Vì vậy mà ông mới do dự xem liệu có nên để cho Đỗ Tu Hải cơ hội lần này hay không. Vấn đề duy nhất ông lo lắng là Đỗ Tu Hải hiện nay biết được quá nhiều, dựa vào năng lực tư duy và quan sát của anh ta thì nếu để anh ta tham gia vào hành động lần này, nói không chừng khi hoạch định kế hoạch hành động tới một mức nhất định nào đó anh ta sẽ có thể suy đoán ra được toàn bộ kế hoạch của cả ván cờ.
Ông đang e ngại sự trung thành của Đỗ Tu Hải, với quốc gia, với Hướng Đông Nam ông.
Nếu không thể đảm bảo liệu Đỗ Tu Hải có tiết lộ hay không thì nhốt anh ta lại thực ra lại là phương án tốt nhất. Hơn nữa thì đối với nhân viên nội bộ, nơi thích hợp nhất dĩ nhiên là sở điều tra nội vụ dùng để thẩm vấn phần tử có vấn đề.
Đỗ Tu Hải nghe thấy câu này xong, trong lòng anh hoảng hốt, hai chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa đã quỳ sụp xuống. Anh còn tưởng là tin tình báo của mình có vấn đề.
May mà mặt anh không quá biến sắc, chỉ hơi tái đi mà thôi. Hơn nữa thì Hướng Đông Nam cũng đang cân nhắc thiệt hơn trong lòng, ông đang lưỡng lự nên cũng không hề để ý tới sự thay đổi sắc mặt của Đỗ Tu Hải.
Trong lòng Đỗ Tu Hải loạn như một nồi nước đang sôi. Anh nghĩ lại sự lẫm liệt hào hùng và thà chết không phục của mình lúc trước khi đối mặt với Lão Tam mà cảm thấy biểu hiện lúc này của bản thân thật ngốc nghếch.
Mong muốn được sống là một trong những thiên tính của con người. Thật sự khi tới giây phút cuối cùng thì anh mới phát hiện ra là bản thân mình lại không hề không sợ chết như mình vốn nghĩ.
“Không muốn đi sao?” Mãi mà không thấy Đỗ Tu Hải trả lời, Hướng Đông Nam vô thức hỏi.
Hỏi xong, ông mới định thần lại. Đỗ Tu Hải mà trả lời mới là lạ đấy.
Đối với nhân viên nội bộ thì cục điều tra nội vụ giống như hang quỷ vậy, xác suất vào đó xong rồi có thể ra ngoài được gần như là con số .
Nhân viên tình báo ưu tú trước giờ sẽ không giới hạn theo khuôn sáo mà ban ngành an ninh đặt ra. Nếu cứ tuân thủ chặt chẽ theo quy định thì về cơ bản là không thể nào có được tin tình báo. Có những lúc, hoặc nhiều hoặc ít sẽ phá vỡ quy tắc, làm một vài việc trái với quy định nhưng những việc đó lại vô cùng có ích. Ví như tiết lộ một vài tin tức không quan trọng cho tai mắt thì cũng sẽ không tạo nên tổn thất cho tin tình báo hoặc giả là đích thân mình ra mặt để đổi lại một vài tin tức và tin tình báo quan trọng.
Hướng Đông Nam dám bảo đảm rằng chuyện này chắc chắn Đỗ Tu Hải đã làm, hơn nữa còn làm không ít lần. Nhưng hễ tới cục Điều tra Nội vụ thì những hành động ngày thường trông có vẻ không ảnh hưởng gì tới đại cục này sẽ thành chứng cứ buộc tội.
“Chỉ là để cậu đi học tập một thời gian thôi chứ cũng có phải bảo cậu tiếp nhận điều tra đâu, có gì mà sợ?” Hướng Đông Nam cảm thấy buồn cười hỏi. Lúc này, ông mới để ý tới việc sắc mặt của Đỗ Tu Hải không tốt cho lắm.
Học tập? Tuy Đỗ Tu Hải vẫn đang lo sợ luống cuống nhưng tính nhạy cảm của nhân viên đặc công vẫn chưa bị doạ cho chạy mất. Anh vô cùng linh hoạt nắm bắt được từ trọng tâm trong lời nói của Hướng Đông Nam.
Xém chút bị doạ chết rồi! Đỗ Tu hải vô thức thở phào.
Chỉ hơi nhớ lại biểu cảm và vài câu nói ban nãy sau khi Hướng Đông Nam gọi anh vào thì Đỗ Tu Hải cũng có thể suy đoán ra được tình hình cụ thể rồi.
Tin tình báo của anh không có vấn đề, hơn nữa là khả năng sự việc còn phức tạp hơn cả dự tính của anh, nếu không thì Hướng Đông Nam sẽ không trịnh trọng và có vẻ như là khó đưa ra lựa chọn như vậy.
Diễn biến sự việc phức tạp, nhốt anh lại để tránh việc anh tiết lộ cơ mật cũng đúng.
“Tôi phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo!” Lúc này Đỗ Tu Hải mà còn không biết mình nên ứng phó thế nào thì đập đầu vào tường chết đi cho xong.
Một câu nói đơn giản như vậy đã đủ để Hướng Đông Nam hạ quyết tâm. Ông quyết định vẫn cho Đỗ Tu Hải một cơ hội. Đỗ Tu Hải đi càng xa, chức vụ càng cao thì lại càng là trợ lực lớn cho ông.
Vì sao Bộ trưởng Hình không hiểu gì về nghiệp vụ nội bộ, hơn nữa ông còn lên chức một năm rồi vẫn chưa làm ra được một thành tích gì, mà mấy thứ trưởng bên dưới vẫn nghe lời ông ta như vậy?
Còn không phải là vì có những người như trợ lý Bộ trưởng Triệu Khắc Hùng, cục trưởng Cục Dương Trường Sinh, Cục trưởng Cục Đào Bình An ủng hộ ông ta hay sao. Hơn nữa những người này đều còn từng là trợ lý đắc lực trước đây của Lý Tứ Hải.
Tuy chức vụ hiện nay của Đỗ Tu Hải vẫn kém hơn so với những người này, nhưng anh ta hơn họ ở chỗ tuổi trẻ tài cao, năng lực xuất chúng. Chỉ cần anh ta có một chút thành tựu xuất sắc thì trong thời gian ngắn đạt được cấp bậc nhất định là điều có thể xảy ra.
Hơn nữa thì trước mắt chính là cơ hội tốt nhất của Đỗ Tu Hải, cũng chính là cơ hội tốt nhất của Hướng Đông Nam ông.
“Buổi chiều quay lại đây!” Hướng Đông Nam nhìn Đỗ Tu Hải rồi nói.
Còn bảo anh tới đây làm gì nữa? Nếu đã quyết bảo anh tới cái phòng tối tăm của cục Điều tra Nội vụ ở vài hôm thì cũng có phải là anh không biết đường đâu.
Nghe thấy không phải là điều tra mà chỉ là sợ anh tiết lộ cơ mật ra thôi thì Đỗ Tu Hải cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Chỉ là giam trong đó mấy ngày thôi, được ăn được uống, được chơi được vui, ngoài việc không thể liên hệ với bên ngoài ra thì nó cũng chẳng khác gì việc đi nghỉ dưỡng cả. Nhân cơ hội này anh cũng nghỉ ngơi vài hôm để bản thân mình được xả hơi, tiện thể bình tĩnh lại nghĩ xem sau này nên làm thế nào.
Hơn nữa thì nếu không ngoài dự tính thì sau khi hành động của Hướng Đông Nam kết thúc, lúc anh được thả ra thì chắc chắn ông sẽ có bù đắp cho anh. Bất luật như thế nào thì anh cũng có thể coi như là đã lập công lớn.
“Tới ký hiệp định bảo mật!” Nhìn Đỗ Tu Hải chưa kịp phản ứng lại, Hướng Đông Nam nói thêm.
Đỗ Tu Hải còn tưởng là mình nghe nhầm, anh không dám tin mà ngẩng đầu lên nhìn Hướng Đông Nam, ánh mắt lộ vẻ không tin vào cái mình nghe thấy.
Biểu hiện của Đỗ Tu Hải hơi bất kính nhưng Hướng Đông Nam lại vô cùng hài lòng. Làm gì có ai thích cấp dưới mà cứ suốt ngày giả vờ giả vịt trước mặt mình cơ chứ.
Đây là định cho anh tham gia sao?
Sao có thể như vậy được?
Đỗ Tu Hải không phải trẻ con, không phải ngày đầu bước chân vào ban ngành an ninh. Anh hiểu rất rõ rằng hành động lần này có cấp bậc bảo mật lớn như thế nào. Dựa vào cấp bậc hiện nay của anh thì đừng nói là tham gia, kể cả sau khi hành động kết thúc thì đến ngay cả xem tài liệu văn kiện có liên quan thì anh cũng chẳng có tư cách.
“Xéo đi!” Nhìn bộ dạng Đỗ Tu Hải ngẩn ra, Hướng Đông Nam không kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng mà cười mắng.
“Vâng… vâng… cảm ơn lãnh đạo…” Đỗ Tu Hải lắp ba lắp bắp nói. Anh cực giống với một nhân viên quèn lăn lộn một thời gian không được cái tích sự gì bỗng nhiên nghe được tin thăng chức.
Nhìn Đỗ Tu Hải lui khỏi văn phòng rồi đóng cửa lại, Hướng Đông Nam hài lòng gật đầu.
Ông nghĩ lại nội dung cuộc nói chuyện với lãnh đạo tối cao, trong lòng Hướng Đông Nam dấy lên một sự hưng phấn và xúc động khó mà nén xuống được.
Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng ông cũng đợi được cơ hội. Ông lúc trước thậm chí còn nghĩ rằng trước khi ông về hưu đã chẳng còn bất cứ hy vọng nào nữa rồi. Trong ban ngành an ninh chưa từng có chuyện làm từng bước, kể cả trước đây anh có bao nhiêu thành tựu và công lao, nhưng một ngày nào đó nếu anh không thể thích nghi với đại cục thì cuối cùng chỉ có thể âm thầm rút lui khỏi thế cục mà thôi. Hơn nữa thì Lý Tứ Hải chính là một ví dụ sống.
Hướng Đông Nam chưa từng nghĩ rằng bản thân ông lại có ngày vớ được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.