Tống Triều Dương lúc này không biết nói sao, còn thầm bội phục Sở Yến Yến, cô bé này thực sự rất thông minh.
Sở Yến Yến lại lắc tay Tống Triều Dương, mềm mỏng nói: “Chú, chú đồng ý với cháu đi, cháu làm bạn gái của chú, cháu sẽ chăm sóc chú thật chu đáo, hơn nữa người ta còn là gái trinh đấy, bây giờ gái trinh rất khó kiếm, chú lẽ nào không muốn sao?”
Mặt Tống Triều Dương đen như đít nồi, Sở Yến Yến là cô gái bạo dạn, Tống Triều Dương thực sự không thể tin rằng cô vẫn là trinh nữ, có điều cô còn trinh hay không cũng không liên quan gì với cậu, loli mặc dù đẹp nhưng Tống Triều Dương không hứng thú với mẫu con gái như vậy, cậu trừng mắt nói: “Không cần, cô làm gì thì làm, chúng tôi về đây.”
Tô Vãn Trinh để Sở Yến Yến phá vỡ bầu không khí ấm áp giữa cô và Tống Triều Dương, lại nhìn Sở Yến Yến bám lấy Tống Triều Dương như vậy, trong lòng rất rầu rĩ, chỉ có điều từ trước tới giờ cô luôn dịu dàng, bảo cô nặng lời mỉa mai Sở Yến Yến, vậy thực sự làm khó cô.
Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí, khẽ nói: “Tôi và Tiểu Tống sống chung.”
“Cái gì?” Sở Yến Yến lập tức trợn tròn mắt, cách Tống Triều Dương, nhìn chằm chặp Tô Vãn Trinh.
Tô Vãn Trinh ưỡn ngực, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn đón lấy ánh mắt Sở Yến Yến, nói: “Tôi đã sống cùng Tiểu Tống, vì thế phiền cô sau này đừng làm phiền Tiểu Tống nữa.”
Sở Yến Yến lập tức dùng ánh mắt có thể giết người nhìn Tống Triều Dương, nói: “Chú, việc này là thật sao?”
Tống Triều Dương không ngờ rằng Tô Vãn Trinh có thể bạo dạn nói ra những lời như vậy, nhưng hiện giờ chỉ muốn thoát khỏi Sở Yến Yến, liền nói: “Đúng vậy, chúng tôi đã sống chung, cuối tuần cô ấy đều sống ở nhà tôi.”
Cảm nhận được bàn tay lạnh giá của Sở Yến Yến, Tống Triều Dương không hề có cảm giác tội lỗi nào cả, bây giờ mà mềm lòng với cô bé này mới là làm tổn thương cô, vì thế cậu mới mỉm cười nhìn Sở Yến Yến, thầm bóp tay Tô Vãn Trinh, tỏ ý tán đồng.
Tô Vãn Trinh cũng khẽ bóp tay Tống Triều Dương, trong lòng vui mừng không kể xiết, cho dù cô biết rõ rằng Tống Triều Dương làm vậy là để từ chối Sở Yến Yến, Tống Triều Dương không thực sự đồng ý với cô, nhưng cho dù là vậy, cô cũng rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
Cảm thấy sắc mặt Sở Yến Yến biến đổi liên tục, Tống Triều Dương cảm thấy chắc là đã thành công, hiện giờ chỉ đợi cô bé này tức giận bỏ chạy.
Có điều sau khi sắc mặt Sở Yến Yến thay đổi mấy lần, đột nhiên giận dữ nói với Tống Triều Dương: “Được, vậy cháu cũng ở cùng với chú, cháu không tin cháu không bằng cô ta.”
“Chú, hay là chúng ta P đi, cháu không để bụng đâu, nghe nói như vậy rất kích thích.”
Câu nói này của Sở Yến Yến khiến Tống Triều Dương suýt chút nữa ngã cắm đầu, tư tưởng của những cô gái trẻ này sao lại hùng mạnh tới vậy, cho dù là Tống Triều Dương cũng phải chịu thua, những việc kiểu song phi, P, Tống Triều Dương đã từng chơi, đúng là rất kích thích, nhưng đó là khi Tống Triều Dương buông thả, chứ không phải muốn bây giờ chơi như vậy, chủ yếu là lời nói này do Sở Yến Yến một học sinh cấp ba nói ra, thực sự khiến người khác không chấp nhận nổi.
Tống Triều Dương còn như vậy, vậy thì Tô Vãn Trinh càng không chịu nổi, ngượng ngập không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này điều khiến Tống Triều Dương rầu rĩ là giữa ba người họ có một người chặn lại, là nữ cảnh sát Lâm Chi Quỳnh, nữ cảnh sát lúc này mặt đằng đằng sát khí, dữ tợn trừng mắt nhìn Tống Triều Dương, rõ ràng là muốn giết người.
