Rõ ràng là Đổng Phương Dân thường xuyên tới đây, nhân viên phục vụ ở quán karaoke này đều rất quen thuộc với anh ta. Chẳng cần Đổng Phương Dân gọi mà một lúc sau đã có một đống hoa quả khô và một đĩa hoa quả lớn được mang lên rồi. Bảy tám cô gái ăn mặc hở hang đi vào phòng hát rồi xếp thành một hàng đứng trước mặt hai người Tống Triều Dương.
Lúc này Đổng Phương Dân cười hỉ hả nói: “Quản đốc Tống à, chúng ta tới đây là để tìm vui. Cậu cứ yên tâm đi, mồm miệng của tôi kín lắm, cậu thích chơi kiểu gì cũng được.”
“Thôi, anh thích thì anh chọn đi.” Tống Triều Dương xua xua tay.
Đổng Phương Dân lại hiểu sai ý, anh ta liền nói với nhân viên phục vụ đưa người tới: “Mau đi tìm người ngon nhất ở chỗ các cậu lại đây, hàng như này bày ra đây làm gì?”
Nhân viên phục vụ đó lập tức cười ngại ngùng nói: “Anh Đổng à, quán bọn em đúng là có hàng ngon thật đấy, có một đứa hôm nay vừa tới, còn chưa qua tay khách đâu.”
Hai mắt Đổng Phương Dân sáng rực lên, anh ta vội nói: “Vậy mau gọi tới cho quản đốc Tống đi.”
Nhân viên phục vụ lập tức chạy ra ngoài, không lâu sau cậu ta đem theo một cô gái đi vào. Cô gái mặc trên người một bộ quần áo đơn giản bình thường, có lẽ là loại mua ngoài chợ. Mái tóc dài suôn mượt, cô cúi đầu nên tóc rủ xuống che mất khuôn mặt.
Hai tay cô gái nắm lại siết chặt, cơ thể hơi run rẩy, rõ ràng là đang vô cùng căng thẳng.
“Hàng ngon đấy, vừa nhìn đã biết là vừa vào ngành, quản đốc Tống may mắn thật đó.” Đổng Phương Dân tỏ ra vô cùng phấn khích.
Lần này Tống Triều Dương không từ chối nữa, cô gái như này cùng ngồi hát, cùng uống rượu cũng tạm, hơn đứt cái đám gái lúc nãy.
Đổng Phương Dân thì giữ lại hai người, cái tên này hám sắc thật đó. Sau đó ba cô gái lần lượt ngồi xuống cạnh bọn họ. Cô gái cúi đầu kia cũng cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tống Triều Dương, hơi giữ khoảng cách với cậu, Tống Triều Dương có thể cảm nhận được là cơ thể cô gái đang run rẩy.
Lúc này Tống Triều Dương cảm thấy khá là tò mò về cô gái này, chẳng lẽ cô gái nào mới vào ngành cũng căng thẳng như vậy sao.
“Nào nào, Triều Dương, cậu hát một bài trước đi.”
Tống Triều Dương cũng chẳng khách khí, cậu chọn một bài “Anh hùng thật lòng” rồi thả giọng hát. Ra ngoài thì phải xả hơi, trước giờ Tống Triều Dương không hề câu nệ.
Tống Triều Dương hát xong thì Đổng Phương Dân và hai cô gái kia đều vỗ tay cổ vũ rất nhiệt liệt, còn nói mấy câu nịnh hót nữa. Thế nhưng cô gái ngồi cạnh Tống Triều Dương lúc này vẫn cúi đầu không hé môi, cô vẫn giữ tư thế cúi đầu vặn vẹo tay.
Lúc này Đổng Phương Dân lên hát, Tống Triều Dương ngồi tới bên cạnh cô gái rồi mỉm cười hỏi: “Cô tên là gì?”
“Tôi… tôi tên Tiểu Hồng.” Cô gái hơi giật mình rồi khẽ đáp.
Đây dĩ nhiên là tên giả. Những cô gái ở quán karaoke hay tiệm massage đều dùng tên giả.
“Ừm, vậy tôi gọi cô là Tiểu Hồng nhé, sao cô lại tới đây làm việc?” Tống Triều Dương tiếp tục hỏi.
“Tôi… tôi muốn kiếm tiền.” Giọng nói của Tiểu Hồng không lớn, lí nha lí nhí.
Tống Triều Dương nghe thấy giọng nói của cô gái này liền dấy lên một cảm giác kích động muốn bảo vệ và che chở, cậu dịu dàng nói: “Kiếm tiền có rất nhiều cách, nếu cô theo ngành này thì có lẽ sẽ huỷ hoại cả đời đấy.”
Ngón tay cô gái lại càng vặn vẹo mạnh hơn, “tách” một tiếng, hai giọt nước mắt chảy xuống quần của cô, cô gái này hoá ra đã bật khóc.
Tống Triều Dương chau mày nói: “Liệu có phải gặp chuyện gì khó khăn không?”
Cô gái khẽ gật đầu rồi quệt nước mắt, cô vẫn cúi đầu, mái tóc vẫn che kín khuôn mặt.
Tống Triều Dương thở dài một tiếng. Tuy những cô gái bị gọi là gái này luôn bị người khác xem thường nhưng làm gì có cô gái nào sinh ra đã làm gái cơ chứ, có rất nhiều người là do bất đắc dĩ. Giống như cô gái này vậy, hôm nay làm lần đầu tiên thì sẽ cảm thấy miễn cưỡng nhưng lần thứ hai, lần thứ ba thì sao, lúc đó đã quen rồi. Thêm vào đó là ở vào hoàn cảnh như này chắc chắn sẽ trượt dốc hoàn toàn, thế nhưng làm gì có ai biết được cô từng là một cô gái rất thuần khiết cơ chứ.
Lúc này Đổng Phương Dân đã hát xong, Tống Triều Dương cũng vỗ tay khen ngợi. Đổng Phương Dân quay về tiếp rượu Tống Triều Dương còn hai cô gái kia thì giành mic hát.
Chơi một lúc thì đã uống khá nhiều rượu, lúc này Đổng Phương Dân đã bắt đầu buông thả. Anh ta bắt đầu ôm lấy hai cô gái kia sờ soạng lung tung, Tống Triều Dương thì cảm thấy cô gái ngồi cạnh mình lại càng căng thẳng hơn. Cậu nói với Đổng Phương Dân: “Lão Đổng à, anh ở đây chơi nhé, tôi đưa cô ấy ra ngoài.”
“Ha ha, Triều Dương cậu đúng là vội thật đấy, có điều hàng ngon như thế mà không thưởng thức thì quả thực là lãng phí lắm, bây giờ tôi sẽ sắp xếp cho cậu một phòng.”
Tống Triều Dương lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi đưa cô ấy về kho, tránh việc nhỡ đâu xảy ra chuyện.”
Đổng Phương Dân liền đứng lên nói: “Vậy tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu, tôi vẫn nhớ đường, tôi đi bộ về là được.”
Tống Triều Dương nhìn cô gái ngồi cúi đầu rồi khẽ vỗ vào vai cô: “Chúng ta đi thôi.”
Chẳng hiểu cô gái nghĩ gì mà lúc này cứ mơ mơ hồ hồ đứng dậy cùng Tống Triều Dương rồi đi ra khỏi phòng hát. Nhưng khi ra tới sảnh của quán karaoke thì cô mới đột ngột dừng bước lại rồi lùi về phía sau hốt hoảng nói: “Anh định đưa tôi đi đâu?”
Lúc này cô gái này mới ngẩng đầu lên, sảnh ở quán karaoke rất sáng, cuối cùng Tống Triều Dương cũng nhìn thấy dung mạo của cô gái này. Tuy Tống Triều Dương đã gặp không ít mỹ nữ nhưng vẫn phải kinh ngạc.
Cô gái này có gương mặt trái xoan, trông hơi gầy, đôi mắt long lanh như nước đang ngấn lệ, đem theo sự hoảng hốt vô tận, giống như là một con nai nhỏ ngơ ngác, vừa sợ hãi lại vừa bàng hoàng.
Nếu nói về xinh đẹp thì cô gái này vẫn không bằng mỹ nữ cực phẩm như đám người Trần Tú Như, nhưng dáng vẻ yếu đuối không nơi nương tựa này lại khiến người ta phải xót thương, ngay lập tức nó đã kích động tới linh hồn của Tống Triều Dương.
“Làm gì thế? Khách đưa đi mà cô còn ở đó lề mề gì vậy?” Một bảo kê trợn mắt lên dữ dằn với cô gái.
Toàn thân cô gái đó run lên, cô hoảng sợ nhìn Tống Triều Dương rồi cắn chặt môi, môi dưới lập tức trở nên trắng bệch không chút sức sống.
Tống Triều Dương mỉm cười nói: “Đi cùng tôi đi.”
Cô gái đó nhìn Tống Triều Dương mười giây rồi chậm rãi cúi đầu xuống, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi rồi âm thầm bước tới cạnh Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương quay người bước ra khỏi quán karaoke, cô gái đó chậm rãi đi theo sau dường như là đã chấp nhận số mệnh, không có bất cứ sự phản đối nào.