Điệp Viên Kỳ Quái

chương 169: yến tiệc (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảng hai mươi phút sau, Trần Tú Như bước ra, trên người mặc một bộ dạ hội màu đen, cổ mở rất rộng, lộ ra chiếc cổ trắng nõn và khe ngực sâu, vai cũng lộ ra ngoài, chiếc váy dài đến chân, quý phái thanh lịch, khiến Tống Triều Dương không thể dời mắt.

“Thế nào?” Trần Tú Như nghênh theo ánh mắt của Tống Triều Dương hỏi.

“Thực sự rất đẹp, Trần tổng, chị muốn mê chết bao nhiêu đàn ông đây?”

Trần Tú Như lườm Tống Triều Dương, nhưng không phản cảm gì mấy đối với lời ngon ngọt của Tống Triều Dương, nếu là người đàn ông khác nói như vậy, cô sớm đã trợn tròn mắt rồi.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Nè, chị không lạnh sao?”

“Ra cửa liền lên xe, xuống xe cũng trực tiếp vào khách sạn, chỉ lạnh một chút thôi.” Vừa nói vừa choàng một tấm khoác vai lên.

Tống Triều Dương bĩu môi, người phụ nữ này đôi khi thật kì lạ, vì đẹp mà trời lạnh như thế vẫn có thể để trần vai.

Trực tiếp đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tống Triều Dương cũng tận tụy đảm nhiệm công việc tài xế, mở cửa xe cho Trần Tú Như.

Sau khi Trần Tú Như nói địa chỉ lại nói với Tống Triều Dương: “Hôm nay cậu đừng rời khỏi, tôi không chắc ra vào lúc nào, hơn nữa rất có thể tôi sẽ uống rượu, nếu ai muốn dẫn tôi đi thì cậu nhất định phải ngăn cản.”

Tống Triều Dương nhíu mày nói: “Không lẽ có người có ý đồ bất chính với chị à?”

Trần Tú Như gật đầu nói: “Tối hôm nay có một người cũng đi tham dự, người đó rất đáng ghét, trước giờ luôn có ý với tôi, tôi sợ đến lúc đó anh ta sẽ nhân cơ hội mang tôi đi.”

“Vậy chị còn đi làm gì?”

“Tôi nhất định phải đi, vì bữa tiệc hôm nay có một nhân vật lớn hơn đến Đồng Giang chúng ta, có thể tiếp xúc với cô ta, đối với công ty chúng ta mà nói là một cơ hội rất lớn, tôi không thể mất đi cơ hội này.”

“Vậy nếu chị vì cơ hội này mà chịu thiệt thòi thì sao?”

“Nói thừa, chẳng phải tôi dẫn theo cậu đi sao, cậu không phải rất lợi hại à, cậu không thể bảo vệ sự an toàn của tôi?”

Tống Triều Dương nhếch mép nói: “Hóa ra tôi không chỉ là tài xế, mà còn là vệ sĩ à?”

Trần Tú Như gật đầu nói: “Phải, tôi chính là ý này, cậu có kinh nghiệm một người đánh nhiều người, nên tôi cảm thấy cho cậu làm vệ sĩ của tôi, tôi sẽ rất an toàn.”

“Sao chị biết tôi một người đánh nhiều người?”

“Lúc cậu ra ngoài với Mễ Đóa Đóa trong phòng hành chính các cậu, chẳng phải một người đánh nhiều người hay sao? Chuyện này ai nấy trong công ty đều biết, người làm sếp như tôi không biết được sao?”

“Thì ra sự tích anh hùng của tôi đã lan truyền rộng rãi như thế à?” Tống Triều Dương đắc ý.

Trần Tú Như gật đầu nói: “Phải đó, sự tích anh hùng của cậu nhiều lắm, đưa Triệu Định An vào trại tạm giam, còn dây dưa không rõ ràng với giám đốc Hà.”

“Cái gì dây dưa không rõ ràng?” Tống Triều Dương giật nảy mình, không lẽ chuyện này mọi người trong công ty cũng biết hết rồi?

“Cậu không cần giả vờ trước mặt tôi, cậu dám nói cậu không có gì với Hà Uyển?” Trần Tú Như tỏ ra vẻ khinh thường.

Tống Triều Dương cười gượng nói: “Chị đừng đánh lừa người ta được không, chuyện này không thể nói bậy được, tôi thì không sao cả, nếu giám đốc Hà người ta vì chuyện này mà khiến danh tiếng ô uế, vậy thì hại người rồi.”

Trần Tú Như nheo mắt nói: “Cậu quan tâm đến cô ấy ra phết nhỉ, khó trách đánh luôn cả chồng trước của cô ấy và người phụ nữ kia.”

Tống Triều Dương toát mồ hôi nói: “Tôi thực sự chướng mắt đôi gian phu dâm phụ đó nên nhất thời manh động ra tay, dù thế nào giám đốc Hà cũng ở trong công ty chúng ta, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị ức hiếp được.”

Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương từ gương chiếu hậu, mà Tống Triều Dương lại rất nghiêm túc lái xe, thông qua gương chiếu hậu chạm phải ánh nhìn của Trần Tú Như, cười gượng nói: “Trần tổng, chị đừng nhìn tôi như vậy nữa được không? Tôi đâu có phạm lỗi gì đâu?”

Trần Tú Như nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, chuyện cậu và giám đốc Hà tốt nhất đừng làm quá trớn, dù sao cô ấy cũng vừa ly hôn, nếu bị người ta biết được thực sự không tốt cho tiếng tăm của cô ấy đâu.”

Tống Triều Dương toát mồ hôi nói: “Vậy Trần tổng, tôi lái xe cho cô đấy, người khác có nghĩ rằng hai chúng ta thế nào không?”

“Cứ tự nhiên, tôi không ngại.” Trần Tú Như trả lời rất bình thường.

Tống Triều Dương cạn lời, dứt khoát không nói vấn đề này với Trần Tú Như nữa, rất nhanh xe đã đến khách sạn sang trọng nhất ở Đồng Giang, Tống Triều Dương dừng xe ở bãi đậu xe, sau đó đi thang máy lên tầng hai mươi với Trần Tú Như.

Trước cửa thang máy tầng hai mươi liền có người qua tiếp đón Trần Tú Như, mời Trần Tú Như vào trong sảnh lớn ở phía trước, còn Tống Triều Dương thì bị sắp xếp vào một sảnh nhỏ ở kế bên.

Lúc này đã có hơn mười người trong sảnh nhỏ, toàn bộ đều là đàn ông, ai nấy đều cao to vạm vỡ, tụ tập lại với nhau bàn luận viển vông, những người này đều là vệ sĩ, những người hôm nay đến đây đều là người giàu có, dẫn theo vệ sĩ là điều hoàn toàn bình thường.

Tống Triều Dương vừa bước vào, mọi người đều nhìn sang cậu, Tống Triều Dương chào hỏi với mọi người rồi ngồi bên cạnh họ.

Mọi người đều là đàn ông, lại là cùng nghề nên cũng khá quen thuộc, giới thiệu đơn giản sau đó bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.

Trong khoảng thời gian này, liên tục có vài người vào trong phòng, vẫn trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng sau khi có thêm hai người bước vào, mọi người đều cảm thấy hai người đó không hợp với chỗ này.

Sau khi hai người họ bước vào liền đi thẳng tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống, nhanh chóng ăn một chút đồ sau đó nhắm mắt lại, không nói một lời nào.

Tống Triều Dương bỗng chốc có hứng thú, từ biểu hiện của hai người họ có thể thấy được hai người này từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bước vào nhanh chóng ăn đồ, nhắm mắt nghỉ ngơi đều là chuyện nên làm của một vệ sĩ thực sự, như vậy mới có thể bảo đảm sức khỏe và trạng thái tinh thần của mình.

Và tư thế thẳng tắp của họ, với khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ trên người họ cho thấy, họ khá giống với những vệ sĩ của Trung Nam Hải.

Lúc này hai người đó đột nhiên mở mắt ra, cùng nhau nhìn về phía Tống Triều Dương, Tống Triều Dương mỉm cười với hai người họ.

Hai người đó gật đầu sau đó nhắm mắt lại, vừa nãy họ cũng nhận ra được ánh mắt của Tống Triều Dương khác với mọi người, nhưng họ cảm nhận được thực lực lớn mạnh từ trên người Tống Triều Dương, đây là một sự cảm ứng giữa những người mạnh mẽ, tuy vẫn nhắm mắt nhưng thật ra hai người họ đang để ý Tống Triều Dương.

Ở nơi như thế này, giữa những vệ sĩ bình thường còn có cao thủ như Tống Triều Dương, họ nhất định phải duy trì đủ cảnh giác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio