Điệp Viên Kỳ Quái

chương 104: gây sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mễ Đóa Đóa lập tức hốt hoảng nói: “Không… không phải, đây là công việc của tôi, tôi phải nghiêm túc!”

Cô gái trước mắt thực sự rất dễ xấu hổ, cô gái như vậy cảm giác căn bản không nên ra ngoài làm việc, ra ngoài làm việc chắc chắn sẽ bị bắt nạt, tới Tống Triều Dương cũng muốn bắt nạt cô, có điều thân là người mới, Tống Triều Dương cũng biết chừng mực, nếu như khiến người ta tức giận, chỉ sợ sẽ không có ai trong phòng hành chính quan tâm tới mình nữa, bây giờ hai tài xế đã nhìn cậu với ánh mắt không mấy thân thiện.

Lúc này Trịnh Lệ Tú lại bước vào nói: “Nghỉ tết, các kho hàng đều không kiểm tra, hôm nay công việc của mọi người chính là kiểm tra các kho hàng bên dưới, ngày môi tôi sẽ xem báo cáo kiểm tra của mọi người, không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề gì.” Mễ Đóa Đóa, Lý Chí Sâm, Thẩm Nam Nam đồng loạt đáp một tiếng.

Trịnh Lệ Tú gật đầu, nói tiếp với Mễ Đóa Đóa: “Khi cô kiểm tra, đừng quên chỉ cho cậu ta.”

Mễ Đóa Đóa liền đáp một tiếng, Trịnh Lệ Tú lúc này mới đi ra.

“Haiz, đi làm ngày đầu tiên đã đi kiểm tra kho.” Trịnh Lệ Tú vừa rời đi, Thẩm Nam Nam lập tức oán trách.

Lý Chí Sâm cười ha ha nói: “Đừng than vãn nữa, hãy nghĩ tới thưởng cuối năm vừa mới nhận được đi.”

Thẩm Nam Nam nghe xong cũng cười ha ha nói: “Vì phần thưởng cuối năm của năm mới, tôi sẽ bắt đầu làm từ hôm nay.”

Bốn người rời khỏi phòng làm việc, sau đó tới cửa thang máy đợi thang máy, Lý Chí Sâm cười ha ha nói: “Tiểu Tống à, hãy chăm chỉ làm việc, thưởng cuối năm của công ty chúng ta rất hậu hĩnh đấy.”

Tống Triều Dương tỏ vẻ hào hứng nói: “Vậy có bao nhiêu?”

Thẩm Nam Nam lập tức tiếp lời: “Cái này phải xem biểu hiện trong một năm của cậu, tới lúc đó trưởng phòng của chúng ta sẽ căn cứ biểu hiện của chúng ta để đánh giá, căn cứ vào đánh giá này, tiền thưởng của mỗi người cũng đều không giống nhau, anh Lý chính là người nhiều tiền thưởng nhất phòng chúng ta.”

“Tôi cũng không nhiều đâu, chắc tầm như chị thôi.” Anh Lý khiêm tốn nói một câu, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ đắc ý.

Lúc này thang máy đã tới, mọi người cùng vào thang máy, trong thang máy còn có những người khác, vì thế mọi người đều không nói gì cả.

Ra khỏi thang máy, nhìn thấy cửa tòa nhà, hai nhân viên bảo vệ lập tức nhìn thấy Tống Triều Dương, mọi người trước đây đều là bảo vệ, đương nhiên đều quen biết cả, buổi sáng khi Tống Triều Dương đi vào, bảo vệ ca tối còn tưởng rằng Tống Triều Dương tới phòng bảo vệ làm việc, và bây giờ bảo vệ ca ban ngày nhìn Thấy Tống Triều Dương không đứng gác, lại còn đi cùng Mễ Đóa Đóa, một người bảo vệ tên là Tôn Tiểu Minh lập tức trợn tròn mắt nói: “Tống Triều Dương, hôm nay không phải ca làm của cậu sao?’

Tống Triều Dương bật cười, nói: “Sau này không có ca của tôi nữa.”

“Không có ca của cậu?” Tôn Tiểu Minh không hiểu.

“Bây giờ tôi đã tới công ty Viễn Hoa làm việc rồi, không thể cùng đứng gác với các anh nữa.” Tống Triều Dương có chút đắc ý, làm việc cùng với nhóm bảo vệ này hai tháng, cậu ít nhiều cũng hiểu được những bảo vệ này rất ngưỡng mộ dân văn phòng làm việc trong tòa nhà này.

Hai người bảo vệ trợn tròn mắt nói: “Không phải đấy chứ?”

Tống Triều Dương chỉ vào thẻ trên ngực nói: “Nhìn cái này!”

Hai người nhìn thấy trên thẻ quả nhiên là công ty Viễn Hoa, tất cả đều nhìn Tống Triều Dương bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Tôn Tiểu Minh có chút đố kỵ nói: “Tên tiểu tử này bây giờ khấm khá rồi, không cần phải khổ sở như chúng tôi nữa.”

Tống Triều Dương cười ha ha nói: “Đừng nói vậy, chúng ta vẫn là anh em tốt. Tối nay tôi mời mọi người đi ăn, anh nói giúp một tiếng nhé, bây giờ tôi đi ra ngoài làm việc trước đã.”

Đợi sau khi ra khỏi công ty, Lý Chí Sâm và Thẩm Nam Nam không đi cùng Tống Triều Dương, hai người họ mỗi người phụ trách một khu vực, vì thế mọi người đều đi về những hướng khác nhau.

Tới bến xe bus, Mễ Đóa Đóa tò mò nói: “Trước đây anh làm bảo vệ sao?”

Tống Triều Dương mỉm cười nói: “Đúng vậy, làm hai tháng, lẽ nào cô chưa từng nhìn thấy tôi lần nào sao? Tôi thì nhìn thấy cô mấy lần đấy!”

“Xin lỗi, tôi không chú ý.” Mễ Đóa Đóa lại đỏ mặt.

Tống Triều Dương lắc đầu nói: “Có gì mà phải xin lỗi chứ, đúng rồi, trong công ty không phải có tài xế sao, chúng ta ra ngoài kiểm tra, không phân xe sao?”

Mễ Đóa Đóa lắc đầu nói: “Tài xế trong công ty tổng cộng có hai người, không thể cử được, thông thường đều là các lãnh đạo ra ngoài mới phân công xe, chúng ta ra ngoài thì chỉ có thể đi xe bus thôi!”

Lúc này xe bus cũng chạy tới, Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa lên xe bus, lúc này đã qua giờ vào làm, lại là ngày đầu tiên đi làm, người đi chơi cũng ít, vì thế người trên xe bus không đông, hai người kề vai ngồi xuống ghế phía sau.

Mễ Đóa Đóa ngồi xuống xong liền nói: “Tôi phụ trách bốn kho hàng, đều ở phía đông thành phố, một ngày kiểm tra hai kho, sáng một kho chiều một kho, chiều mai là có thể kiểm tra xong.”

Tống Triều Dương hỏi: “Tại sao không đặt kho ở cùng một nơi?”

“Những kho hàng này đều là do công ty thuê, kho lớn quá, chi phí sẽ quá cao, vì thế khá phân tán, ngoài ra việc kinh doanh của công ty chúng ta cũng rất đa dạng, vật phẩm thu mua cũng rất nhiều, sản phẩm loại khác nhau cũng cần phải để vào kho khác nhau.”

Mễ Đóa Đóa lại giảng giải cho Tống Triều Dương về các việc của kho hàng, Tống Triều Dương lần này đã hoàn toàn ghi nhớ, ngồi xe bus nửa tiếng đồng hồ, hai người lại bắt taxi, sau năm sáu phút liền tới điểm đến đầu tiên của hai người.

Diện tích kho hàng này chừng hơn hai nghìn mét, xung quanh có tường bao, một chiếc cửa sắt lớn màu đen, lúc này cửa sắt đang mở, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng đợi ở cửa, nhìn thấy hai người tới lập tức tới đón, cười ha ha nói: “Tiểu Mễ tới rồi à!”

Mễ Đóa Đóa vội vàng nói: “Chào giám đốc Trương, đây là Tống Triều Dương, đồng nghiệp mới của phòng hành chính chúng tôi.”

Trên đường đi, Mễ Đóa Đóa đã giới thiệu với Tống Triều Dương về vị giám đốc Trương Bình này, lúc này cậu liền bước tới bắt tay, nói: “Chào giám đốc Trương.”

“Chào cậu, sau này mong giúp đỡ!”

“Tôi chỉ là một tay lính quèn, mong giám đốc Trương giúp đỡ!”

“Nói gì vậy chứ, mọi người là người cấp trên, tới chỗ chúng tôi để kiểm tra, đương nhiên phải chiếu cố cho chúng tôi.”

Trương Bình là một người rất biết ăn nói, trò chuyện vài câu liền trở nên thân mật, sau đó anh ta dẫn Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa vào văn phòng làm việc.

Phòng làm việc ở đây tệ hơn nhiều so với trong công ty Viễn Hoa, nhưng được cái là rộng rãi, hơn nữa ở đây Trương Bình chính là người đứng đầu, thực ra còn thoải mái hơn những nhân viên quèn như nhóm người Tống Triều Dương.

Mễ Đóa Đóa là một cô gái rất nghiêm túc, cũng không trò chuyện phiếm gì cả, cô bảo Trương Bình lấy danh sách hàng tồn kho, đối chiếu với danh sách mình mang tới trước, sau đó lại vào kho kiểm kê lại một lượt, tuyệt đối kỹ lưỡng, vô cùng nghiêm túc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio