"Đại ca, thất bại rồi!” Vương Thanh rời khỏi tàu hỏa, cầm điện thoại gọi điện.
“Ừ! Bọn mày về trước đi!”
Châu Văn Phi đội mũ mỏ vịt, nấp tại một đầu khoang tàu khẽ trầm giọng nói.
“Anh bạn, hôm nay may nhờ có cậu, cám ơn!” Hứa Chỉ Lan mỉm cười nói với Lâm Ngữ Đường.
Lâm Ngữ Đường không hiểu gì cả, kẻ cướp nhằm vào cậu, đâu liên quan gì tới hai mẹ con nhà này. Cậu của cô gái cũng vì mình nên mới bị thương, nói đúng ra mình nên cám ơn họ mới đúng.
“Ồ, anh bạn đẹp trai, cậu còn biết cả võ công nữa sao?”
Ánh mắt Lý Tương Tư lấp lánh ánh sao, trải qua nguy hiểm không khiến cho cô cảm thấy sợ hãi gì cả, ngược lại còn vô cùng hào hứng.
Lâm Ngữ Đường bắt gặp ánh mắt ngập tràn vui mừng của cô gái nhìn mình, như thể nhìn thấy bóng dáng Phương Minh Châu. Trong lòng khẽ thở dài: Bây giờ mình là kẻ lang bạt, không biết Phương Minh Châu giờ sao rồi.
Hành khách trong khoang tàu tụm năm tụm ba vây tới, ai cũng muốn ngắm nhìn cậu nhóc xinh đẹp thân thủ vô cùng lợi hại này, có người còn cầm điện thoại ra định chụp hình.
Lâm Ngữ Đường vội vàng ngoảnh mặt đi, né tránh ánh đèn máy ảnh.
“Đại hiệp, nào, để chị chụp cho cậu một tấm hình, đăng việc ngày hôm nay lên weibo, bảo đảm mai cậu sẽ nổi tiếng khắp cả nước…” Một chị gái chừng ba mươi tuổi vẻ mặt kích động giống như tới cao trào.
“Khiếp! Anh bạn này chỉ cần dựa vào vóc dáng và tướng mạo cũng đủ để nổi tiếng rồi!” Một chị gái khác lên tiếng, điện thoại không ngừng nhấn vào nút chụp hình trên điện thoại, hai người hình như là bạn đồng hành.
“Cám ơn, em không muốn chụp hình, cũng không muốn nổi tiếng, mọi người mau rời khỏi đây, đừng ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi!” Lâm Ngữ Đường ngoảnh mặt đi, xua tay về phía sau nói.
Lớn tới từng này rồi, đừng nói trong nhà không hề có một bức hình nào, tới bạn học selfie cậu cũng chưa bao giờ lộ diện. Lí lịch học bạ trước giờ cũng không quan tâm, không biết ông cậu làm thế nào xử lý được.
“… Anh bạn này đã nói rất rõ ràng rồi, cậu ấy không cần, mọi người đi đi thôi!” Bà mẹ dịu dàng, nhã nhặn nói.
“Này, này…” Lý Tương Tư giơ hai tay ra ngăn cản hành khách chụp hình nói lớn: “Người trong cuộc không đồng ý, chụp hình bừa bãi là xâm phạm quyền hình ảnh…”
Thấy Lâm Ngữ Đường thực sự không muốn chụp hình, hơn nữa Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư đều ra sức bảo vệ, hành khách vây quanh đều hậm hực bỏ đi.
“Ngạt chết mất…” Hứa Tất Thành cuối cùng cũng khôi phục lại được, hít một hơi thật sâu, cầm lấy cốc nước mẹ cô gái đưa tới, uống một hơi hết sạch.
“Tất Thành, em sao rồi?” Hứa Chỉ Lan vỗ nhẹ vài cái vào lưng cậu cô gái, Hứa Tất Thành xua tay ra hiệu mình đã đỡ hơn nhiều rồi.
Trả qua vụ việc nguy hiểm và kịch tính vừa rồi, bốn người đều không còn buồn ngủ nữa, ngồi bên giường trò chuyện phiếm.
Không nhìn thấy trợ lý Chung Phi của Hứa Tất Thành, Hứa Chỉ Lan hỏi một câu, Hứa Tất Thành chỉ nói là đi xử lý chút việc vặt. Còn Chung Phi lúc này vẫn đang trong phòng y tế của tàu hỏa nghỉ ngơi.
Khi Hứa Tất Thành tìm được Chung Phi, Chung Phi đang mê man ở chỗ ngồi của toa ăn trên tàu hỏa. Còng tay đã bị người ta dùng dụng cụ đặc biệt mở ra, vali đã bị lấy mất.
Kiểm tra biết được Chung Phi đã bị tiêm thuốc gây mê, Hứa Tất Thành liền tiêm thuốc đặc hiệu mang theo trên người cho anh ta, tuy người đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn vô cùng yếu ớt.
Hứa Tất Thành tự xưng là cảnh sát, hơn nữa còn là một lãnh đạo, chủ yếu phụ trách tội phạm thông tin.
Hứa Chỉ Lan làm việc ở tòa án, nhìn khí chất và cách ăn nói có thể thấy điều kiện gia đình cũng không tệ, Lý Tương Tư theo học ở một trường trung học phổ thông trọng điểm ở Bắc Kinh.
Hỏi tới Lâm Ngữ Đường, Lâm Ngữ Đường chỉ nói mình đi du lịch, không hề đề cập tới thông tin cá nhân, vì cậu lên tàu bằng vé nhà ga của sân ga nhỏ, lại dùng giá cao cấp ba lần giá gốc để mua vé giường nằm của người khác, người bán vé giường nằm cho cậu đã xuống tàu từ trước rồi.
Trò chuyện càng lâu Lâm Ngữ Đường càng cảm thấy Hứa Tất Thành không đơn giản. Lâm Ngữ Đường nghi ngờ Hứa Tất Thành không phải cảnh sát bình thường, mùi hương trên người rất giống với lão mập ở Nam Thành. Anh ta rất cảnh giác với mình, ánh mắt toát lên vẻ dò xét.
Thấy Hứa Chỉ Lan lặng lẽ lấy cặp sách của Lý Tương Tư ra từ góc giường, đưa vào tay Hứa Tất Thành, Lâm Ngữ Đường trong lòng chấn động. Lẽ nào mục tiêu thực sự của đám người Anh Hai không phải mình mà là ba người Hứa Tất Thành?
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng. Mình và Lý Tương Tư sau khi tắt đèn mới đổi vị trí, hơn nữa cặp sách của hai người lại giống hệt nhau, suy đoán này rất có thể là chân tướng vụ việc.
Thần kinh căng thẳng của Lâm Ngữ Đường cuối cùng cũng được thả lỏng. Cậu còn tưởng rằng đã để lộ sơ hở ở đâu đó, bị người khác nhắm tới rồi!
Trong chiếc cặp này có giấu thứ gì? Lâm Ngữ Đường hơi tò mò, lẽ nào là chứng cứ của một vụ án nào đó.
“Người trẻ tuổi bây giờ sao có thể không dùng điện thoại chứ?” Hứa Chỉ Lan quở trách nói.
Lâm Ngữ Đường bất lực xòe hai bàn tay ra, gượng cười nói: “Đúng là không gạt cô, cháu thực sự không dùng điện thoại!”
Ba người xin số điện thoại liên lạc của Lâm Ngữ Đường, Lâm Ngữ Đường nói mình không mang điện thoại, kết quả là không ai tin cả.
Hỏi tiếp các thông tin cá nhân như địa chỉ nhà ở, Lâm Ngữ Đường chỉ biết thoái thác, nói không cần thiết, chỉ là chút việc vặt.
Hứa Tất Thành ngồi bên cạnh quan sát Lâm Ngữ Đường, vì đặc thù nghề nghiệp, anh có thể cảm nhận được những gì Lâm Ngữ Đường nói là thật lòng.
“Đây là danh thiếp của tôi, cậu giữ lấy nhé!” Hứa Tất Thành đưa cho Lâm Ngữ Đường một tấm danh thiếp.
Thấy dáng vẻ trịnh trọng của Hứa Tất Thành, Lâm Ngữ Đường ngờ vực đón lấy danh thiếp, bên trên có ghi một cái tên, một dãy số điện thoại di động, không có đơn vị làm việc, cũng không có địa chỉ hay bất cứ thông tin gì khác.
Hứa Tất Thành! Một cái tên rất bình thường.
“Gặp gỡ là có duyên!” Hứa Tất Thành bình tĩnh nói, “Ai cũng nói người Kinh Thành rất biết tán dóc nhưng tôi thành thực nói với cậu rằng, ở Kinh Thành, nếu như cậu gặp phiền phức hay vấn đề gì đó có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!”
Lâm Ngữ Đường vốn muốn thoái thác vài câu nhưng ngẫm lại, ông chỉ để lại cho mình một cái địa chỉ, ngoài ra không còn bất cứ thông tin gì khác, mình tới Kinh Thành cũng không biết còn phải làm gì nữa không, nói không chừng tới khi đó cần nhờ người giúp đỡ.
“Vậy cám ơn chú nhé!” Lâm Ngữ Đường mỉm cười, cất danh thiếp vào túi áo.
“Gọi anh!” Hứa Tất Thành cởi mở bật cười hai tiếng, vỗ vai Lâm Ngữ Đường.
Lý Tương Tư ở bên cạnh trợn ngược mắt nhìn Lâm Ngữ Đường.
“Đừng trách tôi hiếu kì, xin mạo muội hỏi một câu, làm thế nào cậu luyện được công phu lợi hại như vậy thế? Tôi thấy không kém là bao so với sĩ quan huấn luyện trong đại đội đặc huấn của chúng tôi!” Hứa Tất Thành so sánh với thân thủ của mình.
Anh không đi hết nổi một hiệp dưới tay Vương Thanh, nhưng Lâm Ngữ Đường có thể ngang tài ngang sức đấu với Vương Thanh, thậm chí cuối cùng Vương Thanh còn phải chịu chút thua thiệt, vì thế trong lòng Hứa Tất Thành vô cùng hiếu kì.
Lâm Ngữ Đường khẽ mỉm cười, như thế bối rối khi được khen lợi hại: “Trong nhà có người lớn tập võ, vì thế em cũng luyện theo được mấy ngày.”
“Võ thuật thế gia!” Hứa Tất Thành ngẫm nghĩ gật đầu. Anh tiếp xúc rộng, biết ở Kinh Thành có một số gia tộc truyền thừa võ thuật, tưởng rằng Lâm Ngữ Đường cũng thuộc diện đó.
Lâm Ngữ Đường không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười cho qua.