Điệp Viên Kỳ Quái

chương 33: theo dõi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Dùng máy phát điện bằng dầu diesel thì sao?”

“Ha ha!” Tiến sỹ Charles cười dài.

“Không thể nào!”

“Tiến sỹ, ngài có thể ước tính uy lực có thể của đầu đạn không?” Carter hỏi ra câu hỏi mà mình quan tâm nhất.

“Cái này rất khó đoán định chính xác, thiếu thông tin cần thiết, như là hình vẽ thiết kế kết cấu hoặc là loại hình đầu đạn hạt nhân, có điều tôi có thể đưa ra được phạm vi đại khái. Không phải bom có uy lực quá lớn!”

“Còn bom phóng xạ thì sao? Có khả năng không?”

Tiến sỹ dừng lại một chút sau đó nói tiếp:

“Tôi cho rằng khả năng không lớn lắm, bom phóng xạ là thứ cực kì thô sơ, rất nguyên thủy.”

“Từ hình của các anh có thể thấy, chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này.” Ông chỉ ngón tay thô ngắn mũm mĩm của mình lên hình.

“Những thứ đó là cửa thoát gió điều hòa không khí, tôi cho rằng là thiết bị thoát khí của lò điện!”

“Cái đó dùng để làm gì?”

“Xử lý phế thải, dung luyện lại để tái sử dụng!”

“Ngài nghiêng về bom nguyên tử thông thường hay là bom nguyên tử loại tăng cường?”

Tiến sỹ lấy tẩu thuốc ra khỏi miệng, nhìn Cục trưởng nói:

“Rất có thể là dùng thiết kế tăng cường, thậm chí là thiết kế bom hydro, có điều tôi không có cách nào chắc chắn, nhưng họ nhất định cần chuyên gia, nhà khoa học am hiểu về lĩnh vực này, những người này không phải là phần tử khủng bố tự học thành tài, nhất định phải từng tham gia những thiết kế thực sự, có nền tảng lý luận sâu sắc, loại người này không nhiều, tôi khuyên các anh nên tìm thử xem.”

“Thành phẩm của thứ đó lớn cỡ nào? Mất bao nhiều thời gian có thể hoàn tất sản xuất? Sử dụng ra sao?”

“Kích cỡ được quyết định bởi kỹ nghệ và thiết kế, nếu như trong tình trạng không thể thí nghiệm, tôi đoán rằng kích cỡ của thứ này không vượt quá một chiếc tủ lạnh loại cũ, thậm chí còn nhỏ hơn, khi sử dụng chắc sẽ dùng máy bay hoặc tàu thủy, cũng có thể là ô tô để vận chuyển, nói chung các anh có thể mang thứ này đi du lịch ở Mỹ cũng không gây chú ý. Còn về thời gian, nếu như có sẵn máy móc và kỹ sư, cùng lắm nửa năm là có thể làm ra được.”

“Máy móc? Rất khó có được sao?” Cục phó hiếu kì hỏi.

“Mười năm trước là vậy, bây giờ, không khó!” Trợ lý của Tiến sỹ tiếp lời.

“Những thứ này không phải sản phẩm quản chế?”

“Ngài không thể quản chế máy móc mua về để chế tạo động cơ ô tô, mức độ tinh vi của những thứ đó không thua kém gì với nội bộ đạn hạt nhân.”

“Mọi thiết bị, bao gồm cả phần mềm đều có thể mua với mục đích dân dụng.” Tiến sỹ nói.

“Ngài có kiến nghị gì không?”

“Kiến nghị? Xông vào nhà xưởng, đánh bom, hay là bây giờ chuẩn bị công sự che chắn và bệnh viện cứu hộ trên toàn quốc!”

Đôi mắt xanh biếc của Tiến sỹ nhìn vào quan chức cấp cao của CIA nói.

Kerry nấp vào trong hang động mà ban ngày đã chọn để qua đêm, quấn chặt người trong bộ áo dài có phần nhem nhuốc để chống đỡ với cái giá rét về đêm ở vùng núi.

Anh ta bị tiếng súng mơ hồ đánh thức dậy khỏi giấc mộng, tiếp đó là tiếng nổ và tiếng dầu cháy phát ra tiếng lách tách, đội trưởng trinh sát lập tức cầm máy ảnh, zoom tiêu cự dài nhất của ống kính, cảnh nhìn được trong kính ngắm khiến anh ta kinh ngac: Mấy người đàn ông cầm súng đang nã súng vào mấy chục người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, trong ánh lửa thấp thoáng có thể nhìn thấy trên người họ đang mặc trang phục làm việc liền thân, nhà xưởng kín đáo lửa cháy bùng bùng, kèm theo đó là những tiếng nổ rền vang trong ánh lửa.

Những người này đang rút lui, đang tiêu hủy toàn bộ những thứ không thể mang theo.

Sau chừng hơn một tiếng đồng hồ, anh nhìn thấy mười mấy người đàn ông vừa mới hành hung khiêng mấy chiếc rương gỗ không quá lớn, vây quanh một người chống gậy men theo đường núi, đi về phía khe núi cách đó không xa.

Kerry lập tức mở ăng-ten kiểu hình ô, kết nối với kênh vệ tinh, sau một hồi tạp âm tĩnh điện, anh nghe thấy tiếng “tít, tít” có quy luật từ đầu thiết bị bên kia vọng tới, khi tiếng “tít tít” biến mật, một ánh đèn chỉ thị màu xanh lục sáng lên, điều này cho biết kênh liên lạc mã hóa đã được kết nối, tín hiệu tải sóng đang chuẩn bị gửi đi.

Mấy phút sau, Cục trưởng CIA bị đánh thức dậy, ông ta liền gọi điện thoại khẩn cấp cho căn cứ quân sự của Afghanistan, điều động máy bay không người lái và dụng cụ vận chuyển dùng khi rút lui.

Liên đội máy bay không người lái trong căn cứ bắt đầu điều động khẩn cấp để đi thăm dò hành tung của những kẻ rút lui, nhất thiết mau chóng hoàn thành công tác điều động, nếu không điểm tọa độ sẽ mất đi phần lớn ý nghĩa.

Đội trưởng đội trinh sát ẩn nấp trên sườn núi của Afghanistan cũng đang nhận chỉ thị dành cho mình từ trong tai nghe, là chỉ thị bằng tiếng Anh, trực tiếp tới từ bộ chỉ huy trong căn cứ quân sự của Mỹ tại Afghanistan.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio