"Thân thủ quá tốt, đầu óc quá thông minh, kinh nghiệm quá phong phú!” Hứa Tất Thành dùng ba chữ “quá”, để biểu đạt sự thán phục của mình đối với Tống Triều Dương.
Lãnh đạo ngồi yên lặng tựa vào ghế sô pha, không hề phát ra bất kì tiếng động nào như một bức tượng tạc. Hứa Tất Thành biết thói quen của lãnh đạo, cũng không dám lên tiếng làm phiền. Căn phòng tĩnh lặng như không có loài sinh vật nào tồn tại.
Qua một hồi lâu, lãnh đạo mới cử động cơ thể sắp sửa cứng đờ một cách nhẹ nhàng, bảo rằng: “Vậy thì như thế trước đi.”
Hứa Tất Thành chẳng hiểu đầu đuôi, không biết ý của lãnh đạo như thế nào, cẩn thận hỏi lại một câu: “Vậy Tống Triều Dương…”
“Thuận theo tự nhiên đi!” Lãnh đạo trầm giọng đáp.
Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên… đi ra khỏi căn gác nhỏ, ngồi vào trong xe, Hứa Tất Thành vẫn còn suy ngẫm bốn chữ này.
Tâm trạng vốn dĩ đang căng thẳng lo lắng dần dần trở nên thư thái, Hứa Tất Thành hít thở sâu vài hơi, lái xe rời khỏi viện điều dưỡng.
Đến một tòa nhà thương mại, Hứa Tất Thành trực tiếp lái xe vào tầng hầm bãi đậu, sau đó đáp thang máy, đến tầng hai của tòa nhà.
Tầng hai là khu vực chuyên bán hàng điện tử, Hứa Tất Thành dạo dọc theo tòa nhà một vòng, thông qua quầy hàng và cây cột cùng với những tấm kính trên tường, quan sát tỉ mỉ một phen, không phát hiện có kẻ khả nghi nào sau lưng mình.
Hứa Tất Thành liền vào bừa một tiệm chuyên buôn điện thoại, mua một chiếc máy điện thoại kèm sim, sau đó đi vào nhà vệ sinh công cộng của tòa nhà.
Chế độ dùng tên thật đối với những nhà kinh doanh mà nói hoàn toàn chỉ là dựng lên cho có, số điện thoại được mua theo máy, Hứa Tất Thành không lo sợ có người thông qua số điện thoại để điều tra tung tích của mình.
Trong đầu hồi tưởng qua lại một chuỗi số điện thoại, sau khi xác nhận không có sai sót, Hứa Tất Thành bấm cuộc gọi đi.
Tầng cao nhất thuộc một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, một căn phòng làm việc được trang trí cực kì xa hoa sang trọng. Với sân thượng hình vòng cung gần hai mươi mét, trên dưới toàn bộ đều là tường kính. Ngồi trong phòng làm việc, có thể nhìn ngắm cả khu phía bắc của Kinh Thành.
Một người đàn ông trung niên vô cùng khỏe khoắn đang ngồi ở chiếc ghế sô pha dạng tròn, thân dưới mặc chiếc quần tây giầy da, nửa thân trên mặc chiếc sơ mi màu trắng, đeo cà vạt màu đen. Đầu tóc được chải bóng bẩy phát sáng, ép sát vào da đầu. Đôi mày rậm rạp, đôi mắt to, hốc mắt khá sâu, chiếc mũi két cao ráo, trên môi để hai hàng ria mép dày.
Trong tay người đàn ông đang cầm tách cà phê, thưởng thức một ngụm chậm rãi, đặt lên trên bàn, sau đó dùng tay vê nhẹ hàng ria. Bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi hơn đang đứng, trạc khoảng ba mươi mấy tuổi, thân hình cao to, vô cùng tuấn tú, khóe miệng mỉm cười, biểu cảm vô cùng tự nhiên.
Chiếc điện thoại được mã hóa vệ tinh đặt trên bàn trà vang lên những tiếng reng reng, người đàn ông đang uống cà phê nghiêng đầu qua, xem số gọi đến, thấy số lạ bèn không thèm đếm xỉa. Tiếng chuông tiếp tục reo gần một phút, hai người đàn ông trong phòng làm việc không hề bắt máy, cho đến khi tiếng chuông tự động ngắt đi.
Chưa được vài giây, tiếng chuông điện thoại lại ngoan cố vang lên lần nữa, cũng là số điện thoại đó.
“Chắc có lẽ có chuyện gấp gì đó, không ai biết được số điện thoại này của ngài!” Vương Hưng Nghiệp mỉm cười nói, sau đó bắt máy lên, đặt vào tay của người đàn ông đang nhấp cà phê.
Người đàn ông để râu hơi cau mày, đặt tách cà phê xuống, cầm điện thoại lên, bắt máy.
“A lô?” Người đàn ông bật giọng âm thầm.
“Chuyện lần trước ông nhờ giúp đã làm xong rồi!” Trong điện thoại vang đến giọng nói của một người đàn ông.
Người đàn ông để râu quai nón có chút quái lạ, nghe không hiểu nội dung của cuộc điện thoại.
“Không hiểu rõ anh đang nói gì, anh là ai vậy?”
“Ha ha ha…” Người đàn ông phía bên kia điện thoại cười lạnh vài tiếng, sau đó đè thấp giọng đáp: “Việc làm xong rồi, định giở trò sao? Giở trò rất dễ, nhưng ông phải suy nghĩ cho kĩ, có thể trả giá nổi hay không?”
Người đàn ông để râu cười không ra tiếng, ngón tay vê ria mép càng lúc càng nhanh.
Im lặng gần một phút, đầu dây điện thoại bên kia rất kiên nhẫn, vẫn chưa cúp máy.
Người đàn ông để râu dùng giọng điệu u ám lắng sâu nói: “Đã nhiều năm qua không ai dám uy hiếp tôi cả!” Ánh mắt càng lúc càng lạnh, dần dần lóe ra hai tia sáng nguy hiểm, như con thú hoang ẩn núp trong bóng tối.
Người trong điện thoại yên lặng vài giây, như đang suy tư chuyện gì đó, tuy người đàn ông để râu phẫn nộ, nhưng vẫn chưa cúp máy. Từ nhỏ ông ta đã hiểu ra một đạo lý, con thú hoang thông minh không bao giờ mất đi lòng kiên nhẫn đối với con mồi.
“Xem ra thật sự ông đã quên!” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia càng đè nén thêm chút nữa, xen kẽ trong đó truyền đến tiếng xả vòi nước bồn cầu.
“Trên xe lửa, lệnh truy nã!” Giọng nói trong điện thoại nhắc nhở.
“Rốt cuộc anh là ai?” Người đàn ông để râu hoảng sợ đến nỗi bật dậy, tách cà phê bị làm rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
“Tôi là ai không quan trọng, ông chỉ cần biết những gì tôi đáng có phải chuyển đến tài khoản này là được.” Người đàn ông trong điện thoại trả lời.
“Anh có lý do gì để tôi tin anh!” Người đàn ông để râu nói gấp.
“Ha ha, đương nhiên ông tự có cách!” Trong điện thoại cười lạnh đáp.
“Đưa số tài khoản của anh qua đây!” Người đàn ông để râu nói tiếp.
“Không cần gửi, tôi nói ông ghi nhớ!” Trong điện thoại lên tiếng.
Người đàn ông để râu ra hiệu cho Vương Hưng Nghiệp bên cạnh, Vương Hưng Nghiệp nhanh chóng móc ra chiếc điện thoại, bắt đầu ghi tài khoản, trong điện thoại tiếp tục đọc lại lần nữa, người đàn ông để râu hơi cau mày, “Đây là tài khoản nước ngoài của anh, số tiền mặt lớn lưu động có chút phiền phức!”
“Không cần bày trò với tôi, tôi không gặp mặt ông đâu. Nếu việc cỏn con như vậy ông còn làm không xong, thì sau này không cần làm ăn trong ngành nghề này nữa!” Trong điện thoại dường như có tiếng nói chuyện của người khác, giọng nói của người đàn ông càng đè thấp hơn nữa, “Tìm ai chứng thực thì ông tự biết, đừng kéo dài thời gian quá lâu!”
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút máy bận, người đàn ông để râu sững sờ một lát, đặt máy điện thoại xuống.
Hứa Tất Thành cúp máy điện thoại, sau đó khóa máy, dùng sức đập mạnh vào mép bồn cầu, chiếc máy liền vỡ đôi. Hứa Tất Thành lấy bo mạch chủ và sim điện thoại ra, sau đó đập nát đống rác còn lại, cho trôi theo dòng nước xả bồn cầu xuống cống.
Lái xe rời khỏi tầng hầm bãi đậu, Hứa Tất Thành có chút đãng trí, không tập trung được sự chú ý, khó khăn lắm mới lái xe đến khu vực giao thông thong thả, Hứa Tất Thành bực bội đậu xe vào bên lề, sau đó xuống xe.
Trên đầu là bầu trời chật hẹp, mặt trời đã qua bữa trưa nắng, bị những tòa nhà cao cản trở ở phía tây, không nhìn thấy một tia sáng nào, không có một áng mây, càng không thấy được bầu trời xanh, chỉ có một màn sương xám xịt, như tâm trạng hiện tại của Hứa Tất Thành.
Chuyện đã kết thúc, mình nên nhẹ nhõm mới phải, nhưng tại sao có cảm giác càng lúc càng nặng nề thế này? Hứa Tất Thành rít vội điếu thuốc trong tay vài hơi, nhưng cảm thấy trong miệng đắng ngắt, ném điếu thuốc đi, dùng sức giẫm vài phát, để trút hết sự bất mãn trong lòng.
Sau khi nghe xong cuộc gọi, người đàn ông để râu nhíu chặt đôi mày, dùng ngón tay vê ria mép theo thói quen. Vương Hưng Nghiệp biết ông chủ đang gặp phải chuyện khó xử, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Ông chủ?”
Người đàn ông tạm ngưng động tác vê ria mép của ngón tay, tiếp tục trầm tư vài giây, nói với Vương Hưng Nghiệp rằng: “Tôi gọi điện một cái, cậu ra ngoài đợi tôi!”
Vương Hưng Nghiệp gật đầu, đi ra khỏi phòng làm việc.
Người đàn ông để râu đi đến trước bàn làm việc, lấy từ tủ ra một chiếc máy điện thoại khác, trong khoảng thời gian một hai phút, biên soạn một tin nhắn lừa đảo gửi đi: Tài khoản của bạn đã tiêu xài bao nhiêu tệ ở nước ngoài…
Sau một hai phút, điện thoại lập tức gọi đến, “Có chuyện gì!”
Xác nhận giọng nói quen thuộc, người đàn ông để râu mới hít thở một hơi sâu và nói: “Lúc nãy có người gọi điện thoại cho tôi, bảo rằng chuyện nhờ vả đã làm xong rồi!”
“Nhanh vậy!” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc của một người đàn ông, sau đó tiếp tục truyền đến âm thanh gõ bàn phím.
“Quả thật đã làm xong rồi!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như rất kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Đối phương nói sao?”
“Nói rằng chuyển tiền vào một tài khoản nước ngoài!” Nghe thấy sự việc thật sự được làm ổn thỏa, người đàn ông để râu cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ừ, đây là cách thức ổn thỏa nhất.” Giọng nói trong điện thoại vang lên.
Người đàn ông để râu hiểu rõ ý nói bên đầu dây điện thoại kia, nếu một ngày nào đó cơ quan đến điều tra tiền vốn lưu động, cùng lắm chỉ điều tra đến chỗ của mình, tài khoản nước ngoài thì miễn. Dù mình ghi nhớ số tài khoản này cũng vô dụng, nơi rửa tiền nước ngoài có nhiều cách để tẩy trắng lắm.
“Ngài xem cần chuyển bao nhiêu?” Người đàn ông để râu cung kính hỏi.
“Một chai đi!”
Người đàn ông để râu hơi sững sờ, một chai là mười triệu tệ. Tuy lệnh truy nã khó làm, nhưng đối tượng truy nã không phạm tội gì to, ông ta nghĩ rằng hơi nhiều.
“Hừ hừ, tầm nhìn hạn hẹp!” Giọng nói lạnh lùng ở đầu dây điện thoại bên kia mắng một câu rồi cúp máy luôn.
Nghe thấy tiếng máy bận của điện thoại, người đàn ông để râu bỗng run sợ đổ mồ hôi hột, chỉ còn lại cảm giác bực bội lẫn tự trách.
Ngay cả vị này còn kinh ngạc đối với hiệu suất làm việc nhanh chóng của đối phương thì phải sức mạnh của đối phương ghê gớm cỡ nào. Mình cũng thật hồ đồ, thường ngày vì không bắt được quan hệ mà vắt óc khổ sở, bây giờ mối quan hệ tự dâng lên tận cửa, mình còn không đồng ý, thật là ngu xuẩn hết chỗ nói.
“Hưng Nghiệp!” Người đàn ông để râu to tiếng hét về hướng cửa phòng làm việc. Người đàn ông trẻ tuổi vừa đứng ở phòng làm việc đẩy cửa bước vào.
“Nhớ kỹ số tài khoản khi nãy chưa!” Người đàn ông để râu vội vàng hỏi.
“Đã nhớ kỹ rồi, thưa ông chủ!” Vương Hưng Nghiệp đáp.
“Chuyển mười triệu tệ, bây giờ làm ngay, càng nhanh càng tốt!” Người đàn ông để râu nói.
Đáy mắt Vương Hưng Nghiệp lóe lên tia kinh ngạc, nhưng chẳng hỏi nhiều, chỉ vâng một tiếng, xoay người đi làm ngay.