"Cút!” Tống Triều Dương không chút nương tình mà sút thẳng vào ngực ba của Tô Vãn Trinh, cú đá này khiến ông lăn mấy vòng liền.
Hành động này của Tống Triều Dương khiến mọi người ngẩn ra, nếu như Tô Vãn Trinh là người của cậu thì kiểu gì cậu cũng nên nể mặt ba của cô mới đúng. Thế nhưng cái tên này lại đi sút vào ba của Tô Vãn Trinh, hơn nữa trông cậu ta dường như còn sử dụng rất nhiều sức mạnh, nếu không thì ba của Tô Vãn Trinh đã chẳng lăn lóc tới mấy vòng như vậy.
Ba của Tô Vãn Trinh lồm cồm bò dậy, ông ôm ngực rồi ho khan vài tiếng, lúc này hơi thở mới lưu thông được, ông lắp bắp nói: “Cậu… chẳng phải cậu nói là Vãn Trinh là người của cậu sao?”
“Đúng là tôi từng nói vậy, nhưng…” Ánh mắt của Tống Triều Dương vô cùng lạnh lùng, giọng nói của cậu dường như phát ra từ chín tầng địa ngục vậy: “Cái tên khốn kiếp nhà ông thì không đủ tư cách có quan hệ với tôi.”
Ba của Tô Vãn Trinh vội kêu lên: “Vừa rồi chỉ là vì tôi muốn tự bảo vệ mình nên mới nói vậy, Vãn Trinh là con gái yêu quý duy nhất của tôi, tôi vẫn luôn quan tâm nó, nếu không phải tôi bảo vệ nó bao nhiêu năm như vậy thì dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp của nó sao có thể vẫn là gái trinh được chứ? Cậu là người đàn ông của nó thì chắc chắn biết nó là gái trinh phải không?”
“Câm miệng!” Sự căm ghét của Tống Triều Dương đối với ba của Tô Vãn Trinh đã lên tới đỉnh điểm, làm gì có người cha nào mà cứ luôn nói con gái mình là gái trinh cơ chứ. Cậu hét lớn lên một tiếng khiến ba của Tô Vãn Trinh há hốc mồm, không dám nói tiếp nữa. Ông ta cảm nhận được rằng nếu còn nói nữa thì chắc chắn sẽ lại ăn đòn.
Tống Triều Dương không coi mình ra gì, điều này khiến Tôn Lập càng lúc càng phẫn nộ, hắn hô lên: “Người anh em, ngành nào cũng có luật của ngành đó, cậu xông vào nhà tôi mà lại còn vênh váo hung hăng như vậy, liệu có phải là hiếp người quá đáng lắm không?”
Tống Triều Dương cười khẩy nói: “Anh không phục sao?”
Da mặt của Tôn Lập giật giật mấy cái rồi cay cú nói: “Cũng chẳng thể nói là không phục được nhưng ông ta nợ tiền thì cũng phải trả chứ?”
Tống Triều Dương vắt chân thành hình chữ ngũ rồi nói: “Được, tôi cho các người hai lựa chọn, một là để tôi đưa ông ta đi, hai là chặt tay ông ta xong rồi tôi đưa ông ta đi, các người chọn đi. Tiền thì chắc chắn là tôi sẽ không trả đâu.”
Tôn Lập quả thực vô cùng tức tối, Tống Triều Dương quá là không coi bọn họ ra gì, hắn tức giận nói: “Nếu cậu không coi chúng tôi ra gì thì cũng đừng trách chúng tôi không khách khí.”
“Được thôi, nếu anh có thể giữ tôi lại thì tôi cũng chẳng ngại đưa tiền cho các người đâu.”
Tôn Lập cảm thấy hơi e dè vì cái vẻ chẳng mảy may sợ sệt này của Tống Triều Dương, nhưng lúc này có nói gì đi nữa thì cũng phải ra tay thôi. Hắn không tin là năm người bọn hắn không xử được một mình Tống Triều Dương. Hắn đập con dao bổ dưa hấu xuống rồi hô lên: “Lên cho tao.”
Năm người lập tức xông về phía Tống Triều Dương, bọn chúng đều không cầm dao hay gì cả. Bình thường cầm dao chỉ là để hù doạ người ta thôi chứ không phải lấy ra để liều mạng. Nếu mà lỡ giết người thật thì chúng cũng khó mà sống được ở đây.
Vóc dáng của cả năm kẻ này đều khá vạm vỡ, bình thường chúng cũng đều là những kẻ chuyên đi đánh nhau nhưng dù gì cũng chưa từng được huấn luyện một cách có hệ thống. Đánh nhau lợi hại cũng là vì dám xuống tay, dám liều mạng mà thôi.
Bọn chúng như vậy quả thực là có thể hù doạ được người bình thường, nhưng đối với Tống Triều Dương thì chúng chẳng khác gì trẻ con. Tống Triều Dương nhanh như cắt giơ chân lên đạp một cái, cả người của tên tiểu tử ở phía đối diện bị đạp bay ra, ngã vào bàn mạt chược.
Hai tay cậu giơ ra tóm lấy hai nắm đấm mà của hai tên tiểu tử khác vung tới, Tống Triều Dương chỉ khẽ dùng lực thôi mà đã khiến hai tên đó kêu lên thảm thiết, ngay lập tức chúng quỳ sụp xuống trước mặt Tống Triều Dương, cái tay còn lại của chúng nắm lấy cánh tay bị tóm định rút tay về.
Thế nhưng bất luận hai bọn chúng có dùng sức ra sao thì cũng chẳng thể nào rút tay ra được, cái nắm đấm bị Tống Triều Dương tóm lấy ấy cảm giác như sắp bị bóp nát xương đến nơi rồi, chúng chỉ có thể kêu lên thảm thiết xin tha.
Tôn Lập và một người nữa ra tay chậm hơn, chúng còn chưa kịp ra tay với Tống Triều Dương thì Tống Triều Dương đã giải quyết ba kẻ kia rồi, hai tên này đã giơ tay lên rồi, lúc này đánh thì cũng không được mà không đánh cũng không xong, đúng là vô cùng bối rối.
Lúc này Tống Triều Dương mới buông hai tên kia ra, hai tên đó đang dùng sức kéo về sau bất ngờ bị buông ra liền té bổ nhào, sau đó chúng lồm cồm bò dậy đứng tránh xa Tống Triều Dương. Chúng vừa ôm tay vừa nhìn Tống Triều Dương với ánh mắt sợ hãi.
Tôn Lập chỉ cảm thấy tim mình đang đập điên cuồng, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, đối phương còn chẳng thèm đứng dậy mà đã hạ gục được ba người bọn chúng rồi, nếu hắn mà xông lên thì kiểu gì cũng bị ăn đòn. Cái tên nhóc ở trước mặt đây quả thực là quá mạnh, kể cả người đánh giỏi nhất huyện Đại Loan cũng chắc chắn không thể bì được với đối phương.
Tôn Lập dè dặt hạ cánh tay xuống rồi giơ nắm đấm ra nói với Tống Triều Dương: “Người anh em thân thủ tốt thật đó, Tôn Lập tôi nhận thua, cậu có thể đưa ông ta đi rồi, nợ cũng coi như hết luôn.” Nói xong hắn liền lấy giấy nợ ra cung kính đưa tới trước mặt Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương đưa tay cầm lấy, cậu liếc qua rồi xé thành những mảnh vụn, sau đó Tống Triều Dương gật gật đầu nói: “Được, vậy chuyện này như vậy là xong.”
Tuy Tôn Lập cảm giác khẩu khí của Tống Triều Dương quá lớn, lại không coi hắn ra gì nhưng hắn cũng biết được thực lực của người ta như vậy rồi, kể cả hắn có dùng dao thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của người ta. Hơn nữa nếu ép đối phương quá đáng thì cuối cùng có lẽ bọn chúng mới là kẻ bị hại, vậy nên cân nhắc một hồi bọn chúng vẫn nhận phần thiệt về mình.
Ba của Tô Vãn Trinh thấy Tống Triều Dương lợi hại như vậy, lại còn ép được cả Tôn Lập xé giấy nợ thì hưng phấn tới mức hai mắt phát sáng, ông ta chạy tới trước mặt Tống Triều Dương cười hề hề: “Con rể quá có bản lĩnh.”
Tống Triều Dương lạnh lùng nhìn ba của Tô Vãn Trinh rồi đột nhiên vung tay lên tát liên tiếp mười mấy cái vào mặt ông.
Mấy cái tát này kêu đôm đốp, đám người Tôn Lập nghe mà cảm giác như là mấy cái tát ấy đang giáng vào mặt mình vậy, sắc mặt của bọn chúng tái mét, chủ yếu là cảm thấy sợ hãi trong lòng. Kể cả bọn chúng là đám du côn nhưng ở nhà vợ thì cũng không dám bất kính với bố vợ. Kể cả có giả vờ thì cũng chẳng ai dám tát vào bố vợ mình cả. Người anh em này không chỉ đánh nhau lợi hại mà về cơ bản còn là một động vật máu lạnh.
Nghĩ lại, nếu ban nãy mà xông lên quyết chiến thì không hiểu là Tống Triều Dương sẽ đối phó với bọn chúng như nào nữa, Tôn Lập càng nghĩ càng thấy may mắn.
Ba tên bị đánh ban nãy còn cảm thấy không cam tâm, nhưng lúc này lại có cảm giác ớn lạnh cả sống lưng. Chúng cảm giác hình như ban nãy Tống Triều Dương còn đã nương tay với chúng, nếu cậu ta mà không nương tay thì e rằng bọn chúng không chỉ đau khớp tay thôi đâu mà nát vụn cả xương ấy chứ.