Sau khi từ thị trấn trở về, Ali liền tới phòng Claire báo cáo.
“Bác sỹ đã kiểm tra cho tôi rồi!”
“Có vấn đề gì?”
“Anh ta bảo tôi tới Peshawar, tìm bác sỹ chuyên khoa để khám lại!” Giọng Ali rất thấp.
Việc này rất tệ, cực kỳ tệ, Claire rất không hài lòng, bản năng muốn từ chối, nhưng chiến sỹ trước mặt là tâm phúc trung thành nhất của mình, từng cứu mạng của ông ta mấy lần, nếu như từ chối, chiếc sỹ khác sẽ nghĩ thế nào? Có khi nào sẽ làm lay động lòng trung thành của họ đối với mình? Claire nhất thiết phải suy nghĩ kĩ càng.
“Được rồi, anh có thể đi, có điều anh có biết bây giờ chúng ta đang làm gì không? Nếu để lộ thông tin ra ngoài có nghĩa là gì, anh có hiểu không?” Claire nghiêm khắc nói.
“Tôi biết, ngài yên tâm, tôi xin thề với Chúa rằng, tôi tuyệt đối không tiết lộ bất cứ tin tức nào cả!”
“Được thôi, ngày mai tôi sẽ sai hai người đưa anh đi.” Claire nói xong liền ôm lấy anh ta.
Ali lặng lẽ nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo trong phòng thí nghiệm tại trung tâm trị liệu của nước Mỹ đặt tại Peshawar, đợi bác sỹ bệnh lý công bố đáp án tử vong thần bí của anh, ba ngày trước chiến sỹ dũng cảm cường tráng giống như một con gấu này được hai người đồng đội dìu vào bệnh viện tốt nhất Peshawar - Trung tâm trị liệu do người Mỹ đầu tư.
Tiếp đón anh ta là Tiến sỹ Zila, một chuyên gia khoa hô hấp và lồng ngực có kinh nghiệm phong phú, mấy tháng trước mới trở thành chuyên gia của tổ chức y tế thế giới tới thành phố biên giới Pakistan loạn lạc này. Tiến sỹ rất không hiểu về bệnh nhân trước mặt, hình chụp X quang lồng ngực của anh ta cho thấy lồng ngực bị nhiễm trùng trên diện rộng, lồng ngực tích dịch, nhưng trong dịch đường hô hấp không tìm ra được vết tích nhiễm khuẩn, cũng không có axit nucleic thường thấy ở virus cúm, xét nghiệm máu cho thấy tế bào bạch cầu và tế bào lympho của người bệnh giảm mạnh, hình ảnh CT hiển thị nội tạng của người đàn ông trung niên này dường như đều đang rỉ máu ra ngoài, tất cả các loại thuốc kháng sinh và thuốc kháng virus đều không có tác dụng.
Chỉ nhập viện một ngày, chiến sỹ cường tráng ngày trước giờ chỉ có thể sống nhờ vào máy thở, miễn cưỡng duy trì ngọn lửa sống không bị dập tắt, tới bước này rồi, Tiến sỹ Zila cũng không có cách nào cả, có lẽ chỉ sau khi bệnh nhân chết đi mới thực sự làm rõ được nguyên nhân, đây chính là nguyên nhân Tiến sỹ yên cầu đích thân giải phẫu.
Dao phẫu thuật rạch lồng ngực của người bệnh, dịch tích trữ gồm máu và chất bài tiết, sau khi đường dẫn bị rạch ra lập tức phun ra ngoài vì áp lực, nếu như không phải đã có chuẩn bị từ trước, Tiến sỹ và trợ lý của ông chắc chắn sẽ phải “tắm dịch cơ thể”, cho dù là vậy, trên khẩu trang phòng hộ vẫn bị dính không ít hỗn hợp màu vàng và đỏ.
“Chết tiệt, gã này lẽ nào là bị nhiễm virus Ebola hay là Lassa?” Tiến sỹ trong lòng nhủ thầm.
Hai loại virus này có tính lây nhiễm rất mạnh, bệnh tình biến đổi đều là bắt đầu từ phổi.
“Chụp hình, thu thập mẫu dịch.” Tiến sĩ Zila quyết định không xen tay vào nữa, ông không muốn bị nhiễm loại virus chí mạng này.
Mấy giờ sau, mấy tấm hình chụp mặt và cơ quan nội tạng, cơ quan nội tạng cất giữ trong hộp giữ nhiệt, cùng mẫu máu được đưa tới Islamabad, từ đó đáp một chuyến bay vận chuyển hàng hóa quốc tế đưa tới trung tâm phòng và kiểm soát dịch bệnh của Mỹ tại Boston ở phía bên kia địa cầu.
“Đây là thứ quỷ quái từ đâu tới vậy?” Tiến sỹ Cassie Boman chỉ vào hộp giữ nhiệt trên bàn và hình trong mấy túi nhựa hỏi.
“Ồ, gửi tới từ trung tâm trị liệu của Mỹ ở Pakistan, đại khái là mẫu truyền nhiễm virus gì đó.” Một đồng nghiệp nói.
“Được thôi!” Tiến sỹ Boman vô cùng thất vọng, quy định của trung tâm trung tâm phòng và kiểm soát dịch bệnh, mọi mẫu virus đều phải tiến hành phân tích trong vòng giờ, không được trì hoãn với bất cứ lý do gì. Bây giờ Tiến sỹ đang phụ trách khống chế sự bùng phát của virus chưa xác định ở khu vực Trung Đông và Tây Á, và Pakistan vừa hay nằm trong phạm vi phụ trách của cô.