Không cần nói cũng biết Lâm Chi Quỳnh chắc chắn đã nghe thấy lời Sở Yến Yến nói, còn nữ cảnh sát có lòng chính nghĩa mạnh mẽ này cũng kiên quyết cho rằng Tống Triều Dương đã gạt hai cô gái trẻ kia.
“Cảnh sát Lâm, thật trùng hợp.” Tống Triều Dương gượng cười một tiếng chào hỏi.
“Là rất trùng hợp!” Lâm Chi Quỳnh rít ra từ kẽ răng, tiếng nói này đúng là khiến người ta rợn tóc gáy.
Tống Triều Dương ngáp dài, nói: “Vậy tôi không làm ảnh hưởng công việc của cảnh sát Lâm nữa, chúng ta đi thôi.”
“Không được đi!” Lâm Chi Quỳnh trừng mắt nhìn Tống Triều Dương, nhìn Tô Vãn Trinh và Sở Yến Yến, nghiêm mặt nói: “Đưa chứng minh thư của các cô ra đây.”
Hôm nay là thứ bảy, vì thế Lâm Chi Quỳnh không mặc trang phục cảnh sát, nhưng Tô Vãn Trinh và Sở Yến Yến nghe thấy Tống Triều Dương gọi cô là “cảnh sát Lâm”, cũng biết cô là cảnh sát, Tô Vãn Trinh rụt rè lấy chứng minh thư đưa cho Lâm Chi Quỳnh.
Lâm Chi Quỳnh nhìn xong nhíu mày nói: “Cô là sinh viên đại học, biết mình đang làm gì không?”
Tô Vãn Trinh mặt đỏ bừng, khẽ nói: “Tôi biết, anh Tống là một người tốt, tôi… tôi…”
“Hừm!” Lâm Chi Quỳnh trừng mắt lườm Tống Triều Dương, dữ dằn nói: “Thủ đoạn của anh lợi hại đấy!”
Tống Triều Dương gượng cười nói: “Cô hiểu nhầm rồi.”
Lâm Chi Quỳnh hừm một tiếng, lại nhìn Sở Yến Yến nói: “Chứng minh thư của cô.”
Sở Yến Yến bĩu môi nói: “Không mang.”
“Không mang? Tên là gì?”
“Sở Yến Yến.”
“Nhà ở đâu?”
Sở Yến Yến lập tức nói ngay: “Tôi nói nghe này cảnh sát Lâm, cô có ý gì vậy? Chúng tôi đi trên đường, phạm pháp sao?”
Lâm Chi Quỳnh sa sầm mặt nói: “Tôi nghi ngờ gã này lừa gạt thiếu nữ chưa thành niên, vì thế mời cô phối hợp điều tra.”
Tống Triều Dương lập tức sa sầm mặt, nói: “Cảnh sát Lâm này, cô không cần phải làm vậy chứ?”
Sở Yến Yến bĩu môi nói: “Đừng lấy thân phận cảnh sát ra hù dọa người, cô nói cô là cảnh sát, thẻ cảnh sát của cô đâu? Lấy ra tôi xem nào?”
Lâm Chi Quỳnh nghẹn lời, hôm nay cô chỉ bất ngờ ra ngoài giải quyết công việc, vừa hay đi qua đây, bình thường cho dù cuối tuần cô ra ngoài, cô cũng mang theo thẻ cảnh sát, nhưng hôm nay lại quên không mang.
Sở Yến Yến càng không chịu bỏ qua, nói: “Khiếp, tới thẻ cảnh sát cũng không có, ai có thể chứng minh rằng cô là cảnh sát chứ, vậy cô có tư cách gì hỏi chúng tôi, tôi nói cô nghe nếu cô thích chú tôi thì cứ nói thẳng ra, đừng giở trò này ở đây, tôi không sập bẫy đâu!”
Sắc mặt Lâm Chi Quỳnh càng trở nên khó coi, không thể nổi giận với một đứa trẻ, cô trừng mắt lườm Tống Triều Dương nói: “Tống Triều Dương, anh chú ý một chút cho tôi, nếu như anh để tôi có được bằng chứng, tôi nhất định sẽ đích thân bắt anh.”
Tống Triều Dương thầm toát mồ hôi, nói: “Cảnh sát Lâm, tôi thực sự không biết đã đắc tội gì với cô?”
Lâm Chi Quỳnh hừ một tiếng nói: “Anh không đắc tội tôi, mà là tôi nhìn thấu bản chất của anh, hai ba ngày lại đổi một cô gái bên cạnh, anh là một tên lừa gạt tình cảm, tôi cho cho hai cô biết, tốt nhất hãy tránh xa anh ta ra.”
Sở Yến Yến đắc ý nói: “Tôi thích bị lừa đấy, cô quản được sao? Chú, chúng ta đi thôi, chúng ta chơi P, xem cô ta làm gì được.”