"Em yêu à, anh vô cùng yêu thích lĩnh vực quân sự, em có thể lấy một bản dữ liệu thuyết minh vũ khí laser cho anh được không?” “Bạn trai” đêm qua đột nhiên nói với cô.
“Cái này là vi phạm quy định bảo mật đấy.” Yêu cầu này khiến Đào Tiểu Linh vô cùng khó xử.
“À, vậy thì anh sẽ không làm khó em nữa, anh sẽ không để em phải chịu đựng bất kỳ cái gì không vui vẻ đâu.” Người đàn ông đẹp trai chu đáo như vậy đấy.
“Không không không, để em nghĩ cách.” Cô đáp lại đối phương bằng một nụ hôn sâu.
Hôm đó khi ăn tối, người bạn trai anh tuấn nhìn thấy dữ liệu về “vũ khí laser” mà Đào Tiểu Linh lấy cho mình mà khuôn mặt nở nụ cười tươi rói.
“Anh yêu à, anh chỉ có thể xem ở đây thôi, sau đó em phải đốt nó đi.” Đào Tiểu Linh lo lắng nói.
“Vậy sao mà được cơ chứ, anh không chỉ muốn xem kỹ mà còn phải cất đi. Đây chính là minh chứng cho tình yêu của chúng mình.” Biểu cảm của anh chàng đẹp trai vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng lại vừa mãnh liệt.
Đào Tiểu Linh đang định nói thêm mấy câu thì đôi môi nồng cháy đã áp sát vào bở môi cô đơn, khô khốc của cô rồi, cô đã vứt bỏ toàn bộ sự cảnh giác.
Còn chưa ăn xong bữa tối thì bạn trai của Đào Tiểu Linh đã nói là công ty có việc, anh ta vội vã mặc áo vào rồi cầm theo bản dữ liệu rời khỏi toà chung cư cũ này. Tuy có chút không vui nhưng cô nhân viên dữ liệu vẫn đem theo biểu cảm mãn nguyện nhanh chóng chìm vào giấc mộng ngọt ngào hạnh phúc.
Cách toà nhà gia đình của sở dữ liệu cục thông tin ban ngành an ninh mét có một cửa hàng nhỏ rửa ảnh kỹ thuật số, trời tờ mờ tối không có ai ở đó. Một người đàn ông cao lớn độ ngoài tuổi sau khi bước ra khỏi một toà nhà gia đình thì rẽ ngang rẽ dọc mấy vòng liền, cuối cùng anh ta mới tới con phố nhỏ nơi có cửa hàng đó rồi nhanh chóng đi vào bên trong.
“Ông chủ, bức ảnh hôm qua của tôi rửa xong chưa?”
“À, xong rồi, xong rồi.” Một người đàn ông độ ngoài với mái tóc hoa râm mỉm cười từ phòng làm việc cầm ra một túi ảnh.
Người đàn ông mở ra xem, dường như anh ta rất hài lòng. Anh ta vừa cầm bức ảnh thưởng thức vừa đi ra khỏi cửa tiệm. Những tấm ảnh này đều là hình ảnh của một cô gái mũm mĩm tạo dáng bởi các tư thế khác nhau. Xem ra người đàn ông này là một nhiếp ảnh gia, còn cô gái mập này là người mẫu của anh ta. Người đàn ông này đi khá vội vàng, anh ta cầm ảnh đi nhưng lại để lại một túi văn kiện không lớn lắm.
Ông chủ cửa tiệm không đuổi theo và cũng chẳng nói gì. Người đàn ông lấy ảnh vừa ra khỏi tiệm thì ông liền kéo cửa xuống, tắt đèn, ngừng kinh doanh. Dĩ nhiên không phải ông ta đi ăn tối mà là bắt đầu làm việc. Ông tỉ mỉ chụp những bức ảnh kỹ thuật số của “Báo cáo công trình ” rồi mã hoá tệp ảnh. Ông gộp nó với một bức ảnh phong cảnh khác lại rồi copy vào một thẻ SD. Còn như báo cáo và túi tài liệu thì ông lại vứt vào một lò lửa đang cháy phừng phừng. Làm xong những cái này, ông chủ hàng in ấn lắp cái thẻ SD ấy vào một cái máy ảnh, sau đó lấy một cái giá ba chân ra rồi đi tới công viên bắt đầu chuyến chụp cảnh đêm hàng ngày.
giờ tối đầu hạ, người qua lại ở công viên rất đông. Có rất nhiều người yêu mến nhiếp ảnh lắp những ống kính ngắn ống kính dài ở bên hồ, họ hy vọng có thể lưu giữ lại được một mặt đẹp nhất của thành phố. Một cô gái da trắng xinh đẹp rõ ràng muốn hòa mình vào bầu không khí này, nên cũng đem theo máy ảnh bước vào đoàn người. Do không cẩn thận nên cô bị vấp ngã, chiếc máy ảnh rơi xuống bãi cỏ cạnh hồ. Khi cô nhặt lên thì phát hiện ống kính đã bị kẹt rồi. Ông chủ tiệm rửa ảnh dường như có ý tốt muốn giúp đỡ cô, ông cầm cái máy ảnh xảy ra sự cố của đối phương mày mò một hồi, ống kính liền nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu. Cô gái người nước ngoài cảm ơn ông bằng tiếng Trung Quốc không sõi rồi nhanh chóng đi khỏi. Chẳng ai chú ý rằng trong vài phút ngắn ngủi ấy thì hành động truyền tin tình báo đã được chấp hành một cách hoàn hảo. Lúc này, cái thẻ có những bức ảnh “công trình ” đã thành công di chuyển tới máy ảnh của cô gái ngoại quốc này.
Tại Tokyo.
Mỗi ngày từ đến giờ chiều là khoảng thời gian mà Asano Kaisuke ngồi thiền trong đền thờ. Không giống như những người khác tới đền thờ vào buổi sáng, Asano cho rằng sau buổi trưa mới là khoảng thời gian mà ý chí mềm yếu nhất, lúc này khi đối diện với các vị thần trong đền thờ thì có tác dụng thúc ép suy nghĩ. Thói quen này có được kể từ khi ông còn là một thiếu niên, lần đầu tiên ông được người cha đảm nhiệm chức tham mưu trong quân đội cũ đưa đến đền thờ thì trong lòng ông đã hình thành kỷ luật thép này. Kể cả trong thời kỳ gian nan mà đảo quốc bị đại bàng đầu trắng chiếm lĩnh thì ông cũng kiên trì quy tắc của mình trong cái sân nhỏ ở nhà, kể cả khi đó cha ông đã tự sát như một Samurai nhưng vì hoàng quốc, vì chúng thần, tín niệm phục hưng dân tộc đã chiếm giữ một phần sâu thẳm trong tâm hồn ông.
năm đã qua đi, dẫu rằng hôm nay Asano đã có đền thờ riêng thần thánh nhất, nhưng khiến cho hai trăm triệu quốc dân trở thành nô bộc trung thành nhất của thần quốc mới là nguyện vọng lớn nhất của ông. Nhân sinh không để cho ông nhiều thời gian nữa rồi, ông phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình.
“Takahashi, những vũ khí đó còn cần bao lâu nữa mới chuẩn bị xong?”
“Còn cần đến tháng nữa, tôi sẽ nhanh chóng thúc giục.”
“Không, phải tôn trọng các nhà khoa học làm việc, nhưng chúng ta phải tận dụng khoảng thời gian nhàn rỗi này, giống như là một võ sĩ samurai với võ thuật cao minh vậy, trước khi quyết đấu phải dùng một vài chiêu thức làm nhiễu loạn tâm trí của đối phương. Chúng ta cũng phải trở thành võ sĩ như vậy.”
“Cái này, cậu xem xem, đây là bí quyết mà người China khiến chính khách yếu đuối của chúng ta khuất phục.” Asano giơ một tập văn kiện được in ra trong tay.
Vài phút sau, Takahashi cung kính đặt lại văn kiện. Anh nhìn chăm chú vào thầy giáo của mình với sự tôn trọng. Anh biết rằng mệnh lệnh sắp sửa được phát ra từ cái đầu tràn ngập trí tuệ ấy.
“Cậu phải nghĩ cách xem, làm thể nào để phá hoại triệt để công trình chiến lược này của người China, bằng bất cứ giá nào.”Câu nói của Asano không chút cảm xúc.
“Thời gian gần đây, bộ thống soái tối cao vô cùng chú trọng “công trình ”, bất kỳ chuyện gì xảy ra ở cứ địa cũng phải báo cáo kịp thời. Trong tình hình này, sở dữ liệu cục thông tin hàng ngày đều phải tiêu huỷ rất nhiều báo cáo bảo mật cấp độ cao.
Mỗi ngày Đào Tiểu Linh đều sống trong nỗi lo lắng thấp thỏm. Bạn trai của cô cho cô một tình yêu ngọt ngào, nhưng sở thích về laser của anh ta cũng tăng lên từng ngày, mỗi lần báo cáo có liên quan tới “công trình ” đưa cho cô tiêu huỷ thì dữ liệu viên này đều đấu tranh nội tâm một hồi rồi nghĩ đủ mọi cách để đưa nó ra khỏi toà nhà này. Hôm nay cấp trên thông báo với cô là sau này khi tiêu huỷ toàn bộ dữ liệu tới từ “” đều phải có người cùng có mặt, điều này khiến cô lại càng hốt hoảng hơn, cô cảm thấy hành động của mình liệu có phải đã bị người trong ban ngành bảo mật nội bộ phát hiện ra rồi không. Bất luận ra sao thì lần sau cô cũng không thể làm nữa.”
“Bảo mật của bọn em đã tăng cường rồi, anh yêu à, sau này anh tự mua tạp chí xem đi, không thì em lấy cho anh ít tạp chí nội bộ chứ bất luận thế nào thì thứ đó sau này em cũng không thể mang ra được nữa.” Đào Tiểu Linh hơi áy náy nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết.
“Ồ, như vậy không được đâu.” Người bạn trai trước giờ vốn dịu dàng bỗng nhiên khác hẳn.
“Không không không, tuyệt đối không được. Nói thật lòng thì bây giờ em còn đang suy nghĩ xem liệu có nên nói rõ những chuyện lúc trước với chủ nhiệm không cơ. Ngày nào em cũng sợ bị người của ban ngành bảo mật nội bộ phát hiện.” Biểu cảm của Đào Tiểu Linh vô cùng cổ quái.