Mạnh Phi Phi kiên định lắc đầu, cô nói: “Vương công tử à, thật sự là xin lỗi, chuyện này tôi sẽ không làm đâu, kể cả anh có cho tôi bao nhiêu tiền đi chăng nữa tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Cuối cùng Vương Quế Bân cũng nổi giận, hắn ta hừ một tiếng: “Vậy nếu tôi bắt cô phải đồng ý thì sao?”
Mạnh Phi Phi bị doạ cho hết hồn, cô kiên quyết nói: “Vậy thì tôi cũng không đồng ý.”
Vương Quế Bân tức quá bật cười, hắn ta cười ha hả mấy tiếng rồi nói: “Được, được lắm, đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái kiên trì như vậy, có điều tôi thích. Nếu như cô đã không đồng ý thì cũng đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh nhé. Thi thoảng chơi cưỡng bức chắc cũng là chuyện thú vị lắm đây.”
Mạnh Phi Phi sợ hãi đứng phắt dậy, cô kích động nói: “Anh… anh định làm gì?”
Vương Quế Bân cũng đứng dậy theo, con mắt hắn lộ vẻ dâm tà, hắn quan sát một lượt cơ thể của Mạnh Phi Phi rồi nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang nhô ra kia. Hắn nhếch miệng nói: “Cô nói xem tôi sẽ làm gì, vốn dĩ tôi định tìm một chỗ vắng vẻ để chúng ta từ từ chơi đùa nhưng bây giờ thì tôi cũng chẳng ngại chúng ta biểu diễn tại chỗ đâu.”
“Anh… Anh đừng có làm bừa, đây là xã hội pháp trị, nếu anh làm vậy là phạm pháp, tới lúc đó chắc chắn anh sẽ bị phán tội.”
“Ha ha…” Câu nói của Mạnh Phi Phi khiến cả ba gã đàn ông đều cười nắc nẻ, một gã trong số đó cứ như là nghe được chuyện cười vậy: “Tôi nói này Mạnh tiểu thư, đúng là có pháp luật tồn tại trên thế giới này, nhưng cô cho rằng một chuyện vặt như này thì có ai làm gì được Quế Bân sao? Ba anh ta quen biết bao nhiêu người như vậy, chỉ cần không xảy ra án mạng thì có gì ghê gớm cơ chứ. Tôi khuyên cô tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời thì hơn, đừng để bản thân phải khổ.”
Một đồng nghiệp của Mạnh Phi Phi lúc này cũng khuyên cô: “Tiểu Phi à, đây có phải chuyện gì to tát đâu, cô nhìn đám minh tinh kia kìa, có ai là không ngủ với bao nhiêu người cơ chứ…”
“Các người là đồ vô sỉ!” Mạnh Phi Phi ngắt lời đồng nghiệp. Nếu đối phương khuyên cô thì cũng đành nhưng đồng nghiệp của chính cô cũng có thể nói ra được những lời như vậy thì quả thực khiến cô quá đau lòng.
Cô tiếp viên đó lập tức bĩu môi nói: “Mạnh Phi Phi, cô gầm lên với tôi làm gì, tôi là tôi muốn tốt cho cô, nếu không phải Vương thiếu gia ưng cô thì tôi cũng muốn một triệu tệ ấy nữa kìa.”
Mạnh Phi Phi càng tức giận hơn, cô quay người rảo bước về phía cửa. Bây giờ Tống Triều Dương vẫn chưa tới, cô cảm thấy nơi này quả thực quá nguy hiểm, đặc biệt là khi nhìn thấy đám người này cô thật sự cảm thấy rất buồn nôn.
Có điều cô muốn kéo cánh cửa phòng ra nhưng có làm thế nào cũng không kéo được, rõ ràng nó đã bị người ta khoá từ bên ngoài rồi.
Vương Quế Bân cười khẩy một tiếng rồi ép về phía Mạnh Phi Phi, hắn nói: “Nếu hôm nay mà cô ra được khỏi căn phòng này thì chữ Vương của tôi viết ngược lại.”
Mạnh Phi Phi dùng hết sức kéo cửa nhưng cánh cửa vẫn chẳng hề nhúc nhích, lúc này thật sự cô cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cô quay người lại nói với hai người đồng nghiệp: “Lẽ nào hai người lại giương mắt nhìn tôi bị người ta bắt nạt hay sao?”
Hai người họ đều quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Mạnh Phi Phi. Lúc này trong lòng bọn họ cảm thấy có chút hối hận, bọn họ có thể khuyên Mạnh Phi Phi nhưng phải giương mắt nhìn Mạnh Phi Phi bị người ta cưỡng bức thì bọn họ cảm thấy vô cùng áy náy.
Có điều bọn họ cũng chẳng thể qua giúp Mạnh Phi Phi, hai gã đàn ông ở cạnh họ tuy không lắm tiền như Vương Quế Bân nhưng gia đình cũng có mấy chục triệu tệ, bọn họ không muốn từ bỏ cơ hội trèo cao ấy.
“Ha ha… thế nào, lời tôi nói ra vẫn có hiệu lực đấy, cho cô một triệu tệ để ở với tôi một tháng, hầu hạ tôi sung sướng đi, trước giờ tôi không hề keo kiệt đâu.” Vương Quế Bân chậm rãi đi tới trước mặt Mạnh Phi Phi, bây giờ hắn ta cũng chẳng vội, người phụ nữ càng khó khuất phục như Mạnh Phi Phi thì hắn càng muốn chơi. Nếu có thể dùng tiền mà có được dễ dàng thì hình như lúc chơi cũng chẳng có cảm giác thoả mãn gì nữa rồi.
“Anh đừng có mơ!” Mạnh Phi Phi cắn môi, ánh mắt cô đảo tứ phía, lúc này cô đã phát cuồng rồi, cô chỉ muốn tìm được cái đồ vật gì đó, nếu tên Vương Quế Bân này dám đụng đến cô thì nhất định cô sẽ cho hắn biết tay.
Cô liếc một vòng rồi cũng nhìn thấy một thứ. Mạnh Phi Phi đột nhiên đẩy Vương Quế Bân ra rồi lao tới bàn trà, tay cô cầm lấy một chai bia rồi đập mạnh xuống bàn…
Cái đập này của Mạnh Phi Phi rất mạnh, âm thanh của tiếng thuỷ tinh vỡ ra khi đập chai bia xuống bàn lập tức vang khắp căn phòng, lúc này trên tay của Mạnh Phi Phi chỉ còn lại nửa chai bia, mảnh thuỷ tinh bay ra cứa vào tay cô, máu tươi cứ thế chảy ra.
Nhưng Mạnh Phi Phi lại dường như chẳng có cảm giác gì, cô cầm chai thuỷ tinh chỉ thẳng vào Vương Quế Bân rồi hung hãn hét lên: “Tới đây, có bản lĩnh thì anh tới đây.”
Mọi người trong căn phòng chẳng ai ngờ là Mạnh Phi Phi khi tức giận lại đáng sợ như vậy, hai cô tiếp viên lập tức kêu lên một tiếng kinh hãi rồi vội chạy đi, còn Vương Quế Bân và hai gã đàn ông kia trông thấy Mạnh Phi Phi cầm chai thuỷ tinh như con dao găm mà giơ mắt nhìn nhau. Có cho chúng thêm lá gan nữa thì lúc này bọn chúng cũng chẳng dám xông tới làm gì Mạnh Phi Phi cả.
Sắc mặt của Vương Quế Bân vô cùng khó coi, chơi gái có phải chuyện gì lớn đâu, có điều xem ra nếu hắn muốn chơi tiếp thì liều mạng với Mạnh Phi Phi rồi. Gặp phải cái kiểu liều mạng như Mạnh Phi Phi này thì dường như bọn chúng chỉ đành rút lui.
“Sao thế, rén rồi à? Là đàn ông thì tới đây?” Mạnh Phi Phi khua khua chai bia, máu tươi trên tay vô văng tứ phía càng tăng thêm không khí mãnh liệt.
“OK! Đừng có kích động! Tôi để cho cô đi!” Lúc này hai tay của Vương Quế Bân giơ lên rồi chậm rãi lùi khỏi cánh cửa. Hắn cũng sợ Mạnh Phi Phi lúc này mà lên cơn điên nhắm vào hắn thì hắn cũng không chắc rằng bản thân có thể cướp được cái chai bia trong tay Mạnh Phi Phi mà mình không bị thương hay không.
“Mở cửa!” Vương Quế Bân lớn tiếng hét lên.
Cánh cửa lập tức được mở ra, hai bảo kê vội đi vào. Trông thấy tình hình bên trong, bọn họ lập tức đứng chắn trước mặt Vương Quế Bân.
“Bắt cô ta lại cho tôi!” Mục đích của Vương Quế Bân chính là để bảo kê đi vào, lúc này hắn liền chi tay vào Mạnh Phi Phi rồi ra lệnh.
Hai bảo kê ép dần vế phía Mạnh Phi Phi, thân thủ của họ cũng chẳng tồi, nếu không thì sao có thể đi làm bảo kê được cơ chứ. Nếu một người đàn ông cầm dao găm trong tay thì có khi bọn họ còn có chút kiêng dè nhưng là một cô gái thì họ lại chẳng hề coi Mạnh Phi Phi ra gì.
Mạnh Phi Phi trông thấy hai người này đi tới thì lập tức hoảng hốt, cô càng khua cái chai mạnh hơn rồi hét ầm lên: “Các người đừng có qua đây! Không được tới đây! Nếu không thì tôi sẽ liều mạng với các người!”