"Không có bất kỳ vấn đề gì, tàu mà ngài cần chúng tôi có, dĩ nhiên là còn có cả một nhóm tàu viên với kinh nghiệm phong phú nữa. Ngài định bao giờ đi?”
“À, cái này thì ngài đợi thông báo của tôi nhé, tôi đảm bảo tiền tàu sẽ kịp thời chuyển tới tài khoản ngân hàng mà ngài chỉ định.”
Trong một tiếng đồng hồ, một hợp đồng vận chuyển đa quốc gia đã được xử lý xong như vậy đấy.
Ông Gamal mặc một bộ đồ thủ công được thiết kế riêng tại Paris, đi đôi giày da thủ công đẳng cấp nhất nước Anh, đeo một chiếc khăn trùm đầu truyền thống của người Ả Rập. Nhìn từ ngoài vào lập tức nhìn ra ngay được ông là một phú ông người Ả Rập, đây là ấn tượng đầu tiên của Felitov về ông.
Ngài Gamal này thông qua hòm thư điện tử tiến hành một loạt đàm phán thương vụ với công ty hàng không Siberia. Hôm nay ông tới để ký kết hợp đồng cho thuê cuối cùng với tổng giám đốc của công ty, ông Felitov.
Văn kiện của ngài Gamal rất đầy đủ, đặc biệt phải xét tới yếu tố một người Ả Rập lại có thể nói tiếng Nga vô cùng chuẩn xác, người này đáng để tin tưởng. Thêm vào đó là ông ta còn cung cấp được chứng minh bảo hiểm của ngân hàng dầu khí Saudi nên Felitov chẳng có gì lo lắng cả.
“Trong thư ngài có nhắc tới việc cần thuê một chiếc máy bay chở khách A dài hạn kèm theo toàn bộ nhân viên tổ bay và phụ trách toàn bộ chi phí bảo dưỡng và tiền lương ngoài cho nhân viên tổ bay trong thời gian thuê, tôi nói đúng chứ?”
“Hoàn toàn chính xác, thời hạn đầu tiên ở hợp đồng thuê là một năm, sau này sẽ xem xem tình hình hợp tác ra sao thì sẽ bảo lưu máy bay bổ sung và kéo dài quyền lợi thời gian thuê.” Vị khách VIP người Ả Rập mỉm cười bổ sung.
“Tôi có thể hỏi mục đích sử dụng không? Ngài biết đấy, tôi có rất nhiều phiền phức về công văn.” Tổng giám đốc áy náy hỏi.
“Được chứ, tôi là một quản gia lo liệu việc nhà cho một vương tử, chủ nhân của tôi thường xuyên đi du lịch, hơi tí lại bao riêng máy bay vừa phiền phức lại vừa không phù hợp với thân phận nên thuê một chiếc máy bay dài hạn là lựa chọn tốt nhất.” Vị khách tự xưng là quản gia này đưa ra lời giải thích hợp lý.
“Hoá ra là vậy, máy bay của chúng tôi rất mới, mới chỉ sử dụng năm, đội bay cũng vô cùng ưu tú, chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng.”
“Là để cho chủ nhân hài lòng. Có điều có một vấn đề này, tôi thiên về việc thử dùng trước một khoảng thời gian xem sao, thời gian này ngài đừng làm bất kỳ thủ tục cho thuê máy bay gì cả, khẩu hiệu vẫn giữ nguyên giống như vẫn bay chuyến bay thương mại vậy, như vậy nếu người chủ kén chọn của tôi không hài lòng thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới danh tiếng của quý công ty, ngài thấy sao?”
Felitov cảm thấy đây là một yêu cầu hợp lý, quả thật là có ích cho công ty, huống hồ hợp đồng có quy định là kể cả có trả lại máy bay thì cũng phải trả tiền thuê nửa năm, ông hoàn toàn không có tổn thất gì cả.
Thế là một chiếc máy bay chở khách với đường dài thân rộng A- đã được cho thuê hoàn toàn trong thời gian người khách chỉ định trong tương lai. Dĩ nhiên là trong một tháng đầu thì trên hồ sơ cơ cấu quản lý của tất cả hãng máy bay dân dụng thì cái máy bay này vẫn là máy bay thương mại chấp hành đường bay quốc tế Thái Bình Dương của công ty hàng không Siberia.
Nếu ngài Sullivan nhìn thấy người quản gia của vương tử này thì chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ lạ vì sao mà ông ta lại giống với ngài Nanpi như vậy.
Tại căn cứ tàu ngầm hạt nhân “tiên tiến ” ở phương Nam.
Trong căn cứ địa hang động nhân tạo ven biển lớn nhất thế giới, hàng trăm công nhân được chia thành ba tốp đang làm việc cả ngày lẫn đêm. Các xe cẩu khổng lồ cẩu đi các thiết bị đủ hình đủ loại được tháo dỡ bởi từng cái máy rồi lại sau đó nhấc thiết bị mới vừa được rút từ túi bảo vệ bằng nhựa sang vị trí mới. Ánh sáng ở hai bên bến tàu, tia lửa hàn, kèm theo âm thanh chỉ huy của cần cẩu tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ trong hang động này.
Lý Hải đứng trên bục xây dựng ở bên cạnh bến tàu, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào dáng vẻ bận rộn của công nhân mà cảm thấy vừa mệt mỏi lại vừa phấn khích, giống như một đứa trẻ sắp nhận được một món đồ chơi mới vậy. Anh đã giám sát dự án nâng cấp giữa kỳ "Trường Thành " trong căn cứ này gần một tháng rồi. Tàu ngầm đã trực tiếp vào căn cứ sau khi hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển bí ẩn ấy liền tiến hành việc cải tiến nâng cấp lớn nhất từ khi tiến hành phục dịch cho tới nay tại hang động có thể trốn tránh được sự giám sát của vệ tinh và ống kính của những người tò mò.
Mục đích chính của việc cải tiến là nâng cao khả năng che giấu và độ nhạy của tàu ngầm tấn công hạt nhân, kỳ thực tại thời điểm sản xuất, những khía cạnh này đã được tăng cường ở mức độ lớn nhất, nhưng sự chậm trễ trong việc sản xuất thiết bị chính đã buộc Trường Thành phải sử dụng tạm thời thiết bị cũ, chờ đợi cải tiến nâng cấp nó sau khi công nghệ mới đạt yêu cầu. Hiện tại là lúc bù lại các khoản nợ.
Trong cabin thúc tiến động lực của tàu ngầm, một máy thể tích tương tự như một máy tiện kiểu cũ với hình dạng hơi giống một máy bơm điện công nghiệp đã được các công nhân di rời cẩn thận. Cách đó không xa, một thiết bị nhỏ hơn nhiều được bọc trong một túi bảo vệ bằng nhựa và lặng lẽ chờ cài đặt.
"Đây là một cuộc cách mạng, phải không?" Một kỹ sư đội mũ bảo hiểm màu cam và đeo cấp bậc đại tá dường như nói với Lý Hải bằng cảm xúc.
“Đúng vậy, máy giảm tốc kết nối với tuabin vẫn luôn có tiếng động lớn, bất luận nâng cấp trình độ thiết kế của bánh răng và cải tiến tiến độ chế tạo vòng bi ra sao, kể cả sử dụng thiết bị bôi trơn tân tiến nhất thì cũng chẳng có thay đổi rõ rệt.”
Hệ thống đẩy công suất của Trường Thành sử dụng lò phản ứng nước áp lực thế hệ thứ ba, dựa vào hơi nước ở nhiệt độ cao để chạy tuabin, sau đó sử dụng bộ giảm tốc để điều chỉnh tốc độ vòng/phút thành - vòng/phút để điều khiển đuôi tàu. Cánh quạt đẩy vũ khí tấn công này với lượng giãn nước . tấn. Bắt đầu từ dự án Trường Thành, nhà thiết kế chính của ông, viện sĩ Hoàng đã muốn vứt bỏ bộ giảm tốc cồng kềnh, phức tạp, sử dụng máy phát - bộ chuyển đổi - thiết kế mới của cánh quạt, nhưng động cơ trong quá trình sản xuất đã không thể đáp ứng các tiêu chuẩn và chỉ đành gác lại. Hai năm trước, việc phát triển nam châm vĩnh cửu mới ở Trung Quốc và mục tiêu thu nhỏ động cơ điện đã thành công, giấc mơ cách mạng gần năm này đã được thực hiện. Là một người lính tàu ngầm hạt nhân cũ, Lý Hải biết rằng vô số người đã phải hy sinh rất nhiều, anh vô cùng xúc động.
“Không dễ dàng gì, cơ sở công nghiệp trong nước quá kém, chúng ta gần như bắt đầu từ chế tạo thép, tuy vẫn còn kém so với Mỹ nhưng cũng chẳng dễ dàng gì.” Kỹ sư chính đáp.
“Tuần sau thay Sonar mới, nếu tiến độ nhanh thì chỉ một tháng nữa thôi là mọi người có thể về biển rồi.”
Lý Hải dường như đang nghĩ gì đó, một lúc sau anh mới nói: “Chúng ta không cần phải ăn rau Pháp do đầu bếp Nga nấu nữa rồi.”
“Ha ha ha ha, sau này ăn món chính tông vẫn phải thêm chút gia vị Pháp.”
Trong một sảnh lớn liền kề khác, một quả cầu khổng lồ được khảm bằng gạch men đang nằm trên một cái bục khổng lồ như mặt bàn tròn. Một số hàng máy tính và máy hiện sóng được kết nối qua dây cáp nối tiếp và một số sợi quang vào đế của quả bóng. Một bộ ổ cắm được kết nối chặt chẽ, và một số thanh niên mặc áo liền quần vô cùng bận rộn. Đây là thử nghiệm cuối cùng của ma trận âm thanh dưới nước của Sonar, loại sonar này được phát triển đặc biệt cho tàu ngầm tấn công hạt nhân mới, và đây cũng là hệ thống sonar quy mô lớn đầu tiên được phát triển hoàn toàn độc lập. Lúc trước Trường Thành mô phỏng sản xuất theo kỹ thuật của Nga nhưng trên thực tế sản phẩm của Nga trong thời kỳ Liên Xô thông qua KGB lấy được tài liệu kỹ thuật Sonar “Ruby” của công ty Thomson Pháp tiến hành thành quả bắt chước ngược, một món ăn Pháp được thực hiện bởi đầu bếp Nga.