"Lãnh đạo, quả thực là tôi không dám có suy nghĩ này!” Tư Hình ngẩng đầu lên, mặt mũi khổ sở giải trình: “Cảnh tượng đó quá thảm khốc, tôi sợ ngài sẽ lo lắng…”
“Nhảm nhí…” Lý Tứ Hải hô lớn một tràng: “Bây giờ tôi biết thì không lo lắng sao?”
Tư Hình hơi động đậy khoé miệng nhưng không nói ra lời.
“Có phải Hương Quân bảo cậu không được nói cho tôi biết đúng không?” Lý Tứ Hải lại hỏi.
Lúc này có giấu giếm những chi tiết này thì cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi. Lý Tứ Hải dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng đoán ra được là xảy ra chuyện lớn như vậy thì Lý Hương Quân sẽ làm thế nào.
“Con bé là do sợ ngài lo lắng thôi, may mà không sao. Nếu thực sự Hương Quân bị thương thì sao tôi dám giấu ngài?” Tư Hình lí nha lí nhí nói.
“Tại sao lại xảy ra việc lớn như vậy?” Lý Tứ Hải lại trầm tiếng hỏi.
Nguyên nhân cụ thể thì Tư Hình cũng đoán ra được nhưng ông không dám nói.
“Hình như là lái xe nhanh quá nên không kịp phanh lại!” Tư Hình lấp liếm.
“Hình như?” Lý Tứ Hải hỏi lại một câu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người Tư Hình khiến Tư Hình sởn hết cả gai ốc.
“Cậu không điều tra gì cả sao, đây rốt cuộc là sự cố ngoài ý muốn hay còn vì nguyên nhân khác?” Lý Tứ Hải tiếp tục hỏi.
Tư Hình nghiến răng: “Tôi điều tra rồi, thực sự là sự cố ngoài ý muốn!” Ông mà nói là không điều tra thì chắc chắn Lý Tứ Hải sẽ lột sống ông. Hơn nữa thì sau việc này quả thực ông cũng đã điều tra rồi. Khi đó Lý Hương Quân nghe thấy việc Tống Triều Dương bị bắt cóc nên cô vô cùng đau đớn, hận một nỗi không thể mọc cánh mà bay tới đó nên nhấn chân ga tới đáy khiến chiếc xe thể thao này phát huy toàn bộ ưu thế về tốc độ. Kết quả là bởi tâm trạng hoảng hốt nên khi cô phát hiện ra tình hình không ổn muốn đạp phanh cũng chẳng kịp nữa rồi.
“Nào, sự cố ngoài ý muốn như nào, cậu trình bày tử tế cho tôi, tiện thế giúp tôi phân tích xem Lý Hương Quân rốt cuộc là có trạng thái thế nào mới tạo nên cái sự cố như vậy?” Lý Tứ Hải bước một bước về phía trước rồi ngồi lên bàn làm việc, ông cười khẩy vỗ vỗ vào cái vị trí bên cạnh.
Tư Hình toát hết cả mồ hôi hột, ông há há mồm nhưng lại chẳng biết nên giải thích với Lý Tứ Hải ra sao. Lẽ nào ông nói với Lý Tứ Hải là vị trí của Tống Triều Dương ở trong lòng Lý Hương Quân y hệt như Lý Tứ Hải sao.
“Khi đó Hương Quân vì cứu người nên nóng ruột, lái xe với tốc độ quá nhanh, thêm vào đó là không tập trung nên…” Tư Hình chọn cách giải thích, trong lòng ông than cho Lý Hương Quân: Chú tư của cháu cũng chỉ giúp cháu được tới đây thôi!
“Hê hê…” Lý Tứ Hải cười khẩy một tiếng: “Lão Tư à, tôi không hề phát hiện ra là cậu còn có tài diễn kịch cơ đấy?”
Tư Hình gắng ngẩng đầu lên làm bộ dạng không hiểu gì.
“Cậu có chuyện gì giấu tôi phải không?” Lý Tứ Hải đột nhiên hô lớn lên khiến Tư Hình sợ đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy.
“Không có, lãnh đạo à, tuyệt đối không có!” Tư Hình vội vã nói. Bây giờ có đánh chết ông cũng không thể thừa nhận, nếu không thì sẽ còn chết thảm hơn nữa.
“Được!” Lý Tứ Hải nhìn Tư Hình nói một tiếng. Tư Hình không hiểu ông đang nói thật hay là ngược lại nữa.
Bên ngoài phòng khách bỗng có tiếng động, sau đó là cuộc đối thoại chào hỏi giữa Lý Hương Quân và dì. Lý Tứ Hải lại cười khẩy mấy tiếng “hê hê”, Tư Hình cúi đầu cảm thấy da đầu mình như tê đi.
“Ba, ba tìm con ạ!” Lý Hương Quân đẩy cửa hét lên.
Tư Hình đang cúi đầu liếc sắc mặt của Lý Tứ Hải, ông phát hiện ra khoảnh khắc khi Lý Hương Quân đẩy cửa bước vào, con mắt của Lý Tứ Hải bỗng nhiên nheo lại, đến ngay cả đuôi mắt cũng giật giật mấy hồi.
Lý Tứ Hải chắc chắn là biết được chuyện của Lý Hương Quân và Tống Triều Dương rồi nên mới tức giận như vậy. Hơn nữa lần này e là Lý Hương Quân không sống yên ổn được rồi. Trong chớp mắt Tư Hình đã có phán đoán.
Sau khi Lý Hương Quân đi vào thì sắc mặt của Lý Tứ Hải lại trở về vẻ mặt cũ như ngày thường, không nhìn ra được hỉ nộ ái ố trên khuôn mặt ông. Lý Hương Quân nhìn Lý Tứ Hải đang ngồi ở bàn làm việc rồi lại nhìn Tư Hình đang đứng ở giữa thư phòng, cô còn cảm thấy kỳ lạ không hiểu chú Tư Hình hôm nay làm sao mà lại mặt mày lại ủ rũ đến như vậy.
Lý Hương Quân tiến lên phía trước vài bước rồi chào hỏi Tư Hình: “Chú tư cũng ở đây à!”
Tư Hình hơi ngẩng đầu lên, ông cố rặn ra một nụ cười nhưng trông còn khó coi hơn khóc nữa.
“Tống Triều Dương thế nào rồi?” Lý Tứ Hải trực tiếp hỏi luôn.
Khi nghe thấy cái tên Tống Triều Dương phát ra từ miệng Lý Tứ Hải, Lý Hương Quân lập tức chột dạ, cô sợ phụ thân đã phát hiện ra gì đó.
“Ổn lắm ạ!” Tuy trong lòng Lý Hương Quân cảm thấy căng thẳng nhưng cô vẫn kiềm chế được hơi thở, gắng hết sức để nói với ngữ khí bình tĩnh: “Mấy ngày trước đã làm xong phẫu thuật bóc tách, vết thương được điều trị cũng đã khôi phục rất tốt. Bác sỹ chủ trị vốn dĩ định làm phẫu thuật cấy ghép da cho cậu ta nhưng cậu ta từ chối…”
“Ừm, không sao là tốt!” Lý Tứ Hải gật gật đầu.
Phụ thân gọi cô tới đây không phải chỉ để hỏi cô cái này đấy chứ? Trong lòng Lý Hương Quân dấy lên nghi vấn, chuyện này chẳng phải chỉ cần nói một vài câu trong điện thoại là xong sao.
Khi Lý Hương Quân còn đang nghi hoặc thì Lý Tứ Hải liền đứng lên khỏi bàn làm việc rồi ông quay người vào trong lấy ra một cặp tài liệu trong ngăn kéo. Ông đẩy nó về trước mặt Lý Hương Quân: “Ở đây có một cuộc hội thảo, cơ hội hiếm khó đấy, con tham gia đây!”
Cái cơ hội mà Lý Tứ Hải nói là “hiếm có” thì chắc chắn là cực kỳ hiếm có rồi. Trong lòng Lý Hương Quân vô cùng tò mò, cô cầm cặp tài liệu trên bàn lên.
Trong cặp tài liệu là một vài tư liệu cần thiết để Lý Hương Quân ra nước ngoài, quan trọng hơn là bên trong có cả một bức thư mời được viết bằng ba thứ tiếng Trung, Anh, Pháp bởi Học viện Pháp luật đại học Lyon của Pháp. Mở đầu bức thư khi dịch ra là tên của Lý Hương Quân.
Trong các trường luật về ngành pháp luật dân sự ứng dụng trên thế giới thì học viện pháp luật đại học Lyon của Pháp nằm ở top đầu. Giống như là các trường nổi tiếng mà mọi người thường nghe nói tới như Harvard, MIT vậy.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Lý Hương Quân lại chẳng lộ ra vẻ hoan hỉ. Khi cô nhìn thấy thủ tục xuất ngoại của mình đã được chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn có cả vé máy bay bay ngay ngày mai thì sắc mặt cô bất giác tái xanh.
“Mấy ngày này văn phòng luật vẫn còn nhiều việc…” Lý Hương Quân vẫn muốn đấu tranh.
“Chuyện gì quan trọng mà có thể so sánh được với cơ hội lần này chứ?” Lý Tứ Hải trực tiếp ngắt lời Lý Hương Quân, trông sắc mặt của ông không quá khó coi, không hề nghiêm túc như ban nãy với Tư Hình.
Nhưng chỉ có những người khá quen thuộc với ông như Tư Hình mới biết rằng Lý Tứ Hải càng như vậy thì càng chứng tỏ rằng ông đang phẫn nộ trong lòng, vì vậy mà thủ đoạn và biện pháp của ông cũng sẽ càng cực đoan hơn.
“Cơ hội hiếm có, con vẫn nên đi học thì hơn. Hơn nữa thời gian cũng ngắn, chỉ ba tháng mà thôi!” Lý Tứ Hải mặt không biểu cảm khuyên.
“Ba à, bây giờ con không muốn đi. Nếu sau này có cơ hội thì con sẽ suy nghĩ!” Lý Hương Quân cố đấu tranh, sắc mặt tái mét của cô thậm chí còn dường như đang cầu khẩn.