Collins vừa nhìn tấm hình đã nhận ra, một trong những người bị chụp là trợ lý Cục trưởng chuyên phụ trách hành động của cục tình báo bí mật, ngoài ra nửa khuôn mặt còn lại là người trong giọng nói có khẩu âm tiếng Anh mà người Mỹ đề cập đến.
“Một người khác trên hình thực sự đã từng phục vụ cho chúng tôi, xử lý một số chuyện thông thường, còn về tình huống của anh ta, tôi cần liên hệ với phố Downing sau đó mới có thể quyết định có công khai với bên ngài không, tôi xin phép trước!”
Nói xong, Collins bước ra khỏi phòng tiếp khách với biểu cảm kỳ lạ, bước đi có chút hỗn loạn.
Hơn mười phút sau, Collins trở về phòng tiếp khách, Cục trưởng CIA để ý đến đồng nghiệp người Anh của mình đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ tao nhã, xem ra cuộc đối thoại với phố Downing không tệ lắm.
“Tôi sẽ nói hết thẩy cho ngài về tất cả mọi thứ mà chúng tôi được biết, ủy quyền đã lấy được!” Collins cười, nói tiếp: “Người còn lại trên tấm hình này thực chất là một “người hai mặt”, sở hành động hải ngoại của chúng tôi lợi dụng anh ta để tiến hành một số hoạt động, ví dụ như Afghanistan vận chuyển tên lửa cho đội du kích Mujahid trong thời kỳ chiến tranh, loại bỏ các thế lực quân phiệt châu Phi có mưu đồ khống chế mỏ kim cương châu Phi, đổi lại, anh ta cũng có thể thực hiện một số giao dịch kiếm tiền nhanh với những phần tử cực đoan nào đó. Đương nhiên đều phải chịu sự giám sát của chúng tôi, hơn nữa, tuyệt đối không thể tổn hại đến lợi ích an toàn của nước Anh và các đồng minh. Về việc này, tôi hoàn toàn có thể bảo đảm.” Collins nói.
“Kẻ đáng thương đang nằm trên bàn khám nghiệm tử thi kia là vệ sĩ theo bên mình của “người hai mặt” này, tên là Ali, một dân tị nạn Ả Rập lớn lên trong trại tị nạn của Palestine, sống ở Anh, nói chính xác hơn, anh ta đã sống nhiều năm ở phía tây Luân Đôn, cho đến khoảng nửa năm trước, đột nhiên biến mất!”
““Người hai mặt” của các anh đang ở đâu?” Schlich hỏi.
“Nửa năm trước đã mất tích, theo kế hoạch anh ta phải đến nơi khác gặp mặt với một đặc công của chúng tôi, xử lý một số vấn đề tài chính, cho đến lúc lên máy bay cũng nằm trong sự giám sát của chúng tôi, nhưng, cái thằng gian xảo này không có xuống máy bay, từ đó anh ta biến mất luôn!” Collins xòe tay tiếc nuối.
“Người của sở hành động đoán anh ta vẫn chưa lên máy bay, mà là thông qua đường biển, đến một quốc gia nào đó ở châu Phi, từ đó chuyển tới đích đến thực sự!”
““Người hai mặt” này có mối quan hệ rất tốt với các Mujahid của Afghanistan sao?” Người Mỹ lại hỏi.
“Phải, anh ta có người của mình ở trong Afghanistan, chuyên thu hồi một số vũ khí, chủ yếu là bị bỏ hoang ở Afghanistan vào thời Xô Viết, anh ta cũng có quan hệ rất tốt với người của Taliban, lợi dụng những ưu thế này cung cấp một vài tình báo hữu ích cho chúng tôi. Tất nhiên cũng từng gạt qua những người ở sở tình báo!” Nói đến đây, Collins mỉm cười, điều này không cần phải ngại ngùng, vốn công việc tình báo chính là một sự lừa dối hai chiều.
“Anh ta là kiểu người sùng bái Jihad à?” Cục trưởng Carter truy hỏi.
“Không phải, tất nhiên là không, anh ta là một người rất thế tục, thích mọi thứ liên quan đến tiền, giao tiếp với Taliban đơn giản chỉ là vì tiền!”
“Có phải anh ta cố tình biểu lộ ra mặt không, chuyên gia của chúng tôi cho rằng những kẻ khủng bố ngoài mặt có thể hòa nhập với người bình thường mới là đáng sợ nhất.”
“Ai cũng không thể chắc chắn được, con người luôn liên tục thay đổi!”
“Phương hướng theo dõi cuối cùng là ở vùng cao nguyên đồng bằng, về khu vực này, các anh có tình báo viên đáng tin cậy hay là đặc công có thể xâm nhập vào bên trong không?!” Schlich hỏi.
Collins không trả lời ngay lập tức, ông đứng dậy, bước đến cửa sổ, lúc này bên ngoài đã bắt đầu mưa nhỏ, vang lên tiếng “bộp bộp bộp”.
Trầm mặc được vài phút, người đàn ông Anhmảnh khảnh quay đầu lại nói với người Mỹ: “Tại sao các anh không đi hỏi người Israel?”