Điệp Viên Kỳ Quái

chương 227: tự hỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Đào thực sự không yên tâm, mở chiếc điện thoại bình thường của mình ra, nhớ lại một lát, rồi gọi một số điện thoại.

Điện thoại vang lên hai tiếng “tút tút” sau đó truyền tới giọng nói của một người đàn ông: “Mẹ kiếp, cuối cùng mày cũng chịu gọi điện rồi, mày có biết rằng hôm nay suýt chút nữa ông bị mày hại vào phòng giam không hả?”

Giọng nói trong điện thoại vô cùng nóng nảy, liên tục chửi mắng suốt một phút.

“Quân Tử, việc hôm nay đúng là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu, nhưng anh Hải đúng là có chút vấn đề.”

“Lại còn anh Hải, Hải con mẹ mày!” Quân Tử đầu bên kia chửi một câu.

“Mẹ kiếp, mày hết việc làm thì đi mà nốc một chai Nhị Oa Đầu, đừng liên lụy tới ông!” Quân Tử trong điện thoại chửi ầm ầm.

“Chửi đi, cậu cứ chửi đi!” Tiểu Đào quát lên trong điện thoại, “mẹ kiếp, hôm nay tôi đúng là vì anh Hải! Cậu có biết không, lãnh đạo trong Bộ tìm anh ấy, mà anh ấy lại đi trốn trong một tiệm cà phê!”

“Tắt điện thoại không nói, tới hệ thống định vị cũng tắt luôn.”

“Hải Tử về thật rồi sao?” Người đàn ông trong điện thoại ngừng chửi, ngờ vực hỏi một câu.

“Tôi là trợ lý của anh ấy, tôi có thể không biết sao?” Tiểu Đào đáp lại.

“Vậy hiện giờ anh ấy ở đâu?” Người đàn ông trong điện thoại lại hỏi tiếp: “Khó khăn lắm mới đợi được anh ấy về, cũng không biết gọi anh em tụ tập.”

“Tụ tập cái đếch gì, tôi cũng không biết hôm nay anh Hải bị làm sao, biến mất nửa ngày trời, tới lãnh đạo cũng sốt ruột tới phát điên, vậy nên tôi mới đi tìm anh ấy. Chính là cái lúc gọi điện bảo cậu dẫn người tới phá cửa đấy. Anh ấy nghe thấy tôi gọi điện cho cậu, sợ tôi liên lụy tới cậu thật nên mới buộc phải xuất hiện…”

Tiểu Đào vội nói.

“Vẫn là Hải Tử có nghĩa khí, đâu giống tên khốn nhà cậu, chỉ biết hại anh mày…” Quân Tử bất mãn chửi.

“Tôi biết sai rồi được chưa, đợi hôm nào rảnh rỗi, muốn ăn gì, muốn uống gì cứ nói.” Tiểu Đào vội vàng lên tiếng.

“Tên khốn nhà cậu mà cũng có lúc rộng rãi vậy sao?” Quân Tử nghi ngờ hỏi một câu, sau đó nói tiếp: “Xem ra không nói dối, nói tôi nghe xem, Hải Tử sao rồi?”

Tiểu Đào có chút dở khóc dở cười, đành nói: “Anh Hải buổi trưa bị lãnh đạo gọi tới mắng một trận, cả buổi chiều đều có gì đó không ổn.”

“Không ổn thế nào?” Quân Tử trong điện thoại lại hỏi.

“Vừa rồi còn uống một chai rượu ở chỗ tôi, không cho tôi tiễn, cứ thế xuống lầu. Nhìn có chút ngà ngà say nhưng tôi không biết rốt cuộc anh ấy muốn đi đâu.” Tiểu Đào nói.

“Tôi hiểu rồi.” Quân Tử trong điện thoại mắng: “Anh ta cũng chỉ uống nổi nửa lít rượu, cộng thêm tâm trạng không vui, lần này chắc chắn là say rồi, cậu lại vẫn để anh ấy đi một mình?”

“Nhưng vấn đề là anh ấy không để tôi đi cùng, nói rằng nếu như tôi đi theo anh ấy, anh ấy sẽ trèo cửa sổ, cậu bảo tôi phải làm sao?”

“Anh ấy đang ở đâu?” Quân Tử trong điện thoại hỏi.

“Cách khu nhà tôi không xa, tôi đang đi theo sau anh ấy!” Tiểu Đào trả lời.

“Ơ, mẹ kiếp!” Quân Tử lại chửi trong điện thoại: “Vậy mà cậu không biết đường gọi điện sớm hơn.”

“Anh ấy vừa ra khỏi cửa là tôi gọi điện liền rồi đấy!” Tiểu Đào biện bạch, “tôi gọi điện cho cậu ý là nếu như cậu có thời gian thì mau tới đây, có trời mới biết được anh ấy say sẽ làm những gì, nếu như anh ấy nổi khùng lên thì một mình tôi e là cũng chả cản được.”

“Mẹ kiếp, cậu bám sát sau lưng anh ấy, tuyệt đối đừng để lạc, tôi lập tức tới liền. Tới khu nhà cậu tôi sẽ gọi điện cho cậu.” Quân Tử nói một câu sau đó liền ngắt điện thoại.

“Khốn kiếp, nói ngắt là ngắt, còn chưa nói rõ ràng mà.” Nghe thấy tiếng tắt cuộc gọi trong điện thoại, Tiểu Đào liền lẩm bẩm một tiếng.

Có hệ thống định vị, muốn đi lạc cũng khó, nhưng trước tiên cần Đỗ Tu Hải không như lúc sáng, không nói không rằng tắt hết toàn bộ định vị.

Tiểu Đào bước nhanh hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại một chút.

Đỗ Tu Hải đi trên con phố náo nhiệt, nhìn những ánh đèn rực rỡ trên phố, không hề tìm ra phương hướng. Tới bản thân anh cũng không biết hiện giờ mình đang ở đâu, chỉ đi không mục đích trên phố.

Đầu óc không tỉnh táo, nhưng nỗi bực bội trong lòng thì không hề giảm nhẹ đi chút nào. Tới ngay bản thân anh cũng không biết mình đang nhìn gì.

Đỗ Tu Hải có cảm giác đầu mình hơi choáng váng, quay cuồng, đôi chân mềm nhũn không có chút sức lực nào cả.

Anh biết mình đã uống quá chén, hơi say, bắt đầu hoa mắt, cảnh tượng trước mặt không nhìn rõ được. Đỗ Tu Hải cố gắng lắc mạnh đầu, lảo đảo, loạng choạng đi tới trước một cửa tiệm không biết làm nghề gì, sau đó ngồi bệt xuống bậc thềm.

Hai tay đặt lên hai đầu gối, vùi sâu đầu sâu xuống.

“Này, này, sao lại ngã ở cửa vậy!” Ông chủ cửa tiệm bước ra gọi.

Nhưng Đỗ Tu Hải trong nháy mắt đã ngủ gục, tai không nghe thấy âm thanh gì cả.

“Say rồi?” Bà chủ tiệm thò đầu ra từ sau lưng ông chủ tiệm và nói một câu.

“Cũng không thể cứ ngủ thế này được, chưa nói tới sẽ ảnh hưởng việc làm ăn, với tiết trời này, cảm lạnh thì làm sao?” Ông chủ tiệm tốt bụng nói.

“Vậy phải làm sao? Khiêng vào sao?” Bà chủ tiệm vội vã hỏi.

“Khiêng vào? Nhỡ người ta bị làm sao thì phải làm thế nào?” Ông chủ tiệm trừng mắt lườm bà chủ tiệm.

Ông không thể không cẩn thận, quan trọng là bây giờ có quá nhiều tin đồn, chỉ cần không thận trọng sẽ dính vào việc lớn. Khiến người có lòng tốt cũng không dám giúp đỡ người khác.

“Thế này đi, em đi lấy chăn ra đây. Anh đi lấy chiếc ghế nằm của anh ra, đặt anh ta nằm xuống ghế, đắp chăn lại rồi để ra ngoài cửa, xem lát nữa có ai tới tìm không.” Ông chủ nói với bà chủ.

Bà chủ đáp một tiếng sau đó vào trong ôm chắn ra. Ông chủ cũng đi vào lấy chiếc ghế nằm ở phía trong ra.

Đợi sau khi bà chủ ra, hai người lại hì hục dìu Đỗ Tu Hải nằm xuống ghế, đắp chăn lại. Như vậy coi như tạm thời thu xếp ổn thỏa.

Ông chủ lau mồ hôi trên trán, thở dốc nói: “Đúng là nặng!”

“Anh uống say cũng vậy thôi!” Bà chủ trợn mắt lườm.

Mấy phút sau, Tiểu Đào cũng theo tới, anh phát hiện ra định vị của Đỗ Tu Hải hiển thị tới đây thì dừng lại không nhúc nhích, vì thế anh liền đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Đỗ Tu Hải. Khi anh đi qua cửa tiệm, liếc nhìn một cái liền thấy trên ghế ở ngoài cửa có một người đang nằm, lại còn đắp một chiếc chăn.

Tiểu Đào cũng không để tâm, căn bản không ngờ rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Đỗ Tu Hải đã được người khác chăm sóc chu đáo tới vậy.

Anh đã đi tới cửa tiệm nhưng hình như lại cảm thấy có gì không ổn, liền quay ngược trở lại, sau đó đứng bên cạnh Đỗ Tu Hải, gượng cười khó lòng tưởng tượng nổi.

“Quân Tử, tìm được anh Hải rồi!” Tiểu Đào lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại sau đó nói.

Anh báo địa chỉ cụ thể cho Quân Tử, sau đó cất điện thoại đi bước vào tiệm.

Không cần nghĩ cũng biết, Đỗ Tu Hải ngủ ngon lành thế này chắc chắn là được ông chủ tiệm giúp đỡ. Tiểu Đào liền lên tiếng cám ơn chủ tiệm.

Đợi sau khi Quân Tử tới, hai người liền dìu Đỗ Tu Hải đi về phía nhà của Tiểu Đào.

Quân Tử là một người đàn ông lực lưỡng, nhìn chừng ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ rằn ri, cộng thêm thói quen và động tác của bản thân, người tinh mắt sẽ ngay lập tức nhận ra đây là một quân nhân.

“Sao lại uống say xỉn thế này?” Quân Tử một tay nhấc cánh tay của Đỗ Tu Hải quàng vào cổ mình, tay còn lại ôm lấy eo Đỗ Tu Hải, cùng Tiểu Đào dìu Đỗ Tu Hải dậy, kéo về nhà.

“Không biết. Về xong đi gặp lãnh đạo, có thể là bị mắng.”

“Cậu cứ đoán mò đi!” Quân Tử trợn mắt lườm Tiểu Đào, “Có ai mà không bị mắng đâu! Với tố chất tâm lý như anh Hải, cho dù lãnh đạo có đấm vào mặt thì anh ấy cũng không buồn bã tới mức độ này, chắc chắn là có việc gì đó.”

Hai người dìu Đỗ Tu Hải lên, đi về nhà của Tiểu Đào. Sau đó bỏ lại Đỗ Tu Hải ở trong phòng, đợi sau khi hai người đi ra, Đỗ Tu Hải mới từ từ mở mắt.

Bất luận là bao năm huấn luyện, hay là kinh nghiệm sau vô số lần thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm đều khiến Đỗ Tu Hành luyện được tính cảnh giác vô cùng cao. Thực ra khi ông chủ tiệm để anh ngồi xuống ghế nằm, anh đã hồi phục ý thức rồi.

Chỉ có điều cơ thể có phần bủn rủn, thấy ông chủ và bà chủ cửa tiệm không có ý đồ xấu, anh liền mặc kệ cho ông bà chủ cửa tiệm xử lý, cũng nhân cơ hội thả lòng mình.

Đợi tới khi Tiểu Đào tìm thấy anh, anh nghe thấy tiếng Tiểu Đào liền có thể phân biệt được. Khi Quân Tử tới cũng vậy, lúc hai người dìu anh đi, chỉ là anh không muốn mở mắt ra mà thôi.

Đầu óc vẫn còn tỉnh táo nhưng cơ thể không ngừng bị cơn say ảnh hưởng. Hai chân không có chút sức lực, cảm giác toàn thân

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio