Lý Tứ Hải biết, dì đang nói việc giới thiệu đối tượng cho Lý Hương Quân, mấy ngày qua bà đều càm ràm mấy câu bên tai mình, như thể ai đó đang chọn thanh niên đẹp trai tài giỏi cho Hương Quân.
Aizzz!
Lý Tứ Hải trong lòng thầm thở dài một tiếng. Ba tháng, cũng không biết có kịp hay không.
“Để hôm khác anh gọi điện cho nó!” Lý Tứ Hải nói qua quýt một câu.
Dì liền gật đầu.
Lý Tứ Hải vừa định chuẩn bị cùng dì rời khỏi thư phòng, còn chưa bước tới cửa, máy tính trên bàn làm việc trong thư phòng liền phát ra một tiếng động khẽ, nghe qua giống như quên tắt máy tính, chiếc máy tự phát ra tiếng động như tiếng ong kêu.
Sau khi nghe thấy âm thanh, Lý Tứ Hải liền dừng bước, nói với dì: “Anh vẫn còn chút việc!”
Dì đương nhiên biết là việc gì, lắc đầu rời khỏi thư phòng.
Đợi sau khi mình làm xong việc lần này, sẽ không quản bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc nữa, giao hết mọi thứ trong tay ra, không để lại bất cứ thứ gì, ở bên người thân là được. Chỉ cần tên lửa không bắn tới Kinh Thành, muốn làm gì thì làm.
Lý Tứ Hải khẽ thở dài một hơi, mở đường hầm bí mật ở thư phòng, đi xuống căn cứ ngầm.
Cả căn cứ ngầm chiếm diện tích rất lớn, rộng chừng một sân bóng. Trên mặt đất, nhìn như thể Lý Tứ Hải chỉ chiếm một tứ hợp viện, nhưng thực tế trước sau, trái phải có tới mười bốn ngôi nhà, hoặc công khai hoặc ngấm ngầm nằm trong sự kiểm soát của Lý Tứ Hải. Đây chính là sức mạnh duy nhất ông còn giữ lại sau khi nghỉ hưu, ngoài ông ra, tới Hình Minh Viễn cũng không biết rõ ràng. Chỉ xem như đây là cảnh vệ ông giữ lại.
Đợi sau khi ông xuống dưới căn cứ ngầm, đã có người đợi ông từ trước, ông đi theo một người ăn vận kín mít tới phòng điều khiển. Trên tường xi măng trong phòng lập tức bật sáng một màn hình, ảnh Mục Hán nằm ở chính giữa và ảnh của Đỗ Tu Hải nằm bên cạnh ảnh Mục Hán.
“Hướng đi cụ thể của đội tàu này và lai lịch của toàn bộ hàng hóa trên tàu đã được điều tra rõ ràng!” Người đàn ông đeo mặt nạ nhấn vào màn hình trên tường, hình ảnh của Mục Hán và Đỗ Tu Hải biến mất, chuyển thành hình ảnh đội tàu vận chuyển hàng hóa.
Người đàn ông không ngừng chỉ tay, trên màn hình lại xuất hiện một tấm bản đồ thế giới, phía bắc tới Nga, phía nam tới vùng biển Ấn Độ Dương.
Người đàn ông lại chỉ vào vị trí tiếp giáp châu Âu trên bản đồ, nói với Lý Tứ Hải: “Phần lớn hàng hóa trên tàu đều được chuyển lên tàu ở cảng khẩu Tân Môn, theo như địa chỉ báo cáo trên hóa đơn hải quan, là chuẩn bị vận chuyển tới châu Mỹ và khu vực châu Âu.”
Trên màn hình cũng xuất hiện hình ảnh chủng loại hàng hóa được cất giữ trên tàu hàng, có thể nhìn thấy thiết bị điện, lương thực được sắp xếp ngay ngắn.
“Từ bao giờ, châu Mỹ cũng cần nhập khẩu lương thực từ chỗ chúng ta?” Lý Tứ Hải như thể đang lẩm bẩm một mình.
Trong nước đất rộng lương thực nhiều nhưng nhân khẩu đông, mặc dù trong nước đã có thể tự cung tự cấp đủ lương thực cho mình, nhưng chỉ cần là người biết được thông tin ẩn giấu đằng sau đều biết rõ ràng nếu không phải là lương thực trên thế giới nhập khẩu không giới hạn, hơn nữa tiếng nói của nước ta trên trường quốc tế càng lúc càng có trọng lượng, nếu chỉ dựa vào chúng ta tự sản xuất, chúng ta chắc chắn sẽ chỉ ổn hơn Bắc Triều Tiên, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể ngày ngày húp cháo ngô không giới hạn mà thôi.
Và nguồn nhập khẩu lương thực lớn nhất chính là châu Mỹ.
“Thông qua nhân viên tình báo ở châu Mỹ điều tra, đội tàu này đúng là thường xuyên qua lại, nhưng ngoại trừ lương thực ra, còn có cả những sản phẩm chính quy khác.” Người đàn ông nói tiếp.
“Vậy họ vận chuyển lương thực đi đâu?” Lý Tứ Hải lại hỏi.
“Theo điều tra của chúng tôi, đội tàu này khi ra biển, phần lớn đều dừng lại ở đây!” Người đàn ông chỉ tay vào một điểm trên bản đồ.
“Biển Ả Rập?” Nhìn vị trí người đàn ông chỉ, Lý Tứ Hải thầm nói một câu.
Xung quanh vùng biển này, toàn bộ đều là các nước Ả Rập. Nổi bật nhất là Pakistan và Iran cũng nằm trong vùng biển này.
“Khu vực Ả Rập, vẫn luôn thuộc vào phạm vi phụ trách của Vụ Tây Á, vụ việc lần này có liên quan rất lớn tới Vụ trưởng Vụ Tây Á – Đỗ Tu Hải, vì thế chúng tôi không dám điều động nhân viên tình báo hoạt động lâu dài ở khu vực này. Tình hình chính trị của các quốc gia xung quanh khu vực này không ổn định, vì thế thông qua nhân viên tình báo lâm thời thâm nhập, thông tin chúng ta có thể nhận được trong thời gian ngắn là rất ít, nhưng có thể chắc chắn là đội tàu này không đơn giản chỉ là tiến hành bổ sung tiếp tế ở khu vực này, nhân viên tình báo của chúng ta điều tra được rằng, có vài lần, đội tàu này từng gỡ hàng ở đây!”
“Đích đến cuối cùng của lương thực là ở đây sao?” Lý Tứ Hải cuối cùng cũng hiểu.
Châu Âu, châu Mỹ không thiếu lương thực, nhưng các nước Ả Rập thì rất thiếu, đặc biệt là những nước có nền chính trị không ổn định, ví dụ như Iran thời gian dài bị Liên Hợp Quốc cấm vận, hoặc là I rắc thường xuyên trong trạng thái bạo loạn, lương thực vận chuyển tới đây sẽ có lợi nhuận khổng lồ.
“Vậy vũ khí thì sao?” Lý Tứ Hải bất ngờ nói, ông nghi ngờ rằng vũ khí đội tàu vận chuyển sẽ không tới những nơi xa như Âu Mỹ. Bất luân là Đông Âu hay Nam Mỹ, những thứ trên tàu chỉ là thiết bị cấp thấp nhất của các lực lượng vũ trang chống chính phủ và tập đoàn buôn bán ma túy ở những nước này mà thôi. Ở đó, đừng nói tới thiết bị bắn lựu đạn và đạn tên lửa mà các nước châu Á đào thải, chỉ cần anh trả nổi tiền, người ta sẽ có thể chế tạo tên lửa tầm xa cho anh.
“Đúng là đã phát hiện ra lượng lớn vũ khí cùng loại ở tổ chức vũ trang chống chính phủ và tổ chức khủng bố của những quốc gia Ả Rập!” Người đàn ông nói tiếp, “Có một số vũ khí lọt vào tay người bản địa từ rất lâu rồi!”
“Cơ quan tình báo của chúng ta tại sao không hề phát hiện ra?” Lý Tứ Hải bất ngờ hỏi.
Lý Tứ Hải nghĩ tới đây, trong đầu hình như lóe lên một tia sáng, những khu vực này toàn bộ đều nằm trong phạm vi Cục Tây Á của cơ quan an ninh phụ trách, và người phụ trách vận chuyển những vũ khí này chính là Mục Hán, chính là người cung cấp thông tin của Đỗ Tu Hải. Ông lại liên hệ với Đỗ Tu Hải, bất ngờ nhớ tới một việc:
Khi Đỗ Tu Hải mới phụ trách Vụ Tây Á, Đỗ Tu Hải từng đưa cho ông một bản kế hoạch, nội dung sơ lược của bản kế hoạch chính là có thể ngấm ngầm hỗ trợ nhất định cho các tổ chức vũ trang chống Mỹ và NATO, ở mức độ nhất định sẽ có thể kiềm chế sức mạnh của Mỹ và các nước NATO.
Thực ra những việc này vẫn đang làm, chỉ có điều Đỗ Tu Hải cho rằng cường độ không đủ, trang bị vũ khí và vật tư hỗ trợ quá ít.
Kế hoạch này vừa được trình lên liền bị Lý Tứ Hải phủ quyết, thậm chí không mang ra thảo luận trong cuộc họp, ông thậm chí còn rất thất vọng đối với Đỗ Tu Hải.
Nguyên nhân không hỗ trợ có rất nhiều, nhưng quan trọng nhất có hai điểm.
Dân chúng ở những quốc gia này vì tín ngưỡng tôn giáo nên xem toàn bộ những người không phải giáo đồ tôn giáo mình là dị tộc, đây chính là quan niệm thâm căn cố đế từ khi họ có giáo nghĩa, đã khắc sâu vào trong tâm trí mỗi người. Cho dù anh có móc tim của mình ra cho họ, miệng họ nói lời cảm kích song thực lòng không hề đồng tình với anh.