Sự lão hóa của thang máy rất nghiêm trọng. Đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu tổng cộng có bốn ống, nhưng đã hư hết ba ống, còn không ngừng phát ra tiếng dòng điện xoẹt xoẹt, cảm giác như sắp tắt vậy. Trong quá trình thang máy đi lên, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khiến người ta ê răng, nghi ngờ giây tiếp theo nó có rớt xuống dưới không.
Công ty trách nhiệm hữu hạn điều tra thông tin thương mại Nhân Hòa đã thuê nguyên một tầng ở tòa nhà này, vừa bước ra thang máy, có thể nhìn thấy một lối vào, sau khi vòng qua lối vào, thì sẽ thấy một cửa kính sát đất, mà trên cửa đã lắp đặt máy nhận biết an toàn điện tử, không có thông tin phù hợp là không thể vào trong được.
Phùng Đào ấn vào máy nhận biết, cửa kính lặng lẽ mở ra sang hai bên, sau khi anh đi vào trong, hai cánh cửa tự động đóng lại.
Đến đây mới thấy nhân viên tiếp tân phụ trách chăm sóc khách hàng của công ty này, nhưng mà, người không có thông tin trong hệ thống nhận biết thì làm sao có thể vào đây được, cho nên, mọi thứ đều chỉ để làm dáng, đánh lừa người khác mà thôi.
Cô gái lễ tân trông tuổi tác không lớn lắm, cùng lắm cũng khoảng tuổi, vả lại trông rất bình thường, không giống một số công ty khác, ngoài trừ khuôn mặt xinh đẹp ra, ngoại hình cũng nhất định phải tốt.
“Nhân viên đã tập hợp xong, nhóm các cơ quan đã đến hết!” Trong lúc nữ tiếp tân gật đầu chào hỏi với Đỗ Tu Hải, môi hơi động đậy, dùng giọng điệu với tốc độ cực nhanh mà lại cực thấp nói với Phùng Đào.
Phùng Đào gật đầu, không đi vào phòng làm việc của mình, mà là đi đến cuối cùng, dừng lại trước cửa chống trộm không mấy bắt mắt, trên cửa chống trộm treo tấm bảng để là phòng tài liệu. Đối với một công ty điều tra thông tin thương mại mà nói, phòng tài liệu có thể nói là nơi quan trọng nhất.
Phùng Đào nhẹ nhàng búng cửa bên cạnh tường, trên tường lặng lẽ hiện ra một màn hình LCD nhỏ. Anh bấm một dãy số mật mã lên màn hình vừa hiện ra.
“Tích” một tiếng nhẹ, bên tai truyền đến một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng, giống như ảo giác khi bị ù tai vậy, khiến người ta cảm thấy âm thanh này như có như không. Chưa tới một phút, cửa chống trộm tự động mở ra, hiện ra một thang máy.
Đây là thang máy đi thẳng xuống tầng B, giữa đường không dừng lại ở bất cứ tầng nào, mà tầng B của tầng hầm, mới là cơ địa bí mật của tổ đặc nhiệm.
Sau khi đến tầng B, trước mắt chỉ nhìn thấy một cánh của lớn, từ bên ngoài nhìn vào cánh cửa như được hàn nối đơn giản từ tấm thép, thực ra bên trong là hợp kim cứng chắc nhất, nếu như không có sự khởi động của hệ thống thủy lực do máy tính kiểm soát, cho dù lái một chiếc xe tăng đến, cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Vẫn giống như lúc nãy vậy, ngoại trừ nhập mật mã ra, còn phải tiến hành nhận dạng xương. Một người giỏi cải trang, giỏi trang điểm đến mấy, nhưng xương toàn cơ thể của người đó sẽ không thay đổi, đặc biệt là xương sọ, cho nên ở đây, cho dù có người đeo mặt nạ da người cũng không được.
Tất cả thông tin đều phù hợp, cửa được mở ra từ bên trong. Người mở cửa là hai chiến binh trùm đầu đeo mặt nạ mặc vũ trang. Khi Phùng Đào bước vào, họ không hề lên tiếng, chỉ gật đầu nhẹ.
Sau khi vào cửa là một lối đi vô cùng rộng rãi, thậm chí là một chiếc máy xúc lật cũng có thể đi qua được. Phùng Đào đi thẳng về phía trước, đến phòng hội nghị ở cuối đường. Xung quanh bàn họp đã có vài người, đều là người phụ trách của các tổ trong hành động lần này.
“Lãnh đạo đâu?” Không thấy bóng dáng của Đỗ Tu Hải, Phùng Đào trong tiềm thức hỏi một câu.
Từ hành động cử chỉ mấy ngày nay của Đỗ Tu Hải, theo anh ta bao năm nay, đối với Phùng Đào đã tương đối hiểu rõ đặc tính của anh ta hoàn toàn có thể nhìn ra được, Đỗ Tu Hải vô cùng để ý đến hành động lần này. Nhưng hành động đã bắt đầu, anh ta lại không ở đây?
“Lãnh đạo nói rồi, hành động lần này mọi thứ đều nghe anh chỉ huy, anh ta sẽ không can thiệp vào, đợi sau khi hành động kết thúc, anh trực tiếp báo cáo cho anh ta là được...” Một người phụ nữ trung niên đeo kính nói. Cô ta là người phụ trách tổ thông tin của hành động lần này.
Nghe thấy lời này, Phùng Đào vừa cảm kích vừa sợ hãi. Cảm kích sự tin cậy và sự ủng hộ vô điều kiện của Đỗ Tu Hải đối với mình, nhưng lại sợ mình là lính mới, sẽ làm hỏng nhiệm vụ này.
Nhưng bây giờ Phùng Đào đành phải tiếp tục, anh không muốn suốt đời đều làm trợ lý của Đỗ Tu Hải, Đỗ Tu Hải cũng sẽ không cho phép anh vào lúc mấu chốt làm hỏng chuyện.
“Vậy tình trạng bây giờ ra sao, đối phương có phải có động tĩnh rồi không?” Phùng Đào âm thầm cổ vũ bản thân, hỏi người phụ trách tổ theo dõi.
Tuy bây giờ công nghệ phát triển, nhưng đối với tội phạm tình báo thông tin thế này, vẫn không thể thiếu sự theo dõi gần của nhân viên trinh sát. Hệ thống giám sát Skynet tuy sẽ có tác dụng, nhưng tác dụng đó cũng không phải là toàn bộ. Vì đối với đặc công và gián điệp có kinh nghiệm phong phú mà nói, đôi khi né tránh camera, cố gắng đi trong góc chết của camera, cũng không phải là chuyện quá khó.
“Chức Vĩ hôm nay nghỉ, không có đến công ty. Hơn nửa ngày ở trong nhà, vừa mới nghe lén được điện thoại của cô ta cho biết, cô ta đã hẹn đồng nghiệp trong công ty du lịch, chuẩn bị đi công viên, có thể sẽ đi luôn khu vui chơi giải trí!” Tổ trưởng tổ phụ trách theo dõi nói.
“Trực tiếp nghe lén điện thoại, có bị đối phương phát hiện hay không?” Tổng giám đốc Phùng Đào lại xoay đầu qua, hỏi tổ trưởng tổ nghe lén.
Chức Vĩ, làm việc tại công ty du lịch, chính là hướng dẫn viên có tên tiếng trung là Lưu Phương kia. Tổ đặc nhiệm dưới mệnh lệnh của Đỗ Tu Hải, tiến hành so sánh thông tin DNA của Lưu Phương, kết quả không ngoài dự đoán của Đỗ Tu Hải, Lưu Phương này chính là gián điệp Nhật Bản Chức Vĩ vài năm trước bị trục xuất ra khỏi biên giới.
Tuy tuổi tác của Chức Vĩ không lớn, nhưng hoàn toàn có thể được xưng là lão gián điệp, đối với thủ đoạn gián điệp bình thường này, chắc chắn sẽ đề phòng rất chặt chẽ.
“Sẽ không, thiết bị của chúng tôi cũng không phải trực tiếp đưa vào trong điện thoại cô ấy, không những ẩn giấu kín đáo, hơn nữa hệ thống thu phát vô cùng tinh vi, hệ thống dò bình thường vốn dĩ không tra ra được!” Tổ trưởng tổ nghe lén rất có lòng tin.
Phùng Đào gật đầu nhẹ, đối với những thứ công nghệ cao này, anh chỉ biết sơ sơ, hỏi nhiều quá cũng chắc chắn không hiểu. Nhưng Đỗ Tu Hải đã cho là không có vấn đề, theo anh thì vấn đề cũng không lớn lắm.
Đỗ Tu Hải đã lập ra một kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang, tung ra một tin tình báo, để Chức Vĩ có được, mà hôm nay, Chức vĩ rất có thể sẽ đưa tin tình báo này cho Tiểu Điền.
Phùng Đào không biết làm cách nào Đỗ Tu Hải có thể làm được mọi thứ này. Bây giờ công nghệ thông tin phát triển như vậy, cách truyền tải thông tin nhiều đến đếm không xuể, mà gián điệp có kinh nghiệm phong phú như Chức Vĩ và Tiểu Điền tại sao còn chọn cách gặp mặt liên hệ nhỉ?
“Lãnh đạo đâu?” Không thấy bóng dáng của Đỗ Tu Hải, Phùng Đào trong tiềm thức hỏi một câu.
Từ hành động cử chỉ mấy ngày nay của Đỗ Tu Hải, theo anh ta bao năm nay, đối với Phùng Đào đã tương đối hiểu rõ đặc tính của anh ta hoàn toàn có thể nhìn ra được, Đỗ Tu Hải vô cùng để ý đến hành động lần này. Nhưng hành động đã bắt đầu, anh ta lại không ở đây?
“Lãnh đạo nói rồi, hành động lần này mọi thứ đều nghe anh chỉ huy, anh ta sẽ không can thiệp vào, đợi sau khi hành động kết thúc, anh trực tiếp báo cáo cho anh ta là được...” Một người phụ nữ trung niên đeo kính nói. Cô ta là người phụ trách tổ thông tin của hành động lần này.
Nhưng bây giờ anh sẽ không hỏi, Đỗ Tu Hải đã dọn sẵn đường cho anh, anh chỉ cần theo dõi Chức Vĩ và Tiểu Điền, đảm bảo có được chứng cứ phạm tội của Tiểu Điền về việc tiến hành công tác gián điệp trong nước là được.
Đỗ Tu Hải muốn để mình quang minh chính đại bắt Chức Vĩ và Tiểu Điền, cho nên nhất định phải có bằng chứng xác thức.
Lần đầu tiên phụ trách chỉ huy hành động như vậy, khó trách Phùng Đào có chút căng thẳng. Nhưng tổ viên của đám thuộc hạ ai ai cũng tràn trề lòng tin. Vì tất cả thông tin của Chức Vĩ và Tiểu Điền đã được nắm bắt từ sớm, mối giao dịch hôm nay, chỉ là cái bẫy mà Đỗ Tu Hải gài cho hai người họ. Tổ hành động chỉ cần theo dõi chặt chẽ hai người này, giữ chặt miệng túi là được.