Chung Phi không biết mình đi ra khỏi phòng làm việc của Hứa Tất Thành ra sao, cũng không biết mình đi tới cửa viện kiểm sát như thế nào, đứng trên hành lang với nhiệt độ cao trên độ, Chu Phi cảm thấy mình mỗi lúc một lạnh, toàn thân toát ra khí lạnh vô cùng.
“Thư ký Chung, có việc gì không?” Văn phòng của viện kiểm sát nằm ở lầu dưới văn phòng của Hứa Tất Thành, vì thế đương nhiên nhân viên của viện kiểm sát nhận ra Chung Phi.
Bỗng nhiên rùng mình, Chung Phi tỉnh táo lại, cười nói rất không tự nhiên: “Không, không có gì cả!” Sau khi nói xong liền quay người lại, ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng làm việc của Hứa Tất Thành, nghiến chặt răng, sắc mặt khó đoán định.
Chung Phi đứng đó chừng năm sáu phút, mồ hôi vã ra trên trán lăn xuống, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng, cả người giống như vừa ngoi ra khỏi mặt nước. Khi anh ta hạ quyết tâm, quay đầu bước vào viện kiểm sát, chỗ anh ta đứng ban nãy còn lưu lại một dấu chân thấm ướt mồ hôi.
“Chung Phi tự thú rồi sao?” Nghiêm Hoa Sinh ngồi thẳng người dậy, nhìn Hứa Tất Thành đứng trước bàn làm việc nói.
“Đúng vậy!” Hứa Tất Thành mặt không cảm xúc nói.
“Cậu phải cho tôi một lời giải thích!” Nghiêm Hoa Sinh cố gắng kìm nén phẫn nộ, dùng giọng nói âm trầm nói.
“Em đã trò chuyện với anh ta…”
“Bốp!” Nghiêm Hoa Sinh tức giận đập tay xuống bàn, chén trà trên bàn bật hẳn lên.
“Ai cho cậu quyền đó?” Nghiêm Hoa Sinh tức giận mặt đỏ bừng bừng, đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, thuận tay cầm lấy một xấp văn kiện trên bàn đập thẳng vào mặt Hứa Tất Thành.
Hứa Tất Thành đứng trước bàn làm việc của sở trưởng Nghiêm không nhúc nhích, mặc cho giấy tờ bay tung tóe trên người mình rơi xuống, mặt vẫn không hề có bất cứ cảm xúc nào.
“Đây là ngày đầu cậu theo nghề này sao? Tới kỷ luật và nguyên tắc tối thiểu cũng không biết…” Nghiêm Hoa Sinh cảm thấy lồng ngực mình đang dồn nén một ngọn lửa, nhưng không thể nào phát tiết ra được.
Nghiêm Hoa Sinh chưa bao giờ nghĩ rằng, Hứa Tất Thành luôn biểu hiện xuất sắc, từ trước tới giờ vẫn phối hợp ăn ý với mình lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy. Khi mình bảo anh ta tiến hành điều tra bí mật Chung Phi, Hứa Tất Thành phải hiểu suy nghĩ thật sự của mình chứ.
Hứa Tất Thành như vậy rõ ràng là không làm tròn trách nhiệm, nếu như có người truy cứu tới cùng, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của Hứa Tất Thành.
Mắng chửi vỗ mặt kéo dài mười mấy phút, Hứa Tất Thành không hề thanh minh cho mình một câu, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Nhìn dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng của Hứa Tất Thành, hoặc có lẽ là mắng mệt rồi, Nghiêm Hoa Sinh thở dốc vài hơi, trách móc vì thất vọng: “Hôm nay nếu như không nói được lý do, tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”
“Tôi không muốn hủy hoại anh ta!” Hứa Tất Thành hít sâu một hơi, “Chung Phi sau khi tốt nghiệp đại học liền vào cục làm, đã theo tôi sáu năm. Tính tình của anh ta tôi hiểu hơn ai hết, hòa đồng cởi mở, nhiệt tình tích cực, nhưng lại không biết từ chối.”
Nghiêm Hoa Sinh nhìn Hứa Tất Thành đăm chiêu, vừa định nói gì nhưng lại thôi, đợi Hứa Tất Thành nói tiếp.
“Làm nghề này lâu như vậy nhất định sẽ có cảm giác nóng ruột, lo lắng, ức chế, có lúc sẽ cảm thấy vô cùng cô độc, nếu như không thể tự mình dẫn dắt, giải phóng áp lực sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới trạng thái tâm lí bình thường, tính tình cũng sẽ dần trở nên cực đoan, thậm chí nảy sinh tâm lý phản kháng, Chung Phi thuộc vào xu hướng này!” Hứa Tất Thành thở dài nói.
“Một bên là chịu đựng áp lực cực lớn, rất có thể sẽ nảy sinh tâm lý kháng cự, kèm theo đó là nhiệm vụ công việc cực kì nguy hiểm, còn một bên là tiền bạc, gái đẹp, sự hưởng thụ an nhàn vô hạn cùng với những thứ mê hoặc xa hoa khác, với tính cách của Chung Phi, căn bản không thể kháng cự được, không cần phải lựa chọn.”
“Vì thế cậu ta sa lầy rồi?” Nghiêm Hoa Sinh trừng mắt hỏi Hứa Tất Thành.
“Đúng vậy!” Hứa Tất Thành ngẩng đầu, mở to đôi mắt ngập tràn tia máu nói.
“Tôi biết suy nghĩ của anh, nếu như căn cứ theo trình tự tiến triển bình thường của vụ án, Chung Phi thực ra là một mắt xích rất hữu ích, rất có thể dẫn dụ được cấp trên của đám người mua chuộc Chung Phi xuất hiện, nhưng sau đó thì sao?”
Hứa Tất Thành hỏi lại một câu, không đợi Nghiêm Hoa Sinh trả lời liền nói: “Chung Phi sẽ chỉ càng ngày càng lún sâu, không thể rút ra được. Tới khi đó, chờ đợi anh ta rất có thể là hai mươi năm, ba mươi năm sau song sắt…”
“Vì thế cậu mới bảo anh ta đi tự thú, sau đó trả lại tang vật, cùng lắm là ngồi tù hai ba năm…” Hoa Nghiêm Sinh tức giận bật cười nói: “Vì thế những điều này đều là suy đoán chủ quan của cậu, cậu dựa vào đâu cho rằng Chung Phi phản bội, nếu như cho cậu ta một cơ hội, cậu ta chắc chắn sẽ tỉnh ngộ! Còn cậu dựa vào đâu mà quyết định vận mệnh của người khác?”
“Sở trưởng, câu nói này anh có tin không?” Hứa Tất Thành cười nhạt một tiếng nói: “Tôi và anh ta ngày đêm làm việc cùng nhau, vào sinh ra tử suốt sáu năm, chỉ vì năm trăm nghìn tệ anh ta đã có thể bán đứng tôi. Sở trưởng, anh có từng nghĩ rằng, nếu như hồ sơ thật bị đánh cắp, nửa đời sau của tôi coi như đã xong, cho dù không ngồi tù, chí ít cũng không thể tiếp tục làm nghề này được nữa!”
“Hơn nữa Chung Phi rõ ràng biết thân phận của chị gái tôi và Tương Tư nhưng vẫn đặt chúng tôi vào trong vòng nguy hiểm, việc này đã không thể dùng từ to gan để hình dung nữa, rõ ràng là điên cuồng…”
Hứa Tất Thành nhìn Nghiêm Hoa Sinh nói: “Dùng lời của Chung Phi nói là, ở bên cạnh tôi, vào sinh ra tử sáu năm, không có công lao cũng có khổ cực, tôi cũng coi như là cho anh ta một cơ hội cuối cùng, nếu như anh ta không đi chủ động tự thú, vậy thì hậu quả chắc chắn sẽ thê thảm hơn thế này gấp vô số lần…”
Nghiêm Hoa Sinh trong lòng dao động, nhíu mày hạ giọng hỏi: “Lãnh đạo có biết không?”
Hứa Tất Thành cười nhạt một tiếng nói: “Việc này sao tôi dám che giấu chứ!”
Nghiêm Hoa Sinh liền im lặng, sau khi ngẫm nghĩ vài phút liền hỏi: “Kế hoạch tiếp theo cậu chuẩn bị làm thế nào?”
Hứa Tất Thành gượng cười một tiếng: “Chỉ có thể tiến hành theo kế hoạch cũ, cách tốt nhất chính là người trong nội bộ của ta có thể trà trộn vào!”
“Đáng tiếc!” Nghiêm Hoa Sinh khẽ thở dài. Không biết là tiếc cho Chung Phi hay là cho kế hoạch nhiệm vụ lần này.