Gần sáng, hai chiếc xe cứu hoả đỗ ở đầu ngõ trên đường lớn, lửa đã được dập xong nhưng mọi thứ trong căn nhà đều đã bị thiêu sạch.
“Cảnh sát trưởng Tề, đây là kết quả điều tra!” Nam cảnh sát lớn tuổi đưa cho Tề Phân bản báo cáo điều tra của nhân viên kỹ thuật cục công an. Đây chính là hai vị cảnh sát từng tới trường đưa hộp tro cốt cho Lâm Ngữ Đường, người nữ tên Tề Phân, là trưởng đồn cảnh sát khu vực nhà Lâm Ngữ Đường.
“Đường dây đã cũ!” Nhìn kết quả điều tra trên báo cáo, Tề Phân thầm hừ một tiếng. Một ngọn lửa là thiêu rụi tất cả, tốc độ cũng nhanh thật đấy.
Ngọn lửa này cháy rất kỳ lạ, đến khi hàng xóm phát hiện ra thì cả căn nhà đã cháy lớn, đến ngay cả bếp hay nhà kho cũng bị thiêu sạch, kỳ lạ ở chỗ là không hề cháy lan sang nhà hàng xóm ở hai bên.
Lâm Ngữ Đường căn bản là không hề hay biết nhà mình đã bị thiêu trụi hoàn toàn, lúc này, cậu vừa đổi sang một chuyến tàu khác, cậu chuẩn bị tới Dự Nam, tiến vào địa giới Ký Bắc.
Sau khi tìm được chỗ nằm của mình, Lâm Ngữ Đường dựa vào chăn, mở cặp sách đeo bên hông lấy ra một quyền Tam Quốc Diễn Nghĩa dày cộp.
Trong cặp cậu đựng bốn quyển sách nổi tiếng và quyển Từ Hải (từ điển tổng hợp). Lần này ông nội để lại mật mã phức tạp quá, cậu mất mấy ngày cũng chỉ giải được năm chữ “Kinh Thành Phục Hưng Môn”.
Theo suy đoán của Lâm Ngữ Đường thì nguyên đoạn mật mã có lẽ chỉ một địa chỉ nào đó, nửa phần còn lại phía sau cũng đã có được phạm vi đại khái nhưng cái quan trọng nhất là phải xếp những chữ đặc biệt trong phạm vi này lại, đối chiếu nhiều lần, tìm ra được thông tin chính xác duy nhất.
Tốc độ tàu hoả càng lúc càng chậm, hình như sắp tới điểm dừng tiếp theo. Lâm Ngữ Đường chẳng mảy may để ý, một tay cậu cầm sách, một tay cậu cầm bút thoăn thoắt lật sách đánh ký hiệu mà người khác nhìn vào không hiểu lên trên những từ đặc biệt.
Tại ga, một đám người cả nam lẫn nữ mặc Âu phục đang đang tiễn mấy vị khách lên tàu. Vài người đàn ông trông khá khí thế đang vây quanh một người đàn ông độ ngoài ba mươi tuổi hàn huyên không ngớt.
“Sở trưởng Hứa đi vội vàng quá, chẳng để cho chúng tôi có cơ hội tiếp đón ngài cẩn thận gì cả!” Một người đàn ông dáng người bệ vệ, khí thế lớn nhất trong đám người cười nói.
“Chủ tịch Trương khách khí quá đấy, quả thật là mệnh lệnh từ cục tới quá đột ngột nên tôi không thể không vội quay về!” Hứa Tất Thành bắt tay chủ tịch Trương lắc mạnh mấy cái.
“Cũng do ông trời chẳng thương người gì cả, nếu không phải tuyết rơi dày khiến máy bay phải hoãn chuyến thì sao có thể để Sở trưởng Hứa phải chịu thiệt thòi ngồi tàu hoả đi về cơ chứ.” Một người đàn ông cao lớn khác nói.
“Tàu hoà cũng tốt mà, nhanh chóng lại an toàn, cùng lắm chỉ ba bốn tiếng là tới nơi rồi.” Hứa Tất Thành cười hề hề: “Mấy hôm nay làm phiền Lục tổng quá!”
Lục tổng có dáng người cao lớn cứ liên mồm bảo Hứa Tất Thành quá khách khí rồi cung kính bắt tay anh ta. Vài người đàn ông khác có lẽ cũng toàn là lãnh đạo, họ thay nhau tạm biệt Sở trưởng Hứa.
Đứng bên cạnh là hai mẹ con, họ là chị gái và cháu gái của Hứa Tất Thành. Mấy người phụ nữ ăn mặc nghiêm chỉnh đứng vây quanh họ, luôn miệng cung kính và bợ đỡ.
Tàu hoả chầm chậm dừng lại, Hứa Tất Thành vẫy tay chào đoàn người tiễn mình rồi cùng hai mẹ con và một thư ký nam tiến vào toa xe.
Tàu hoả chậm rãi khởi hành, đoàn người ở ga tàu vẫn tay theo cho tới khi tàu đi xa hẳn.
Ra khỏi ga tàu, chủ tịch Trương và Lục tổng ngồi lên một chiếc Mercedes xa xỉ, ngoài ra trên xe chỉ có một mình tài xế.
Một tràng chuông điện thoại vang lên, chủ tịch Trương khẽ nhíu mày rồi nhấc máy.
“Chủ tịch Trương, rốt cuộc là ngài đã giải thích với lãnh đạo kiểm tra bên trên chưa vậy?”
“Giải thích cái gì?” Chủ tịch Trương khó chịu hỏi lại.
“Giải thích là đồ của chúng ta không bị mất ấy! Kỹ thuật cốt lõi tuyệt đối sẽ không bị tiết lộ ra ngoài. Những cái bị kẻ khác lấy đi đều là một mớ giấy lộn. Số liệu quan trọng trong đống tài liệu đó đều đã bị tôi cất đi rồi, tài liệu kỹ thuật cốt lõi thực sự chỉ có hai bản, một ở trong đầu tôi, một ở chỗ ngài. Tên Quỷ đó sao có thể xin bản quyền được cơ chứ? Nhất định là giả!” Một tràng âm thanh vang lên đầy gấp gáp trong điện thoại.
“Kỹ sư trưởng Thôi à, anh cứ yên tâm, chuyện này tôi ắt có cách giải quyết!” Chủ tịch Trương nói.
“Nhất định ngài phải giữ vững đấy!” Bên kia điện thoại lải nhải: “Tên Quỷ đó chỉ khuếch trương thanh thế mà thôi, tuy hắn dùng giá thấp trúng thầu nhưng lại không có kỹ thuật khai thác thành thục, một thời gian nữa bọn họ sẽ phát hiện ra, dự án này sẽ khiến họ lỗ tụt quần luôn. Đến lúc đó bên A chắc chắn sẽ tới tìm chúng ta…”
Chủ tịch Trương ừ ừ mấy tiếng cho có rồi cúp điện thoại.
“Lại là cái gã cố chấp ấy à?” Lục tổng hỏi.
Chủ tịch Trương gật gật đầu nói: “May mà gã cố chấp ấy có phòng bị chứ nếu không thì chúng ta gay go to rồi!”
“Đúng vậy đó!” Lục tổng trong lòng vẫn còn thấp thỏm nói: “Nhưng quan trọng là làm thế nào để khiến lãnh đạo bên trên tin tưởng là tài liệu thật sự không bị mất?”
“Bản tài liệu chính tôi đã đưa cho Sở trưởng Hứa rồi, cấp trên có lẽ sẽ sớm thông qua cách nào đó mà nhận được bản tên khốn kia dùng để xin bản quyền, đối chiếu hai bản xong ắt sẽ lộ rõ chân tướng cả thôi!” Chủ tịch Trương bình tĩnh nói.
“Vốn chỉ định làm lấy lệ, chẳng ngờ là bên trên lại làm thật!” Lục tổng thở dài một tiếng nói.
Chủ tịch Trương dựa người vào thành ghế, ông nhíu chặt hàng lông mày nói: “Không trúng thầu dự án trị giá mấy trăm tỷ đô của nước ngoài thì chẳng nói làm gì, kỹ thuật cốt lõi tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực và tài lực để nghiên cứu ra lại để cho gã Quỷ trộm mất, đã thế lại còn đăng ký trước ở quốc tế, làm cho bên trên trở tay không kịp, các bộ ngành liên quan quả thật là không thể để mất mặt như vậy được, sao có thể làm qua loa mà xong chuyện cơ chứ?”
“Tôi nghĩ không thông được, rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề được nhỉ? Phòng hồ sơ được canh gác nghiêm ngặt như thành đồng vách sắt, tài liệu lại không cánh mà bay được sao? May mà không hoàn chỉnh đấy!” Lục tổng mặt mũi ủ rũ nói.
“Chúng ta có thể từ từ tra ra nội gián, cái quan trọng nhất là không biết rốt cuộc Sở trưởng Hứa này đã nắm bắt được tình hình gì rồi! Nếu như chẳng có manh mối gì thì sao trung ương lại đột nhiên triệu hồi anh ta quay về cơ chứ?”
Lâm Ngữ Đường vẫn thoăn thoắt lật sách, cậu nghe thấy tiếng động liền vội ngẩng đầu lên nhìn. Một người đàn ông dáng người gầy gò đeo kính đang cầm vé tàu trên tay, hình như anh ta đang tìm chỗ của mình.
“Số giường trên!” Người đàn ông đeo kính lẩm nhẩm một tiếng rồi cởi giày, xách cặp ca táp trèo lên giường phía trên giường của Lâm Ngữ Đường.
Lâm Ngữ Đường chỉ coi đó là hành khách bình thường nên cũng chẳng hề để ý. Người đàn ông đó cũng tưởng Lâm Ngữ Đường chỉ là cậu học sinh bình thường nên sau khi lên chỗ của mình, anh ta đeo tai nghe vào gọi điện thoại.
Người đàn ông đó không nói gì, anh ta chỉ im lặng lắng nghe, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói cố ý nói thầm: “Mục tiêu đã lên xe rồi, nhớ kỹ nhé, đồ ở trong vali kim loại màu đen.”
Người đàn ông khẽ ấn hai lần vào tai nghe, ý bảo đã nhận được chỉ thị.
Ở trên tầng cao nhất của một toà cao ốc chọc trời tại thủ đô xa xôi, một người đàn ông mặc chiếc áo gile kẻ caro, cổ thắt nơ cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn vô số những ánh đèn neon nhấp nháy không ngớt bên ngoài, trong lòng anh ta đang cân đo được mất.
Người đàn ông này trông vô cùng có thần thái, tóc chải dựng bóng mượt ôm sát vào da đầu. Hàng lông mày rậm rạp, đôi mắt to, hốc mắt sâu, chiếc mũi diều hâu cao vút. Anh ta để ria mép hình chữ bát được cắt tỉa gọn gàng, hai bên cánh hơi cong lên. Trông tướng mạo của anh ta không giống người Hán, cả con người anh ta toát lên khí chất cao quý, nho nhã của quý tộc Anh quốc thời Victoria.
“Hứa Tất Thành?” Người đàn ông khẽ lẩm bẩm một tiếng. Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng người tới Thạch Thị điều tra vụ án lại là Hứa Tất Thành, điều này đảo lộn toàn bộ kế hoạch của anh ta, khiến anh ta không thể không rút lui trước.
Cánh cửa khẽ mở ra, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi bước vào, khoé miệng hơi cong lên cười nhẹ, dường như từ lúc sinh ra trông anh ta đã luôn như vậy, nụ cười chưa bao giờ dập tắt trên môi.
“Anh cả!” Người đàn ông với nụ cười nhạt khẽ hô lên một tiếng. Người đàn ông mặc áo gile liền quay đầu lại: “Hưng Nghiệp đến rồi à!”
Người đàn ông với bộ ria chữ bát nói tiếng Hán hơi gượng gạo. Kỳ thực, anh sống ở Kinh Thành đã gần hai mươi năm, nếu muốn sửa thì tiếng địa phương nói sẽ không thua gì người bản địa. Nhưng có lẽ bởi anh ta đã mất đi quá nhiều hồi ức có liên quan tới quê nhà, nên điều đó khiến anh không nỡ mất đi chút lưu luyến cuối cùng này nữa.
Người đàn ông có bộ ria hình chữ bát rót ra hai tách cà phê, Vương Hưng Nghiệp khúm núm đỡ lấy một tách, hai người họ cùng ngồi xuống ghế sô pha.
“Hàng thế nào rồi!” Người đàn ông vuốt bộ ria trên khoé miệng theo thói quen, điều này khiến phần đuôi mép lại càng vểnh lên.
“Em đã gửi đi rồi!” Vương Hưng Nghiệp khom người, hai tay bưng lấy tách cà phê: “Theo như dặn dò của anh, đi đường biển, từ Tân Cảng lên đất liền!”
Người đàn ông khẽ gật đầu, anh ta nhấp một ngụm cà phê rồi dùng tay tỉ mẩn vuốt ve bộ ria trên khoé miệng.
Trên tàu hoả, người đàn ông với dáng người cao gầy đeo kính ngồi ở giường trên, anh ta chăm chú quan sát lối đi hai bên. Sau đó anh ta lại nhìn về bốn chiếc giường ở hai bên trái phải, rồi lại thò đầu ra liếc Lâm Ngữ Đường.
Dường như Lâm Ngữ Đường cũng nhận ra, cậu đột ngột gập quyển sách vào rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông giường trên.
Người đàn ông chẳng hề tránh né ánh mắt của Lâm Ngữ Đường, anh ta cười nói: “Người anh em đang đọc sách à, cho tôi mượn một quyển xem với, ngồi không thấy chán quá!”
“Thật ngại quá!” Lâm Ngữ Đường cười híp mắt lại: “Sách của tôi đều bị phụ huynh đánh dấu hết rồi, vài chỗ có ý nghĩa đặc biệt nên không cho người ngoài mượn được. Anh muốn đọc thì tải từ điện thoại xuống đi!”
Người đàn ông gật đầu, anh ta cười nói rất tự nhiên: “Không sao, cậu xem tiếp đi!”
Lâm Ngữ Đường dịch người vào bên trong, gắng hết sức tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông giường trên. Cậu mở quyển sách dày cộp ra, nhanh nhẹn lật sách.
Hứa Tất Thành dẫn theo trợ lý Chung Phi đưa hai mẹ con lên toa tàu, đầu toa là nơi hút thuốc, một người đàn ông đội mũ mỏ vịt, tay cầm điếu thuốc, ánh mắt lén lạnh lùng quan sát bóng dáng của bốn người họ.