Hai năm trước đám râu ria này gây rối quá ghê gớm, đến ngay cả cảnh sát cũng bị doạ cho hết hồn. Huống hồ bến tàu hoả là nơi tập trung đông người, nếu thật sự xảy ra vụ án có liên quan tới hành động khủng bố gì đó thì chắc chắn là chuyện lớn, những cái này chẳng phải là chưa có tiền lệ.
Đám người đứng vây quanh tự động nhường đường. Nhìn thấy tên râu ria nằm trên đất, cảnh sát cũng phải ngẩn ra.
“Chuyện gì vậy? Ai báo án?” Nhìn thấy vụ án không thảm khốc như trong tưởng tượng thì cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi…”
“Là tôi…”
“Tôi báo án…”
Nhìn thấy tên râu ria bị đánh đến mức không ngồi dậy được, vài du khách gọi điện thoại báo cảnh sát đồng loạt giơ tay cứ như kể công vậy.
Dù sao họ cũng chẳng phải người bản địa, lát nữa là lên tàu về nhà rồi, họ cũng chẳng sợ đám râu ria này báo thù.
Sau khi gọi cho , vài viên cảnh sát nhanh chóng đi tới hiện trường quan sát, cũng may là không nguy hiểm tới tính mạng.
Cái tên bị Tống Triều Dương đạp bay ra bị gãy mất ba đốt phần sườn dưới ngực phải.
Tên thứ hai thì thảm hơn một chút, cánh tay phải bị gãy, kết quả là sau khi bị Tống Triều Dương xô ngã thì gãy chân.
Tên thứ ba bị một đấm vào mặt nên xương mũi và xương hàm đều bị gãy…
Nghe đám người đứng theo dõi mồm năm miệng mười kể lại quá trình mà đám cảnh sát nhìn Tống Triều Dương đang an ủi Trần An Nguyệt bằng ánh mắt quái đản.
Tên tiểu đạo sĩ này từ núi nào xuống vậy, sao lại khoẻ như vậy cơ chứ?
Tám tên côn đồ có dao bị cậu đánh tàn phế ba tên, một tên chạy mất, bốn tên còn lại tuy không bị thương nặng tới gân cốt nhưng tới tận lúc này vẫn không bò dậy nổi!
Trần An Nguyệt đứng trước mặt Tống Triều Dương, cô thấy cánh tay cậu dính đầy máu tươi, cô giơ hai tay lên định sờ vào mà không dám, những giọt nước mắt như những viên trân châu không ngừng tuôn xuống.
“Cậu… sao cậu lại ngốc như vậy….” Trần An Nguyệt nghẹn ngào hỏi.
Phí lời! Mẹ nhà nó, tôi cũng cảm thấy mình ngốc, lúc đó tại sao lại bốc đồng mà giơ tay ra chứ?
Tống Triều Dương thầm ngao ngán bản thân.
“Không… Không sao, chỉ là bị đâm vào tay, mất máu… hơi nhiều mà thôi! Đâm qua cánh tay tôi… vẫn hơn là đâm vào người cô…” Giọng nói của Tống Triều Dương trở nên yếu ớt, tựa như vô cùng suy nhược. Cậu lại thầm nín thở, khuôn mặt không những không còn sắc máu nữa mà ngược lại còn trở nên tái mét, mặt mũi nhăn nhó, thân thể cậu lảo đảo tựa như sắp ngất đi vậy.
Người nhà của a đầu này chắc chắn là sắp tới rồi, bản thân cậu giả bộ thê thảm một chút thì chắc đối phương sẽ không để cậu bị thương vô ích đâu, ít nhiều gì chắc cũng phải cho cậu ít phí bồi dưỡng chứ!
“Bác sĩ… sao bác sĩ vẫn chưa tới…” Trần An Nguyệt gắng dìu Tống Triều Dương hét lên. Nước mắt của cô cứ thế rơi lã chã, sắp chảy thành sông đến nơi rồi.
Tống Triều Dương khép hờ mắt, cậu cảm nhận sự ấm áo toả ra từ người Trần An Nguyệt, trong lòng thầm tiếc nuối: Sao a đầu này lại không phải là một mỹ nữ nhỉ?
Tiểu đạo sĩ diễn được đấy, có tiền đồ như này thì xuất gia làm gì!
Cảnh sát dẫn đầu thầm like cho Tống Triều Dương cái.
Thực ra ngoài việc Trần An Nguyệt gầy ra thì cô rất ưa nhìn. Mỗi tội là gout thẩm mỹ của Tống Triều Dương quá cao nên cô không lọt vào mắt cậu mà thôi.
“Đưa về cái đã!” Cảnh sát dẫn đầu chỉ vào bốn tên râu ria bị thương nhẹ nói, rồi anh lại chỉ sang ba tên khác bị Tống Triều Dương đánh gãy xương: “Đưa mấy tên này tới bệnh viện, phái vài người đi trông chừng!”
Cuối cùng anh ta nửa cười nửa không liếc sang Tống Triều Dương đang nằm trong lòng Trần An Nguyệt rồi bổ sung: “Đừng quên "anh Tống” đây!”
Anh ta cố tình nghiến răng nhấn mạnh Hai chữ “anh Tống”.
Khuôn mặt của Tống Triều Dương sớm đã được tôi luyện qua đao búa, súng không găm vào được, dao không chém rách được, cậu chẳng hề có chút phản ứng nào cả.
Mấy tên râu ria bất luận là đang đứng hay nằm thì đều bị còng tay.
Mấy tên côn đồ có thể đứng được còn chưa bị áp giải hết lên xe cảnh sát thì hai chiếc xe cứu thương đã tới.
Tống Triều Dương hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, cậu được bê riêng lên một cái xe. Ba tên râu ria bị gãy xương kia thì chẳng được đãi ngộ tốt như vậy, chúng bị nhét tất vào chiếc xe còn lại.
Tống Triều Dương nằm trên giường, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, dáng vẻ vô cùng suy nhược. Trần An Nguyệt ôm cánh tay còn lại không bị thương của cậu, khóc đến nỗi hai mắt sưng húp lên.
“Liệu có phải là mất máu quá nhiều không mà sắc mặt lại khó coi đến vậy?” Một bác sĩ nhìn khuôn mặt tím tái của Tống Triều Dương nói.
“Huyết áp rất bình thường, nhịp tim cũng ổn định!” Một bác sĩ khác liếc qua máy kiểm tra nói.
Xong rồi!
Cậu chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để lừa tiền mà quên mất vụ này.
Tống Triều Dương lập tức điều chỉnh lại hơi thở, trị số trên máy kiểm tra điện tim lập tức hạ xuống nhanh chóng.
“Mau nhìn kìa, huyết áp hạ xuống thấp hơn mức bình thường rồi!” Bác sĩ ở bên trái nói.
“Kiểm tra nhóm máu, truyền máu!” Một bác sĩ khác ra chỉ lệnh.
Tống Triều Dương không muốn có dòng máu xa lạ nào truyền vào trong người mình, nghĩ thôi cậu cũng cảm thấy khó chịu rồi.
Chuyện nhà ai người đấy biết. Nhìn cánh tay của cậu be bét máu vậy thôi chứ thực ra là bôi ra như thế, cùng lắm máu chảy ra chỉ nhiều như bị đấm một cái vào mũi. Viên cảnh sát ban nãy thực chất thông qua điều này mà nhìn ra được là Tống Triều Dương đang diễn kịch.
“Bác… Bác sĩ, không cần đâu, tôi cảm thấy mình lúc này ổn hơn nhiều rồi!” Tống Triều Dương khiến sắc mặt của mình trở nên dễ coi hơn, huyết áp và nhịp tim cũng khôi phục bình thường.
Bác sĩ phụ trách nghi hoặc liếc mắt về máy kiểm tra rồi nói với trợ lý: “Cứ chuẩn bị sẵn sàng đi!”
“Cậu có muốn uống nước không?” Trần An Nguyệt gắng mở đôi mắt sưng đến nỗi híp tịt lại dịu dàng hỏi.
“Không cần đâu, tôi không khát!”
Tống Triều Dương hiểu là diễn quá đà chắc chắn sẽ bị lộ nên cậu điều chỉnh lại trạng thái của mình cho thích hợp để người ta cảm giác tựa như là cậu đang dần dần hồi phục lại.
Tới phòng cấp cứu của bệnh viện lại tiếp tục chịu giày vò. Tống Triều Dương kiên quyết không truyền máu mà chỉ để bác sĩ khâu vài mũi đơn giản thôi.
Cậu vừa được đưa vào phòng bệnh phổ thông thì người nhà của Trần An Nguyệt tới.
Tống Triều Dương gây ra động thái lớn như vậy, người dân của nửa thành phố đều coi như đây là tin sốt dẻo để nghe ngóng.
Sau khi Trần Hữu Dung đưa theo hai nữ vệ sỹ bước vào thì khuôn mặt của Trần An Nguyệt liền cứng lại, cô vô thức đứng lên kêu một tiếng yếu ớt: “Mẹ!”
Tống Triều Dương chỉ liếc qua thôi cũng cảm nhận được khí thế lớn mạnh của người phụ nữ này.
Trần Hữu Dung bước tới bên cạnh Trần An Nguyệt nhìn con gái xót xa, bà chỉnh lại mái tóc rối bên tai của Trần An Nguyệt, sợ hãi hỏi: “Con không sao chứ!”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy thôi mà khiến nỗi uất ức vô hạn trong lòng Trần An Nguyệt dấy lên, nước mắt cứ thế trào ra rồi cô vùi đầu vào lòng mẹ, khóc nức nở.
Sự kinh hãi ngày hôm nay còn nhiều hơn cả nỗi sợ hãi hai mươi năm nay của cô dồn lại.
Mãi cho tới lúc này thì Trần An Nguyệt mới biết quyết định bỏ nhà ra đi của mình ngốc nghếch đến thế nào.
“Không sao là tốt, không sao là tốt!” Trần Hữu Dung khẽ vỗ vỗ vào lưng của Trần An Nguyệt rồi dịu dàng an ủi: “Con đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, chắc chắn mẹ sẽ tìm được người chữa khỏi bệnh cho con!”