Điệp Viên Kỳ Quái

chương 179: nhân vật nguy hiểm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Vậy thì phải chúc mừng cô rồi, tôi vẫn cho rằng cô không thích hợp làm làm việc như vậy, hơn nữa lại còn có một người bố tốt, hà tất gì phải đi làm những việc kia chứ.”

“Có lẽ là tôi thích đối mặt với các loại thử thách.” Tô Tri Thu khẽ mỉm cười.

Lúc này Trần Tú Như cũng chạy về, tay cầm một lọ thuốc xịt giảm đau, Tống Triều Dương và Tô Tri Thu cũng chấm dứt nói về chuyện cũ.

Thực ra Tô Tri Thu căn bản không bị sao cả, chỉ là muốn để Trần Tú Như đi nơi khác mà thôi, cô giả bộ xịt một chút, hoạt động chân, rồi nói đã không sao, lúc này Trần Tú Như mới thở phào.

Ba người đi dạo trong chùa, Trần Tú Như lại dẫn Tô Tri Thu tham quan mấy địa điểm của Đồng Giang, thực ra Đồng Giang cũng không có nơi nào đặc biệt, Trần Tú Như có thể chọn ra mấy nơi thế này đã là vô cùng không dễ dàng.

Đưa Tô Tri Thu về khách sạn, ba vệ sỹ lúc này cũng có thể thở phào, sau đó Tống Triều Dương liền cùng Trần Tú Như tạm biệt ra về.

Tô Tri Thu về lại khách sạn, xem tài liệu gần đây, bên trên là địa chỉ hiện tại của Tống Triều Dương, ngoài ra còn có tình hình hàng xóm xung quanh, xem thứ này, khóe miệng Tô Tri Thu liền mỉm cười, sau đó nói với nữ vệ sỹ cận thân: “Tôi sẽ ở lại Đồng Giang một thời gian, nhà tôi đã chọn xong rồi, mọi người hãy bố trí nhà ở xung quanh trước đi nhé.”

Tống Triều Dương và Trần Tú Như lúc này đang lái xe về công ty, Trần Tú Như ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nhìn Tống Triều Dương, có chút lo lắng nói: “Cậu nói xem hôm nay tôi tiếp đãi có ổn không?”

“Rất ổn!” Tống Triều Dương mỉm cười đáp lời.

“Nhưng… tôi cứ có cảm giác cô ấy không hài lòng lắm, điểm đến sau cùng, cô ấy căn bản không hề hào hứng.”

“Đồng Giang chúng ta chỉ có mấy nơi như vậy, cô ấy không thích cũng không có cách nào cả, chị chỉ cần để cô ấy thăm quan phong tục dân tình của Đồng Giang là được rồi.”

Trần Tú Như gật đầu nói: “Nói cũng có lý, có lẽ là tôi quá xem trọng cô ấy, vì thế cứ sợ có chỗ sơ suất!”

Về tới công ty, cả buổi chiều Tống Triều Dương cũng không có việc gì làm, buổi tối Trần Tú Như cũng không cần cậu đón, Tống Triều Dương liền về thẳng nhà, suốt hơn mười ngày không ở nhà, bây giờ cũng có thể về nhà ngủ một giấc.

Mấy ngày trước Mạnh Phi Phi có gọi điện cho cậu, nói rằng muốn ăn cơm cậu nấu nhưng Tống Triều Dương đang ở kho hàng, vì thế không được ăn, hôm nay Tống Triều Dương đang ngẫm nghĩ có nên ăn tối cùng cô nữ tiếp việc hàng không này hay không, có điều khi về tới nhà gọi điện cho Mạnh Phi Phi thì đối phương đã tắt máy, chắc là đang làm việc, Tống Triều Dương chỉ đành cho qua.

Ăn qua loa một bữa ở nhà, buổi tối Tống Triều Dương lại tới quán bar, hôm nay cậu không muốn đi tìm gái, chỉ là muốn tới uống rượu, thư giãn một chút, có điều ở đây cậu nhìn thấy nữ cảnh sát Lâm Chi Quỳnh, tuy nhiên lúc này cô không mặc đồng phục cảnh sát, đang ngồi ở ghế cùng một người đàn ông chừng ngoài bốn mươi tuổi.

Nhìn thấy hai người, Tống Triều Dương liền biết ngay hai người họ đang làm nhiệm vụ, mục tiêu là một người đàn ông đang ngồi ở ghế trong góc.

Nhưng Tống Triều Dương lập tức cảm thấy nhiệm vụ của Lâm Chi Quỳnh lần này chỉ e là có nguy hiểm, vì gã đàn ông ngồi trong góc kia mặc dù luôn cúi đầu nhưng Tống Triều Dương có thể cảm nhận được sát khí trên người hắn, loại sát khí này tuyệt đối chỉ có người từng thực sự giết người, và không chỉ là giết một người mới có thể biểu hiện ra được.

Đây chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm, chỉ sợ trên người có mang vũ khí, gọi là tội phạm tàn bạo cũng không quá.

Lâm Chi Quỳnh chẳng qua chỉ là một nữ cảnh sát ngoài hai mươi tuổi, và người đàn ông ngồi cùng cô nhìn cũng có chút thể hình, chỉ có điều cái bụng bia nhô cao đã bán đứng lực chiến đấu của anh ta, chỉ dựa vào hai người bọn họ, căn bản không thể chế ngự được tên tội phạm kia.

Tống Triều Dương thật sự không hiểu, khi gặp nhân vật nguy hiểm thế này sao lại chỉ có hai cảnh sát bọn họ, có lẽ hai người bọn họ bất ngờ phát hiện ra nhân vật này, vì thế mới đi theo vào đây.

Tống Triều Dương thực sự đã đoán đúng rồi, sau khi Lâm Chi Quỳnh hết giờ làm, cùng đường với sở phó của đơn vị, khi hai người tới cách quán bar không xa thì nhìn thấy nhân vật nguy hiểm kia. Nhân vật nguy hiểm này là tội phạm quan trọng bị truy nã trên mạng, gây ra ít nhất bảy vụ án mạng, vì thế hai người lập tức bám theo, họ cũng biết chỉ dựa vào hai người căn bản không thể hạ gục được nhân vật nguy hiểm này, vì thế trước khi vào đây đã gọi điện thông báo cho đội cảnh sát hình sự, hiện giờ họ chỉ phụ trách theo dõi gã này, chỉ cần mấy phút nữa thôi, đội cảnh sát hình sự sẽ tới.

Nhưng đúng lúc này, nhân vật nguy hiểm kia lại đứng dậy, đi thẳng ra cửa quán bar.

Lâm Chi Quỳnh vô cùng nôn nóng, môi trường xung quanh quán bar rất phức tạp, nếu như để gã này rời khỏi đây thì hắn ta sẽ có rất nhiều tuyến đường trốn chạy, muốn đuổi theo hắn sẽ là việc không hề dễ dàng, cô lập tức đứng dậy, sở phó muốn ngăn cô lại nhưng đã không kịp nữa, chỉ đành đứng dậy theo.

“Đứng lại, không được cử động, tôi là cảnh sát.” Lâm Chi Quỳnh trực tiếp chặn nhân vật nguy hiểm kia lại, nói thẳng thân phận của mình.

Tống Triều Dương thầm thở dài một tiếng, nói thân phận cảnh sát với người bình thường thì có thể uy hiếp đối phương, nhưng đối mặt với nhân vật nguy hiểm thế này, Lâm Chi Quỳnh làm vậy chính là đặt mình vào trong nguy hiểm.

Tống Triều Dương dù gì cũng xem như quen biết Lâm Chi Quỳnh, cậu cũng không thể bỏ mặc không quan tâm, lúc này liền giả vờ uống quá chén, lảo đảo đi về phía Lâm Chi Quỳnh.

Lâm Chi Quỳnh căn bản không chú ý tới Tống Triều Dương, lúc này cô đang dồn hết sức chú ý vào nhân vật nguy hiểm kia.

“Hì hì, muốn bắt ông?” Nhân vật nguy hiểm ngẩng đầu, tiếng cười vô cùng khó nghe, giống như tiếng chiêng vỡ.

“Chính là bắt anh!” Lâm Chi Quỳnh có tinh thần ngựa non háu đá, mặc dù biết rằng đối phương là nhân vật nguy hiểm, nhưng lúc này vẫn xông thẳng lên túm lấy cánh tay của gã này.

Sở phó cũng lập tức phối hợp giơ tay túm về phía nhân vật nguy hiểm.

Trong tình huống bình thường, hai người chỉ cần túm được cánh tay của gã này, sau đó cùng dùng lực, vặn tay của hắn ra sau là có thể hạ gục được hắn.

Nhưng một nhân vật nguy hiểm đã từng giết ít nhất bảy người, tới giờ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì đâu có thể dễ dàng bị bắt tới vậy.

Cùng với hai tiếng rên rỉ, Lâm Chi Quỳnh và vị sở phó kia đều kêu lên đau đớn, cơ thể bất giác bật ngã ra ngoài, còn gã kia thì cười phá lên, mau chóng chạy ra khỏi quán bar.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio