Điệp Viên Kỳ Quái

chương 215: thay đổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cô có thể chọn một con đường.” Lại qua thêm một phút, ông ta bắt đầu lên tiếng, giọng điệu không nghiêm khắc, “Nhưng trên thực tế, chuyện này đối với cô mà nói có thể rất dễ xử lý, cũng có thể rất khó xử lý, cô đã phạm tội rất nghiêm trọng. Tôi không cần nói cho cô biết kết cục của kẻ phản quốc là như thế nào. Nếu cô muốn sống, bây giờ, hôm nay, nói hết mọi chuyện cho tôi biết. Cô không nói, chúng tôi cũng có thể điều tra ra, vậy thì cô chỉ còn một con đường chết. Nếu hôm nay cô nói với chúng tôi, còn có thể cho cô một hi vọng sống.”

“Tôi không thể nào tiếp tục sống nữa.” Nữ liên lạc nói.

“Đó không phải là thật. Nếu hôm nay cô hợp tác, cùng lắm phán xử cô cải tạo lao động dưới sự giám sát chặt chẽ. Có lẽ chúng tôi có thể lợi dụng cô để phá nhiều đặc vụ hơn. Như vậy, cô sẽ được đưa đến nhà tù không có sự giám sát quá chặt chẽ, thời hạn cũng có thể ngắn hơn, nếu cô biểu hiện tốt, nói không chừng chỉ cần , năm thì có thể tự do rồi, nhưng muốn có được lối thoát này, chúng tôi có thể sẽ thả cô ra ngoài, như vậy đồng bọn của cô sẽ không biết cô đã bị chúng tôi kiểm soát, còn bảo cô đưa truyền tình báo, như vậy thì có thể nắm lấy tuyến dưới của cô, cô sẽ được lập công chuộc tội, hiểu chưa?” Giọng điệu khựng lại, trở nên càng nhẹ nhàng hơn.

“Theo bản thân tôi, tôi không muốn mang lại đau khổ cho người khác, nhưng nếu công việc cần thiết, tôi sẽ không ngần ngại ra lệnh. Cô không thể chống lại các biện pháp chúng tôi áp dụng cho cô, ai cũng không thể. Dù cô dũng cảm đến mấy, cơ thể cô luôn có giới hạn của nó. Tôi cũng như vậy. Bất cứ ai cũng vậy. Đây chỉ là một vấn đề thời gian. Cô biết đấy, vài tiếng này đối với chúng tôi vô cùng quan trọng. Sau đó, chúng tôi có thể ung dung tiến hành như mong muốn. Một người dùng búa có thể đập bể đá cứng chắc nhất. Cô không nên tự chuốc lấy khổ, cô là một phụ nữ xinh đẹp, cũng không muốn trở thành một con quái vật xấu xí chứ? Chúng tôi có hàng trăm phương pháp khiến cái đẹp từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với cô, hãy cứu lấy mạng của cô đi.” Vừa dứt lời, ánh mắt sầu muộn và kiên quyết đan xen nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nữ liên lạc.

Người thẩm vấn thấy ông ta đã thắng rồi. Đôi mắt của bạn sẽ luôn để lộ chân tình. Đôi mắt thách thức và đôi mắt vô tình khi nhìn người sẽ không trở nên tối tăm. Bọn họ có thể nhìn thẳng vào mắt bạn, hoặc thường xuyên tập trung ánh mắt vào một điểm nào đó trên bức tường phía sau bạn. Đôi mắt vô tình nhìn chằm chằm một nơi và thu hút sức mạnh từ đó, nữ liên lạc chớp mắt, hàng mi dài lóe lên, cô ta đang tìm kiếm sức mạnh nhưng không được gì cả. Hừm, cô ta muốn một thái độ dịu dàng hơn...

“Muốn uống nước không?” Người thẩm vấn mở chai nước đóng chai ra.

Nữ liên lạc đó cầm lấy trong tay, đây là lá cờ đầu hàng của cô.

“Vậy chúng ta bắt đầu đi, câu hỏi đầu tiên, làm thế nào cô biết phải liên hệ?” Người thẩm vấn biết bây giờ là thời cơ moi tin.

“Điện thoại, tôi sẽ nhận được quảng cáo từ số điện thoại ngẫu nhiên, là quảng cáo ghi âm, sẽ nói bây giờ mỹ phẩm thần kỳ đang giảm giá bao nhiêu, số chiết khấu chính là thời gian phải liên hệ.”

“Địa điểm?”

“Địa điểm là cố định, luôn luôn ở trong toa xe số của trạm thứ đếm ngược của tuyến số tàu điện ngầm.”

“Người liên hệ?”

“Tuyến trên của tôi là cố định, tuyến dưới thay đổi ngẫu nhiên, nhưng gần đây chưa từng thay đổi.” Bây giờ nữ liên lạc không gì là không nói.

“Người này là ai? Cô quen biết không?”

“Tôi không biết tên cô ta. Cô ta ba mươi tuổi hơn nhưng lại trẻ trung hơn tuổi tác của cô ta. Mái tóc đẹp, duyên dáng, xinh đẹp. Cô ta luôn ăn mặc rất đẹp, giống người nước ngoài, nhưng cô ta không phải người nước ngoài.”

“Ăn mặc giống người nước ngoài, ăn mặc như thế nào?”

“Áo khoác của cô ta thường là hàng Nhật. Từ đường may và chất liệu đều nhận ra được. Mỹ phẩm của cô ta cũng vậy, tôi nói qua rồi, và cô ta...”

“Nói tiếp.” Người thẩm vấn nói.

“Ám hiệu là tạp chí thời trang phiên bản tiếng Nhật, luôn luôn đều là phiên bản tiếng Nhật.”

Trước kia người thẩm vấn chưa từng nghe chi tiết này, nhưng ông ta lập tức cho rằng đây là thật. Chi tiết như vậy không thể nào bịa đặt được, hơn nữa phù hợp với đặc trưng của nhân vật. Người liên hệ đó là người thích mạo hiểm, nhưng cô ta không phải là một đặc vụ chuyên nghiệp thực sự, cô ta có phản ứng như thế này thì sẽ không phải.

“Cô và cô ta gặp mặt ở đâu?”

“Địa điểm là cố định, trong cửa hàng "phụ nữ gợi cảm" chuyên bán đồ lót ở tầng hai trong trung tâm thương mại thời trang Phi Vân, tôi tìm một cơ hội đưa đồ cho cô ta.”

Người thẩm vấn ra ngoài một lát, khi ông ta quay lại, đem theo quần áo và đôi giày bị tịch thu.

“Mặc vào đi, về nhà, chúng tôi sẽ giám sát cô, đừng âm mưu giở trò, đưa đồ như bình thường.”

Annvier mặc một chiếc váy màu xanh thẫm, chân mang đôi cao gót cùng màu và đôi tất sợi tơ tằm màu da, một chiếc túi xách xinh xắn đeo trên vai, kiểu tóc bình thường, nhưng cô ngẩng đầu lên, tỏ ra một chút khác người, nữ liên lạc đang muốn đi lên trước, bị một đặc nhiệm sở hành động kéo lại, lúc này một cô gái mặc bộ đồ chuyên nghiệp, tóc đuôi ngựa trông có vẻ thờ ơ đi lên trước, dường như vừa ý với một chiếc đồ lót, đột nhiên Annvier cảm thấy có thứ gì đó đâm vào cơ thể mình, sau đó liền bất tỉnh.

“Khai ra hết chưa?” Vương Thanh tới phòng thẩm vấn hỏi người thẩm vấn.

“Ha ha...” Người thẩm vấn ngẩng đầu, khóe miệng nhếch sang phía kính một chiều.

Annvier giống một đống bùn lầy ngồi trên ghế thẩm vấn, đôi tay cô bị còng lại ở sau lưng, mái tóc đẹp lúc trước giờ tán loạn trước ngực, chiếc váy cao cấp phủ đầy vết ố màu vàng, xem ra không chỉ một lần không nhịn được tiểu, trên khuôn mặt trắng bệch còn để lại vết tích nôn mửa.

“Còn muốn học tình tiết trong phim điện ảnh à, ha ha, chúng ta vừa sử dụng một ít thủ đoạn thông thường thôi, vòng thứ nhất đã gục rồi.” Người thẩm vấn giống xem một bộ phim hài, vừa nói vừa đưa vài tờ hồ sơ thẩm vấn.

Vương Thanh chỉ nhìn nửa phút, trên mặt nhìn không ra hài lòng hay không hài lòng.

“Chỉ là một người phụ nữ bị lợi dụng, nhân viên của công ty Nhật Bản, thường đi công tác ở Osaka, Kyoto, lợi dụng những cơ hội này trao đổi tình báo, anh xem, đều là uổng công, giao đồ cho ai cũng không nhìn thấy, chỉ kiếm được một ít tiền mua mỹ phẩm và quần áo, còn xài hết ở đó luôn.”

“Phải đấy, không có giá trị.” Người thẩm vấn cũng rất thất vọng đối với đối tượng dễ dàng đột phá như vậy.

“Kết thúc đi, quăng người phụ nữ này vào tù mặc kệ sống chết!”

Cuộc trò chuyện của họ vẫn chưa kết thúc, cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, một người đàn ông trẻ mặc thường phục ló đầu vào, nói với Vương Thanh:

“Lãnh đạo, anh mau đến xem, bộ thẩm vấn chúng ta thực sự nể luôn rồi.”

Trong phòng thẩm vấn cách đó vài bước hoàn toàn là một tình huống khác, Đào Tiểu Linh tùy tiện ngồi trên ghế thẩm vấn, ánh mắt đang trong trạng thái lơ đễnh, như thể linh hồn đã thoát ra ngoài, cơ thể mập mạp này dường như không liên kết với bộ não của cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio