"Và em cũng xem như đã nhìn thấu rồi, anh căn bản là xem lời em nói như gió thổi ngang tai, đối xử với Lý Tương Tư thế nào vẫn tiếp tục như thế? Cứ thế này cho dù anh không tự mình gây họa, hiểm họa cũng tự tìm tới anh.” Nhắc tới Lý Tương Tư, Lý Hương Quân lại càng cảm thấy tức giận.
“Em cũng không khuyên anh nữa. Nếu như anh cảm thấy sau này không gặp Lý Tương Tư anh sẽ không sống nổi vậy thì em cũng không quan tâm tới anh nữa.”
Tống Triều Dương trong lòng lo lắng muốn vò đầu bứt tai, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cẩn thận lắng nghe và sám hối. Tại sao khi nghe Lý Hương Quân khóc lóc trách móc mình cậu lại cảm thấy còn đau khổ hơn cả lúc Đầu Trọc đánh mình?”
“Lần này là tình huống đặc biệt, anh thực sự định nói rõ ràng mọi chuyện với Lý Tương Tư. Nhưng không ngờ còn chưa kịp gặp cô ấy đã xảy ra chuyện thế này rồi!”
“Em yên tâm, sau này anh sẽ tránh thật xa.” An ủi Lý Hương Quân trước đã rồi tính.
Còn về sau này, đợi sau khi mình trốn thoát được, đổi về lại thân phận bình thường, Lý Tương Tư e rằng cũng không còn nhận ra mình nữa.
“Thật chứ?” Nghe Tống Triều Dương thề độc, Lý Hương Quân lập tức ngừng thút thít, mở tròn đôi mắt ướt lệ nhìn Tống Triều Dương hỏi.
“Thật.” Tống Triều Dương bộc lộ biểu cảm chân thành nhất, gật đầu dứt khoát.
“Vậy em tin anh lần cuối cùng này!” Lý Hương Quân lau nước mắt nói.
Hai người không hề phát hiện ra, cánh cửa phòng bệnh đã bị đẩy khẽ ra một khe hở. Người đàn ông dựa vào bức tường ngoài cửa, cầm một chiếc điện thoại như thể đang xem gì đó, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện trong phòng bệnh. Sắc mặt nhìn có vẻ bình thường nhưng trong lòng giống như đổ dầu đốt lửa, bùng cháy hừng hực.
Ôi trời! Mới bao lâu? Lão Ngũ khốn kiếp này đã gạt con gái nhà người ta chết đi sống lại như vậy! Nhưng cô gái này là ai? Xinh đẹp thế này, dáng đẹp thế này, lại có khí chất, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Mèo Rừng lúc này đang mặc một bộ comple màu đen, bên trong là sơ mi màu trắng, râu trên mặt đã được cạo nhẵn nhụi, trên mũi có đeo một cặp kính gọng vàng, khí chất thư sinh, nhìn rất nho nhã. Người khác nhìn thấy sẽ ngay lập tức liên hệ tới hai nghề nghiệp là nhân viên công vụ hoặc người môi giới bảo hiểm.
Sau khi trời sáng, Mèo Rừng lại trở về công viên Tây Sơn, nhưng đợi anh tới công viên, Tống Triều Dương đã được xe cấp cứu đưa đi. Hỏi thăm những ông bà già tập thể dục ở công viên xong anh cũng đi theo sau, bĩnh tĩnh tới bệnh viện Tây Sơn, vừa hay nhìn thấy Tống Triều Dương được khiêng vào xe cấp cứu đưa đi.
Anh không đi theo xe cấp cứu mà đợi xe cấp cứu đi xong, đợi tiếp ở dưới lầu mười phút nữa sau đó mới lên lầu, cải trang thành người nhà của Tống Triều Dương, hỏi dò được từ một cô y tá bệnh viện hiện tại của Tống Triều Dương.
Sau đó anh lại bình tĩnh về lại nhà an toàn, cải trang thành ra thế này tới bệnh viện này.
Ngồi trong lối đi của phòng bệnh, sau khi anh tận mắt nhìn thấy Hứa Tất Thành và Tư Hình rời đi, chắc chắn phòng bệnh không còn người nào có hành tung khả nghi và nhạy bén nữa anh mới giả bộ tiếp cận phòng bệnh, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
Trước đây không biết rằng Lão Ngũ lại có sở thích này! Mèo Rừng vừa thầm quan sát cửa vào của tầng lầu, vừa lén thông qua khe cửa nhìn vào trong phòng bệnh.
Mặc dù Lý Hương Quân chỉ lộ nửa mặt nhưng Mèo Rừng không khó suy đoán ra tuổi tác đại khái của Lý Hương Quân.
Chà chà! Mèo Rừng lắc đầu, trong lòng thầm cảm thán, cô gái này đích thực là ngự tỉ, mặc dù lớn hơn Lão Ngũ mấy tuổi nhưng cũng là độ tuổi quyến rũ nhất, khí chất mê hồn nhất. Đừng nói Lão Ngũ, cho dù đổi lại là mình, e rằng cũng động lòng.
Lão Ngũ đúng là lợi hại, tới Kinh Thành mới vài ngày đã có được cô bạn gái xuất sắc tới vậy. Nhưng không biết cô gái này thân thế ra sao, cũng không biết rốt cuộc thích Lão Ngũ ở điểm nào.
Xét về tướng mạo, Lão Ngũ đích thực là rồng phượng giữa loài người. Xét về tài sản, Lão Ngũ hiện giờ cũng là tỉ phú, mặc dù dãy số trong tài khoản ngân hàng kia, Mèo Rừng nghi ngờ Tống Triều Dương căn bản không thể rút ra được. Nhưng người không biết, % đều tưởng là thật.
Nhìn thấy hai người tình ý nồng nàn, Mèo Rừng từ bỏ việc tiếp tục chờ đợi, lần này anh ta theo Tống Triều Dương tới bệnh viện, thậm chí là tự ý hành động, không báo cáo với Bố Già. Vốn dĩ anh ta chỉ là điều tra sơ bộ bước đầu, âm thầm xác định vị trí cụ thể của Tống Triều Dương trong bệnh viện sau đó rời đi.
Nhưng anh ta vòng tới vòng lui, thay đổi mấy góc độ quan sát đều không phát hiện ra bất kì người khả nghi nào giám sát Tống Triều Dương.
Vì thế mới đột ngột bạo gan, quan sát cự ly gần một lần. Nhưng anh ta không ngờ rằng tuy không liên hệ trực tiếp được với Tống Triều Dương, nhưng anh ta lại phát hiện ra được một bí mật lớn của Lão Ngũ.
Âm thầm quan sát cảnh quan xung quanh một lát, vẫn không phát hiện ra người nào khả nghi. Mèo Rừng cất điện thoại đi, chậm rãi bước xuống lầu. Anh ta đã tìm hiểu xong toàn bộ thông tin liên quan tới việc Tống Triều Dương nằm viện mà anh ta cần biết. Nếu như không có gì bất thường, Tống Triều Dương còn phải nằm viện hơn mười ngày nữa.
Và theo như anh ta quan sát, bên cạnh Tống Triều Dương tạm thời không có đặc công cơ quan an ninh quốc gia ẩn nấp. Điều đó chứng tỏ người đứng đằng sau sắp xếp thân phận này cho Tống Triều Dương cho rằng thân phận của Tống Triều Dương hiện tại rất an toàn. Đối với mình hoặc Bố Già, thời cơ như vậy là rất hiếm hoi. Nếu như muốn ứng cứu Tống Triều Dương, độ khó và nguy hiểm vô cùng thấp.
Hiện giờ anh ta nhất định phải về ngay ngôi nhà an toàn, báo ngay lại tính rủi ro quan trọng này cho Bố Già, khuyên Bố Già mau chóng lên kế hoạch ứng cứu và thực thi.
Ở một căn cứ quân sự ngoại ô phía đông Kinh Thành.
Một chiếc chuyên cơ cỡ nhỏ đang bay thấp trên không trung, yêu cầu lệnh hạ cánh tới trung tâm chỉ huy.
Một phút sau, chuyên cơ cỡ nhỏ hạ xuống đường bằng bằng phẳng, một chiếc xe hơi Audi A với biển số bắt đầu là H Kinh Thành chạy trên khu vực hạ cánh, tiến sát lại gần bên cạnh chuyên cơ.
Sau khi cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc comple màu xanh da trời bước xuống từ ghế lái phụ. Sau đó đứng bên cạnh cầu thang.
Cửa khoang chuyên cơ mở ra, một ông lão tóc bạc trắng bước xuống cầu thang.
“Lãnh đạo, ngài vất vả rồi!” Đợi ông lão bước xuống cầu thang xong, chủ nhiệm Diệp mau chóng bước lên hai bước, bắt chặt tay Phương Thủ Vân, nhiệt tình nói.
“Chủ nhiệm Diệp khách sáo quá!” Phương Thủ Vân gật đầu cười nói, nhìn thấy chủ nhiệm Diệp đích thân mở cửa ghế sau chiếc xe hơi Audi cho ông, ông liền khom lưng bước vào.
Sau khi chiếc xe Audi lái ra khỏi căn cứ quân sự, trước và sau đều có hai chiếc xe hơi, toàn bộ đều là SUV quân dụng màu xanh. Sau khi hai chiếc lái tới nơi, đi theo lối đi chuyên dụng chạy thẳng tới Trung Nam Hải.