Ha ha, vậy cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Đáng ghét, chú nguyện mỗi ngày nhìn cháu ngồi trên xe người ta để họ chấm mút sao?”
“Cô không biết đường mà đi chung với bạn học, hoặc đứng chung với phái nữ hay sao?”
“Cháu không thích chơi chung với đám nít nôi đó, chẳng có bản lĩnh gì, chỉ thích bày trò tỏ vẻ trước mặt cháu, nhìn bọn họ, cháu thấy phiền lắm.”
“Vậy thì tôi đâu còn cách nữa, cô tự cầu nhiều phước đi, tôi còn công việc, cúp máy trước đây.” Tống Triều Dương nói xong gác máy luôn.
Vài hôm trước đáp xe chung với Sở Yến Yến, chẳng qua chỉ giúp đỡ vài chuyện nhỏ nhặt, cậu không hề muốn dính dáng gì tới tiểu nha đầu này, hiện giờ không cần ngồi chung xe với cô ta, đương nhiên không muốn phát sinh dây dưa gì với cô ta nữa.
Vào công ty, Tống Triều Dương bận bịu một hồi, Trịnh Lệ Tú bước vào, nhìn đảo một vòng, nói: “Tống Triều Dương, cậu có biết lái xe không?”
Tống Triều Dương trả lời ngay: “Tôi biết.”
Trịnh Lệ Tú gật đầu, đáp rằng: “Vậy chút nữa cậu lái xe chở giám đốc Hà, hôm nay tài xế của cô ấy nghỉ phép.”
Tống Triều Dương đồng ý, lấy chìa khóa xe ngồi chờ trong phòng làm việc, bất kỳ ai cần dùng xe đều phải đến bộ phận hành chính tìm tài xế.
Chẳng bao lâu, Hà Uyển đến bộ phận hành chính, Tống Triều Dương lập tức đứng dậy, nói: “Giám đốc Hà, hôm nay tôi làm tài xế đưa đón chị.”
Giám đốc Hà ngơ ngác một hồi, đích thực cô đã báo lấy xe, nhưng không ngờ là Tống Triều Dương đưa đón cô, gật đầu một cái, xoay người bước ra ngoài.
Tống Triều Dương đi theo vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người họ, chờ cửa thang máy đóng lại, Tống Triều Dương chỉ cười nhẹ với Hà Uyển, sau đó nhìn không chớp mắt vào bảng chỉ thị thang máy.
Hà Uyển lại nhìn chằm chằm vào Tống Triều Dương, chờ đến khi xuống bãi đậu xe, Tống Triều Dương cũng chẳng mở lời một câu với cô, điều này khó tránh khiến lòng cô có chút bực bội, sau khi lên xe, thắt dây an toàn, cô liền “hừ” một tiếng, nói: “Sao cậu chẳng nói câu gì với tôi vậy, ăn xong thì chùi mép sạch sẽ lắm.”
Tống Triều Dương khởi động xe, quay đầu hé miệng cười với Hà Uyển, đáp lời: “Giám đốc Hà, chẳng phải chị bắt tôi xem chị là giám đốc trong công ty sao, tôi làm vậy là nghe theo lời chị dặn đó thôi.”
“Hứ, vậy lời nói bình thường cậu cũng không biết nói hay sao?” Hà Uyển biết Tống Triều Dương làm vậy, thật ra là đúng đắn nhất, nhưng vẫn có chút không nuốt trôi cục tức này.
“Chị là giám đốc, tôi chỉ là một nhân viên quèn, tôi nói nhiều với chị, chắc chắn người khác sẽ suy nghĩ giữa hai chúng ta có gì đó mờ ám.”
“Hừ, cậu cứ việc giả vờ đi, đàn ông như cậu tôi gặp nhiều rồi, ăn xong không nhận, sợ tôi bám víu lấy cậu.”
Tống Triều Dương cười khan một tiếng, dứt khoát không đáp lời nữa, Hà Uyển hiện tại đang ở trong trạng thái yếu đuối về mặt tình cảm, nếu nói nhiều, ngược lại sẽ không tốt.
Nhìn Tống Triều Dương giả vờ ngây ngô, Hà Uyển càng tức tối, một tay giương ra cấu Tống Triều Dương một phát, xe của Tống Triều Dương suýt chút đâm sầm vào xe đang chạy xuống tầng hầm bãi đậu, vội đạp chân thắng, và đối phương cũng đạp thắng gấp, chiếc xe kia, Tống Triều Dương nhận ra, chính là chiếc Buick của Trần Tú Như, cậu tỏ vẻ bất lực nói với Hà Uyển rằng: “Hay lắm, suýt thì đâm vào xe của tổng giám đốc.”
Đương nhiên Trần Tú Như cũng nhận ra xe trong công ty, mở cửa kính, Tống Triều Dương cũng lập tức hạ cửa sổ xuống, nói rằng: “Trần tổng, thật xin lỗi.”
Trần Tú Như thấy Tống Triều Dương lái xe, vốn dĩ có chút kinh ngạc, nhưng nhìn qua ô cửa kính, khi bắt gặp Hà Uyển, cô chỉ nheo mắt một phen, trả lời: “Không sao, giám đốc Hà, cô cần ra ngoài sao?”
Hà Uyển gật đầu, đáp rằng: “Đúng vậy, tôi có bảng biểu cần báo cáo đến tổng công ty, ngoài ra còn có một số dữ liệu cần đối chiếu với bên tổng công ty, tài xế bộ phận hành chính hình như nghỉ phép rồi nên Tiểu Tống đưa đón tôi.” Giải thích theo phản xạ về lý do Tống Triều Dương lái xe chở cô.
“Ừ, vậy cô cứ bận đi, Tống Triều Dương, cậu lái xe cẩn thận một chút.”
“Cám ơn Trần tổng quan tâm, tôi biết rồi.” Tống Triều Dương cười hê hê, chiếc xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu.
Trong lòng Trần Tú Như lúc này lại càng nghi ngờ về mối quan hệ giữa Tống Triều Dương và Hà Uyển. Hà Uyển dùng xe là một chuyện hết sức bình thường, ai đưa đón cô ta cũng rất bình thường nốt, nhưng cô ta lại cố tình giải thích một phen, vậy rõ ràng giấu đầu hở đuôi.
“Không phải là Hà Uyển sớm có quan hệ với Tống Triều Dương rồi đấy chứ? Nên mới ly dị với chồng của cô ta.” Trần Tú Như nghĩ đến chuyện này, bất chợt lắc đầu, nếu Hà Uyển vì gã Tống Triều Dương này mà ly dị, vậy thật không đáng.
Tống Triều Dương ngồi trong xe, cau mày nói: “Giám đốc Hà à, chị nói thử xem, lúc nãy suýt khiến tôi đụng xe, còn suýt đụng vào xe của tổng giám đốc, chẳng phải chị cố tình hại tôi sao?”
Hà Uyển hừ nhẹ một tiếng, trả lời: “Đáng đời.”
“Ôi ôi, bây giờ thì tôi đã nhìn ra, làm gì cũng không đúng, vậy thật ứng với một câu nói, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó đối phó nhất.”
Hà Uyển lại lườm Tống Triều Dương một cái, nhưng không tiếp tục làm phiền, cô cũng biết hiện giờ bản thân có chút càn quấy ngang ngược, hít thở sâu hai nhịp, cô bình tĩnh tâm trạng, rồi nói: “Thôi bỏ đi, là tôi sai, cậu lái xe cẩn thận.” Sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Thoáng chốc bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh, Tống Triều Dương tiện tay mở đĩa CD, nghe một vài bài hát cậu chẳng hề biết hát, chậm rãi lái về hướng tổng công ty.
Tổng công ty không nằm ở Khánh Dương, mà ở Thẩm Thành, Thẩm Thành là một tỉnh lị, cách Đồng Giang khoảng hơn ba trăm cây số, khoảng cách không hề ngắn, lái xe cũng phải hơn ba tiếng đồng hồ.
Và trong thị xã Đồng Giang, tốc độ lái rất chậm, sau khi dò dẫm tầm nửa tiếng hơn, mới lên đường cao tốc.
Cao tốc hiện nay cũng có giới hạn, Tống Triều Dương lái một chiếc Honda Accord, xe công vụ tiêu chuẩn, tính năng cũng ổn, nhưng dù tính năng ra sao đi chăng nữa, lên cao tốc cũng chỉ có thể đạp đến một trăm hai, trong công văn quy định của công ty, nếu tài xế lái xe bị phạt, công ty không chịu trách nhiệm thanh toán, làm việc trong bộ phận hành chính mười ngày nay, Tống Triều Dương hiểu rất rõ về quy định này.
Dù sao cũng chẳng vội, Tống Triều Dương tội gì phải lái nhanh, cứ đạp theo tốc độ hơn một trăm mười cây, chiếc xe lao đi rất vững chãi.
“Tống Triều Dương, tán dóc với tôi đi, yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cậu, tôi chỉ là có chút buồn chán, muốn được tâm sự mà thôi.” Ngồi yên lặng hơn một tiếng đồng hồ, Hà Uyển mở lời.
Tống Triều Dương quay đầu nhìn Hà Uyển, cười mỉm hỏi: “Chị muốn nói chuyện gì, tôi sẽ nói với chị, dù sao thì chị là người trả tiền.”
“Ghét cậu quá đi.” Câu nói đùa của Tống Triều Dương, khiến Hà Uyển bất chợt hé ra nụ cười, nhưng lập tức than thở, nói: “Cậu nói thử xem tôi có phải là một người phụ nữ hư đốn, một người phụ nữ đê tiện không?”
“Tại sao lại nói như vậy?” Tống Triều Dương cau mày.
“Tôi mới kết hôn được ba năm, bây giờ đã ly hôn, tôi vốn luôn cho rằng chồng tôi phản bội, nhưng tôi cũng đã phản bội anh ấy, khi anh ấy vẫn chưa ly dị với tôi, tôi đã lên giường với cậu rồi.”