Điệp Viên Kỳ Quái

chương 210: khuyên nhủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Tương Tư xuống lầu, chạy thẳng tới tòa nhà văn phòng ở bên cạnh.

Thầy Ngụy vừa nói sẽ dẫn Tống Triều Dương về văn phòng làm việc, hơn nữa còn nói thầy Hiệu phó sẽ tới liền, vì thế Lý Tương Tư cho rằng hiện giờ Tống Triều Dương chắc sẽ đang ở phòng làm việc của thầy Hiệu phó.

Nhưng khi cô tới phòng làm việc của thầy Hiệu phó, gõ cửa hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cửa vẫn khóa chặt.

Lý Tương Tư chắc chắn bên trong không có người.

Vậy Tống Triều Dương bị đưa đi đâu rồi?

Lý Tương Tư thầm nghĩ.

Sau khi đứng đó một lúc, cô chuẩn bị xuống lầu, tới văn phòng làm việc của tổ thể dục ở tầng một xem thử. Nhưng cô vừa bước tới đầu cầu thang liền nhìn thấy Hiệu phó Hà.

“Chào thầy Hiệu phó!” Lý Tương Tư lên tiếng.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ sinh trước mặt, Hiệu phó Hà nghĩ mãi cũng không nhớ ra tên đầy đủ của Lý Tương Tư.

“Lý… Lý…” Hiệu phó Hà lấy tay chỉ vào tóc mai của mình, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.

“Chào thầy Hiệu phó, em là Lý Tương Tư.”

“Đúng, đúng, Lý Tương Tư! Hôm qua chúng ta vừa gặp mặt.” Thầy Hiệu phó có chút áy náy nói. Nhưng bỗng nhiên ông nhớ ra, bây giờ là giờ từ học, Lý Tương Tư sao lại đi lung tung ở tòa nhà văn phòng thế này.

“Sao em không lên lớp?” Thầy hiểu phó hỏi.

Lý Tương Tư đảo mắt, cô không thể nói với thầy Hiệu phó rằng mình lo cho Tống Triều Dương liền chạy tới đây xem tình h hình thế nào.

Lý Tương Tư lập tức có ý định: “Thưa thầy Hiệu phó, vừa rồi lớp em có học sinh đánh lộn, một bạn bị đánh bị thương, đã được thầy Trần giáo viên chủ nhiệm đưa tới bệnh viện, bạn còn lại đã được thầy Ngụy của tổ thể dục dẫn đi, nói là đợi thầy xử lý. Có bạn đã quay lại clip hiện trường, lớp trưởng nhờ em đưa tới cho thầy.”

Nhớ tới việc nữ sinh xinh đẹp trước mặt hôm qua tranh cãi với cô mình ở trước cửa văn phòng, Hiệu phó Hà khẽ nhíu mày.

Thầy vừa nghe đã biết Lý Tương Tư nói dối, nhưng thầy không vạch trần, mà ôn hòa nói: “Cứ đưa cho thầy là được, em hãy về lớp học đi! Là học sinh thì nên lấy việc học làm trọng, hiện giờ các em vẫn còn rất trẻ, có rất nhiều đạo lý còn chưa hiểu. Đợi các em học được kiến thức, hiểu được đạo lý, từ từ thử làm một số việc cũng không muộn!”

Lời Hiệu phó nói rất không rõ ràng nhưng Lý Tương Tư thông minh liền hiểu ngay ý của thầy Hiệu phó.

Thầy cho rằng mình và Tống Triều Dương đang hẹn hò.

Cô liền đỏ mặt một cách hiếm hoi, lí nhí nói: “Em biết rồi thưa thầy.”

“Được rồi, gửi clip cho thầy rồi mau về lớp đi” Hiệu phó Hà mở cửa phòng làm việc, để Lý Tương Tư đi vào.

Gửi clip xong, Lý Tương Tư không còn lý do tiếp tục ở lại, chỉ đành rời khỏi văn phòng làm việc của Hiệu phó.

Đợi sau khi Lý Tương Tư đi rồi, Hiệu phó Hà mới gọi điện cho thầy Ngụy, bảo thầy dẫn đương sự là Tống Triều Dương vào.

Lúc này, Lý Hương Quân cũng tới trường.

Thầy Ngụy sau khi đuổi mấy học sinh của mình đi liền một mình dẫn Tống Triều Dương vào phòng làm việc, Tống Triều Dương vừa bước vào cửa, Lý Hương Quân cũng bước vào ngay sau đó.

“Chào thầy Hiệu phó Hà, lại làm phiền thầy rồi!” Lý Hương Quân vừa bước vào liền ngại ngùng nói với Hiệu phó Hà.

“Đây vốn là công việc hàng ngày của tôi, không có gì phải khách sáo cả.” Hiệu phó mỉm cười nói với Lý Hương Quân sau đó lại bảo thầy Ngụy giúp mình rót một chén trà.

Lý Hương Quân đi từ văn phòng làm việc tới trường, trên người vẫn mặc đồ công sở, bộ vest nhỏ vừa người, váy ngắn ôm mông, giày cao gót màu đen, chân đi tất màu da, làm toát lên vóc dáng bốc lửa hoàn hảo.

Kèm thêm gương mặt xinh đẹp tới thần tiên cũng phải đảo điên, khiến thầy Ngụy nhìn tới hoa mắt.

Thầy Ngụy ân cần rót một chén trà cho Lý Hương Quân, sau đó cứ đứng trong văn phòng không chịu đi.

Hiệu phó nhìn thấy vậy liền khẽ nhíu mày nói với thầy Ngụy: “Thầy Ngụy, thầy đi làm việc đi!”

“Vâng!” Thầy Ngụy đáp một tiếng sau đó mới chần chừ rời khỏi văn phòng.

Sau khi bước ra khỏi văn phòng, thầy vẫn còn đang nghĩ xem quan hệ giữa cô gái xinh đẹp kia và Tống Triều Dương là gì, chắc chắn không phải mẹ con, chắc là chị em mới đúng.

Không biết có thể xin được số điện thoại hay không?

Thầy Ngụy mơ mộng.

Tống Triều Dương vẫn đang đứng, Hiệu phó Hà không để cầu ngồi, cậu cũng không mặt dày ngồi xuống, thân phận hiện tại của cậu là một học sinh.

Hiệu phó Hà nhìn Tống Triều Dương chằm chặp, nhìn một hồi lâu, bầu không khí trong phòng có phần căng thẳng.

Một hồi lâu sau, Hiệu phó Hà mới chậm rãi lên tiếng: “Hình như chúng ta mới gặp mặt hôm qua!”

Hiệu phó Hà nhìn Tống Triều Dương nói: “Khi luật sư Lý cùng em tới trường khi trước, ấn tượng của tôi về em cũng không tới nỗi nào, bởi hiện tại vẫn là thời đại nhìn mặt, trường mình có một nam sinh tướng mạo đẹp trai hơn minh tinh, là Hiệu phó, tôi cảm thấy rất vui mừng.”

Giọng Hiệu phó Hà có chút buồn bã, nhưng ngay sau đó giọng thầy lại trở nên nghiêm túc hơn.

“Tôi không ngờ, vẫn chưa quá hai mươi tư tiếng, hai chúng ta lại gặp mặt, nguyên nhân gặp mặt không mấy tốt đẹp, tôi cũng không ngờ, em trông đẹp trai nho nhã như vậy lại có thể làm ra việc kinh thiên động địa tới thế.”

Tống Triều Dương lặng lẽ đứng đó, cúi gằm mặt không dám thở mạnh, thể hiện bổn phận của một học sinh hiền lành.

Vì cậu có thể phân biệt được, Hiệu phó Hà không có ác ý với mình, chỉ là đang thành tâm khuyên nhủ mình.

Người đối xử chân thành với mình, chắc chắn phải tôn trọng phần nào.

“Tôi cho rằng, cho dù là khi đạo đức của cả xã hội đang sắp sửa tụt dốc, nhà trường chắc chắn vẫn là vùng đất thiên đường cuối cùng.” Hiệu phó nói bằng ngữ khí thâm trầm, “Vì mỗi giáo viên làm việc ở đây đều sẽ cố gắng che giấu kín phần tăm tối nhất trong lòng mình, sau đó truyền thụ những thông tin đạo đức trong sáng nhất tới học sinh, tôi cũng từng nghĩ, có lẽ sẽ có lúc sẽ xảy ra một số việc ảnh hưởng không tốt nhưng tôi cho rằng đó chỉ là ngoại lệ. So với xã hội ngoài nhà trường, những tì vết này có thể bỏ qua không tính toán, nhưng việc xảy ra với em lần này, vẫn khiến tôi có chút ngạc nhiên. Chúng ta tạm thời không thảo luận nguyên nhân và quá trình sự việc, tạm không nói tới việc này là ai đúng ai sai, sau này khi gặp tình huống tương tự, hãy suy nghĩ đôi chút, xem có thể dùng cách khéo léo hơn để giải quyết việc thế này hay không, chứ không phải là trực tiếp tới vậy. Quan hệ giữa người với người sẽ khó tránh xảy ra xung đột, xây xát, nhưng dùng bạo lực để giải quyết là cách tồi tệ nhất.”

Hiệu phó Hà dừng lại nhìn Tống Triều Dương.

“Em nhớ rồi, thầy Hiệu phó!” Tống Triều Dương gật đầu.

Hiệu phó Hà lại quay đầu nói với Lý Hương Quân: “Luật sư Lý còn gì muốn nói nữa không?”

Lý Hương Quân khẽ nhíu mày, nói với Hiệu phó Hà: “Đợi phụ huynh của đối phương tới rồi tính, xem họ có ý gì!”

Lý Hương Quân dừng lại một lát, nói với Tống Triều Dương: “Tôi xem được một câu trong phim điện ảnh, cảm thấy rất thích. Làm sai thì phải nhận lỗi, chịu đòn thì phải đứng thẳng, việc mình làm thì phải dũng cảm đối mặt, sau khi sự việc đã xảy ra thì cần phải biết suy nghĩ lại, xem vấn đề sai ở đâu. Nếu như một người đàn ông không có cả dũng khí đối mặt với việc mình làm sai, vậy thì thành tựu sau này sẽ rất có hạn!”

Tống Triều Dương ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hương Quân, cậu có thể nhìn thấy chút ít oán trách trong mắt nữ thần.

Tống Triều Dương thầm thở dài một tiếng, biết rằng Lý Hương Quân vẫn còn oán trách mình, vì việc này xảy ra vẫn là vì Lý Tương Tư.

Trước mặt một người con gái thích mình, giải thích và thảo luận về một người con gái khác mà cô ấy cho là tình địch, chỉ cần là một người đàn ông có lý trí sẽ biết việc mình cần làm lúc này là ngậm chặt miệng lại

Nói lý lẽ với con gái, đặc biệt là lý lẽ phương diện này, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, Tống Triều Dương trong lòng lại thở dài một hơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio