Hai con tàu tiếp cận với tốc độ nửa hải lý mỗi phút. Thuyền trưởng hướng ống nhòm về khoang lái bắt đầu quan sát. Anh không nhìn thấy có hoạt động gì đặc biệt. Ừm, hiện giờ là ba giờ sáng. Các thủy thủ trong khoang lái có công việc hoa tiêu vất vả phải làm, có lẽ họ có hứng thú với tàu ngầm của anh giống như có hứng thú với tàu hàng của họ vậy… Đừng theo tôi, anh là kẻ ngốc. Con tàu kia nhanh chóng chạy tới thật đáng ngạc nhiên, sau đó anh nhìn chằm chặp vào đèn đuôi tàu của nó. Lý Hải thấy rằng, mở đèn tàu có lẽ là một ý tưởng hay, nếu như tắt đèn và bị nhận ra, rất có thể sẽ càng gây chú ý.
Ba giờ đồng hồ sau, họ đi vào vùng biển bên ngoài Cơ Long, hướng đi --, dùng đường nước sâu nhất mà họ có thể phát hiện để lái “Trường Thành” về phía Đông. Lý Hải dẫn nhân viên hoa tiêu đi vào khoang đặc biệt của anh, hai người đồng loạt nghiên cứu cách tốt nhất để lại gần bờ biển đảo quốc, nơi nào là địa điểm an toàn nhất trên bờ. Sau khi họ chọn xong, Hồng tiên sinh cũng tham gia vào, ba người cùng thảo luận phần tế nhị của nhiệm vụ lần này.
Ở khu vực bộ lạc Pakistan, hiện giờ đang là sáng sớm, nhiệt độ không khí rất thấp, “Dao Damascus” đã ăn mặc chỉnh tề, đầu tiên anh cần vệ sinh cá nhân sạch sẽ, tiếng hát ca ngợi đức Allah trên tháp Minaret nhanh chóng vang lên đánh thức các tín đồ Hồi giáo trung thành tỉnh giấc. Hôm nay họ có rất nhiều việc phải làm, vũ khí đã được đóng gói hoàn tất, dụng cụ đi qua núi băng Pamirs cũng đã chuẩn bị xong, có điều một món đồ quan trọng nhất – vàng, tới thời điểm hiện tại, vẫn không biết tung tích của nó ở đâu, điều này khiến anh có chút do dự, bởi hành động các dũng sỹ sắp sửa triển khai là một lần mạo hiểm thực sự, chỉ đi qua núi băng thôi cũng có thể khiến những người xui xẻo mất mạng, mặc dù đây là chỉ ý của đức Allah, nhưng trả giá mà không có thu nhập, đó thực sự là điều ngu ngốc.
Anh nhìn ngó xung quanh, người dưới trướng có người đã đưa người nhà tới nơi an toàn, thôn trang chật chội và ồn ào, đồ ăn thiếu thốn, không có đủ nguồn thịt cừu, cũng gần như không có y dược hiện đại đáng tin cậy, nhưng so với những thôn trang bị vứt bỏ và những thị trấn bị quân đội Pakistan ném bom san bằng, thì còn hạnh phúc hơn rất nhiều. “Dao Damascus” nhìn thấy ở đây có rất nhiều trẻ em, và trẻ em chỉ cần có cha mẹ, có đồ ăn, có bạn bè thì ở đâu cũng vui vẻ. Bé trai đã chơi súng đồ chơi, và trong tay những đứa trẻ lớn hơn một chút, đó đã không còn là đồ chơi nữa. Anh chấp nhận hiện thực khách quan này với tâm trạng tiếc nuối ở mức độ nhất định, có điều cùng với những chuyến đi đi tới mọi nơi, cảm giác tiếc nuối này cũng dần dần giảm bớt đi, tổn thất của “phần tử Jihad” yêu cầu phải được bổ sung. Và người trẻ tuổi nhất cũng là người dũng cảm nhất. Nếu như đức Allah cần họ chết – Vậy thì họ có thể chết vì mục đích của đức Allah, đức Allah cũng sẽ ban phước cho những người chết vì Người. Thế giới đích thực là một nơi khổ nạn, cũng may chí ít một người ở đây có thể tìm được thời khắc vui vẻ và nghỉ ngơi. Anh nhìn thấy, tay súng đột kích của mình đang giúp con trai đầu lòng của anh ta bước đi. Đứa bé đó không thể tự đi, nhưng mỗi khi nó lảo đảo bước đi một bước liền ngẩng đầu nhìn người cha có bộ râu dài đang mỉm cười, nó chỉ nhìn thấy hai lần kể từ khi chào đời. Thủ lĩnh mới của đội này nhớ lại việc anh cũng từng làm việc như vậy với con trai mình.
Bầu trời bên kia hình như xuất hiện thứ gì đó không bình thường, anh nhìn thấy bầu trời phía Tây xuất hiện một đám mây trắng khổng lồ hình đĩa tròn, đó là gì, hay không chỉ là một đám, khi anh muốn gọi những chiến sỹ khác dậy…
“Bùm” một tiếng nổ lớn mà anh chưa bao giờ nghe thấy, cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra vang lên bên tai, mấy chiếc máy bay lao ra từ giữa đĩa tròn, tốc độ của chúng nhanh như vậy, gần như vượt quá giới hạn cảm quan của con người, máy bay chiến đấu vượt quá tốc độ âm thanh khi ở độ cao cực thấp, sẽ gây ra nổ âm thanh.
Chả mấy chốc, máy bay quay trở lại, chúng bay thấp như vậy, dũng sỹ giật mình tỉnh dậy dường như đều có thể nhìn thấy phi công đội mũ bảo hiểm ngồi trên lưng máy bay màu xám, là máy bay chiến đấu “Tia Chớp” của không quân Pakistan, chúng tới để bao vây tiêu diệt các chiến sỹ bộ lạc.
Không có thời gian cảnh báo – Hoàn toàn không có, họ nghe thấy tiếng nổ bom đạn phi cơ, lập tức ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng thấy mấy chiếc phi cơ “Tia Chớp” hình mũi tên cách mặt đất chỉ chừng một trăm mét, anh còn không kịp cầm lấy súng trường thì đã nhìn thấy bom rời khỏi giá bắn rơi xuống. Những thứ đen sì kia khẽ chao đảo, sau đó nó được cánh đuôi giữ vững, đầu đạn chếch nghiêng từ từ rơi xuống. Tiếp đó vọng tới tiếng ồn động cơ của mấy máy bay chiến đấu, anh quay người quan sát chúng, súng trường đã vác lên vai. Nhưng chúng quá nhanh. Không có cách nào cả, chỉ đành nhào xuống đất, như thể mọi việc xảy ra rất chậm, rất chậm. Anh hình như đang bay bổng trên không, mặt đất không đón lấy anh, muốn tiếp đất mà không được. Anh quay lưng về phía mưa bom, anh biết chúng đang rơi xuống ở đó. Anh ngẩng đầu lên nhìn, mọi người đang bỏ chạy, tay súng đột kích dùng cơ thể mình để che chắn cho đứa con trai mới lọt lòng của mình, một ánh sáng đỏ bay về phía đứa bé đáng thương, đó là lời mời chết chóc do tên lửa không điều khiển milimet bắn ra, không tới nửa giây, mấy nghìn mảnh đạn vụn nghiền nát cơ thể đứa bé. Tay súng đột kích vẫn chưa chết, anh ta lết một cẳng chân bị nổ đứt rời, muốn đi ôm cơ thể nát vụn của đứa bé, một quả bom màu đen rời khỏi lòng phi cơ bay về phía anh ta.
“A” Trong tiếng kêu thất thanh của phụ nữ, quả bom dấy lên cát bụi mù mịt, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, tay súng đột kích và con trai anh ta biến mất khỏi thế giới này từ đây.
“Dao Damascus” bị làn khí bom nổ đánh cho choáng váng, tai ù lên, đứng dậy loạng choạng. Điều kỳ lạ là, hình như có thể nhìn thấy và cảm nhận thấy tiếng ồn, nhưng không nghe thấy gì. Anh ta tìm kiếm chiếc phi cơ thế hai, mở chốt bảo hiểm súng trường theo bản năng. Nó ở kia! Súng giơ lên, đạn tự động bay đi, nhưng không hề có ảnh hưởng gì. Chiếc “Tia Chớp” thứ hai ném bom ở cách đó một trăm mét sau đó bay đi, phía sau là một luồng khói dày đặc.
Anh muốn đi lấy tên lửa di động “San-greal”, nhưng khắp nơi là khói bụi, chân tay người rời rạc khắp nơi trong thôn trang, nơi này đã trở thành địa ngục chết chóc.
Trong năm phút buổi sáng, “Dao Damascus” lần đầu tiên gặp tổn hại nghiêm trọng trong sự nghiệp chiến đấu của mình, hiện tại, cho dù không có vàng, cũng không giết được giáo đồ dị giáo ở núi băng, là họ cung cấp phi cơ “Tia Chớp” giết chết chiến sỹ cho quân đội Pakistan.
“Khoang lái, tôi là phòng sonar, phát hiện ra mục tiêu khả nghi, vị trí , đang tiến hành xử lý giám định.” Kỹ sư trưởng sonar, thượng úy Lâm Kim cầm điện thoại trên bàn điều khiển sonar, lớn tiếng báo cáo.
“Tiếp tục giám định, làm rõ cự ly, cấp độ uy hiếp, chúng tôi lập tức tới ngay.” Thuyền trưởng Lý Hải nói xong liền quay người đi về phía khoang phòng sonar.