương nghĩ bụng đoán mò.