"Ầm” một tiếng, cánh cửa hàng rào sắt nặng nề từ từ di chuyển về sau, mở ra một khe hở vừa đủ có thể đi qua. Mèo Rừng dẫn theo Tống Triều Dương chui ra khỏi cửa sắt, vòng qua vòng lại, Tống Triều Dương lại theo Mèo Rừng vào một căn phòng tựa như phòng khách vậy.
Có vài người mặc đồng phục cảnh sát đứng trong phòng, Tống Triều Dương không biết ai cả. Nhưng nếu Lý Hương Quân đứng ở đây thì sẽ có cảm giác quen thuộc hơn.
Hai cảnh sát dẫn đầu trong số đó, một người là Cục trưởng Phùng của chi cục khu Bắc, một người là chính ủy của chi cục khu Bắc, Mèo Rừng cười bước lên trước, bắt tay với Cục trưởng chi cục và chính ủy, hai người họ lại nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương cảm thấy ánh mắt hai cảnh sát cấp cao này rất kỳ lạ và không nói chuyện với nhau.
Mèo Rừng chỉ gật đầu lần nữa, sau đó dẫn Tống Triều Dương rời khỏi phòng tiếp khách. Mèo Rừng lại dẫn Tống Triều Dương đến sân nhà, lúc thấy dây thép gai trên tường và thấy những người lính mang súng làm nhiệm vụ trên tòa tháp, Tống Triều Dương mới biết đây vốn không phải là trại tạm giam gì cả, mà là một nhà tù.
Một chiếc xe việt dã đang đậu ở ngoài nhà tù. Mèo Rừng lấy bộ quần áo từ trong xe ra và bảo Tống Triều Dương mặc vào. Tống Triều Dương thay đồ xong, thấy Mèo Rừng không có ý để mình lên xe, thắc mắc hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
“Trốn!” Mèo Rừng thốt ra một từ.
“Trốn đi đâu?” Tống Triều Dương nhíu mày hỏi Mèo Rừng.
“Tôi không biết,” Mèo Rừng lắc đầu rồi nói, “Có bao xa thì trốn bao xa, tin tức tôi mang cậu ra không giấu được bao lâu. Nếu bị người nào đó biết được chắc chắn sẽ dốc sức truy bắt cậu. Một khi vào lại đó muốn ra ngoài nữa thì không dễ như vậy đâu. Hơn nữa tôi là đối tượng chú ý trọng điểm. Trong mắt một số người, tỷ lệ giá trị của tôi quan trọng hơn nhiều, nên ở chung với cậu chỉ có thể làm hại cậu mà thôi.”
Tống Triều Dương nhếch mép cười khổ, không biết muốn nói gì. Mèo Rừng xua tay như đuổi ruồi vậy, ý bảo cậu đi mau. Tống Triều Dương thở dài, bước xuống theo con đường ở bên ngoài cổng nhà tù.
…
“Anh chắc chắn muốn tự mình ra mặt?” Hình Minh Viễn bất an hỏi, “Tôi cứ cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.”
“Một người sắp bước vào quan tài và còn đang ở trong nước, thì làm sao có điều kỳ lạ chứ?”
“Nhưng trước đó ông ta đều làm việc cho người Mỹ!”
“Nhưng bây giờ ông ta đã phản bội người Mỹ, hơn nữa còn sắp chết rồi. Ông ta chạy trốn đến trong nước, nhất định không phải là sợ chết, rất có thể đã nắm bắt được tình báo rất quan trọng!” Lý Tứ Hải trầm giọng nói.
“Nhưng tại sao ông ta lại tìm đến anh?” Hình Minh Viễn hỏi ngược lại.
“Không tìm tôi chẳng lẽ tìm anh?” Lý Tứ Hải trợn tròn mắt, “Trong mắt những người này, danh tiếng của tôi không chỉ đơn giản là lớn hơn anh!”
Bây giờ Claire đang ở bệnh viện tại Kinh Thành. Tất nhiên, người trong bệnh viên chỉ biết ông ta là người Tây Cương, khá là giàu có.
Claire mãnh liệt yêu cầu, trong phòng bệnh chỉ có thể có một mình Lý Tứ Hải. Tư Hình hết cách, kiểm tra một lượt từ trong ra ngoài phòng bệnh mới ra ngoài.
“Anh là Lý Tứ Hải?” Khi trong phòng chỉ còn lại hai người là ông ta và Lý Tứ Hải, Claire dùng tiếng trung hỏi.
“Phải, là tôi đây!” Trong lòng Lý Tứ Hải rất nghi hoặc. Ban an ninh điều tra Claire rất chi tiết, nhưng không một tình báo nào cho thấy Claire biết nói tiếng trung.
“Rất tốt!” Claire gật đầu, lấy một ổ USB từ trong túi áo ngủ ra đưa cho Lý Tứ Hải, “Đây là đồ tôi muốn giao cho anh!”
“Tại sao nhất định phải giao cho tôi?” Lý Tứ Hải lại hỏi.
“Bởi vì tôi chỉ tin anh!” Claire chớp mắt.
“Cảm ơn sự tin tưởng của anh.” Lý Tứ Hải gật đầu, cất USB đi, ra khỏi phòng bệnh.
Claire trốn đến trong nước, được sự coi trọng cao độ của cấp trên, nên sức bảo vệ rất lớn. Tầng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện chỉ có một bệnh nhân là Claire.
Lý Tứ Hải cầm USB, vừa mới về đến tứ hợp viện, không lâu sau thì có ba người đàn ông cao lớn mặc thường phục tìm đến.
Người dẫn đầu là Tôn Chí An, Lý Tứ Hải có chút ấn tượng. Trước kia nghe nói nha đầu Tương Tư xảy ra một chút chuyện, khi Hứa Tất Thành đi giải cứu hình như đã xảy ra một vài xung đột với con gái lớn nhà Tôn Chí An.
“Chủ nhiệm Hình, chúng tôi muốn gặp Bộ trưởng Lý!”
“Có chuyện gì?” Tư Hình chặn lại ở cửa, lạnh lùng hỏi.
“Người khách trong bệnh viện kia vừa mới qua đời!” Tôn Chí An nói.
Ánh mắt Tư Hình đột nhiên trở nên sắc bén.
“Phát bệnh rồi?” Lý Tứ Hải bước ra hỏi.
“Là trúng độc!” Tôn Chí An trả lời, “Chất độc thần kinh, sau khi điều tra, là do tiếp xúc qua da lòng bàn tay!”
“Hôm nay người gặp qua ông ta chỉ có tôi, đúng không?” Lý Tứ Hải hỏi.
“Phải, mong Bộ trưởng Lý thông cảm!” Tôn Chí An nói một cách đúng mực.
“Không sao, tôi đi theo cậu!” Lý Tứ Hải vỗ vào vai Tư Hình, đi theo Tôn Chí An lên xe.
Nửa tiếng sau, Tư Hình cũng bị mời qua đó.
“Giết người diệt khẩu... Bán đứng tình báo quốc gia? Các người cảm thấy chuyện này có nực cười hay không?” Lý Tứ Hải lạnh mặt hỏi.
“Nhưng ngài vừa rời khỏi bệnh viện, Claire thực sự đã gửi tin cho nước ngoài, hơn nữa trên bộ nhớ flash để lại trong hiện trường quả thật có dấu vân tay của ngài! Mà nội dung bên trong cũng chính là một phần của tài liệu bị tiết lộ bởi viện khoa học Quốc gia vào khoảng thời gian trước đây!” Nhân viên thẩm vấn phụ trách tra hỏi nói.
“Tôi đã làm công việc tình báo hơn nửa đời người, nếu thật sự là tôi làm, cậu cảm thấy tôi sẽ để lại nhiều manh mối như vậy sao?”
“Nhưng quả thật tất cả những manh mối này đều hướng về ngài...”
Lý Tứ Hải bị giam giữ bí mật, chờ đợi ông là cuộc thẩm tra thực sự.