Phạm nhân đặc biệt – Yosuke Eguchi lúc này cũng đang vật lộn trên cát đối mặt với quỷ dữ sa mạc.
Yosuke Eguchi khá là quen thuộc với đặc thù sa mạc, mấy năm làm nhân viên hành động hải ngoại của “Sở điều tra Tamagawa” dường như phải có tới nửa năm anh đem theo máy đo GPS và thiết bị bản đồ chuyên dụng tới vùng đất thần thánh hỗn hợp đa sắc tộc này. Con người một lòng trở thành samurai Nhật Bản tại Trung Quốc này hoàn toàn không cảm thấy bão cát đáng sợ và biển cát dữ dằn như quái thú là cái giày vò thể lực và tâm trí anh, ngược lại anh còn cho rằng đó là một sự rèn luyện khó mà có được. “Sống như một samurai dưới thời hoà bình” là câu cửa miệng của anh, và thực sự nó cũng là kim chỉ nam cho hành động của anh. Anh đã từng hai lần vượt qua vùng sa mạc rộng lớn trước mắt trong tình trạng không có sự hướng dẫn và trợ giúp, dường như mỗi lần đều là hành trình đáng sợ cùng bước đi với tử thần. Từ đáy lòng anh vẫn luôn xem thường những nhà thám hiểm chuyên nghiệp thăm dò các kênh hoặc địa lý quốc gia kia, anh cảm thấy sau lưng là những chiếc xe viện trợ hay thậm chí là các cứu hộ viên chuyên nghiệp thì quả đúng là như đi chơi trong công viên vậy. “Cái đám lợn da trắng này chẳng hơn lợn China là mấy.” Yosuke Eguchi bình luận về đồng chí Nhật Bản của mình như vậy đấy.
Dưới sự thương xót của thần mặt trời, khi tìm thấy thiết bị định vị và bản đồ từ chiếc máy bay bị rơi, sau khi niềm hoan hỉ ban đầu trôi qua, anh quyết định từ bỏ con đường rộng và thẳng, không bị lạc hướng mà mạo hiểm đi bộ theo Con đường tơ lụa mà các đoàn thương nhân đi qua cách đây hơn hai nghìn năm. Yosuke Eguchi hoàn toàn tự tin với sự lựa chọn đi qua biển tử thần từ sa mạc vạn năm. GPS trên tay là model đặc biệt mà đội thăm dò dầu khí thường dùng ở trong sa mạc, nó không chỉ có dải niêm phong cao su nghiêm ngặt để bảo vệ chip và mạch dễ vỡ mà còn được trang bị pin lithium với dung lượng rất lớn. Miễn là không phải lúc nào cũng bật thì có thể sử dụng trong một tuần. Bản đồ trên máy bay là bản đồ chi tiết tỷ lệ nhỏ. Logo ở trên rất rõ ràng. Anh ta chỉ cần sử dụng GPS để xác định hướng mỗi hai giờ, anh gần như không thể mất phương hướng. Túi nước trong ba lô là một bao bì đặc biệt được thiết kế cho nhiệt độ cao và các khu vực bốc hơi cao. Ngay cả khi được đặt dưới ánh mặt trời cũng có rất ít nước thoát ra ngoài không khí. Mà túi nước loại lít thế này, anh có tới cái, nếu tiết kiệm thì anh có thể sống sót. Điều duy nhất khiến anh lo lắng là có quá ít bánh quy nén năng lượng cao, chỉ có miếng. Trong trường hợp bình thường, đây cùng lắm chỉ đủ định lượng tiêu chuẩn cho hai bữa, có điều với tư cách là một samurai kỷ luật cao thì anh có thể giảm nhu cầu sinh lý xuống mức thấp nhất.
Nửa giờ sau khi uống túi nước đầu tiên và ăn miếng bánh quy đầu tiên thì Eguchi Yosuke cảm thấy rằng có một cảm giác ngứa ran trên da. Anh ngẩng đầu nhìn lên bốn phía thì thấy bầu trời ở phía tây không biết từ khi nào đã biến thành màu vàng đất và mặt trời dường như chưa từng tồn tại. Nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, ban ngày trên sa mạc gần như không chân thực.
“Bão cát lớn, quỷ sa mạc đáng sợ!” Yosuke Eguchi thầm lẩm bẩm. Anh ta đột nhiên cảm thấy rằng phước lành của Thần Yamato đang rời bỏ anh ta. Nếu không có nơi nào để tránh gió, cái chết sẽ là điều không thể tránh khỏi.
“Yosuke Eguchi” đang đếm tới lần thứ tám tiếng “lạo xạo” thì đột nhiên anh bị một tia sáng trong bóng tối chiều vào làm hoa cả mắt, trong lúc mơ hồ, vài người đàn ông đưa anh ra khỏi phòng kín rồi kéo anh quay về hội trường treo bức chân dung của Thiên hoàng Minh Trị.
Anh ngửi thấy mùi hương của nước và thức ăn, đối với một người tám ngày liền phải chịu đói khát thì đây đúng là lời mời từ thiên đường.
“Nói cho chúng tôi biết, anh làm việc cho ai? Rốt cuộc anh là ai?” Giọng nói rất nhẹ nhàng, thấp thoáng.
“Tôi, tôi, tôi không hiểu.” Giọng nói của “Yosuke Eguchi” vô cùng yếu ớt, chẳng khác gì tiếng muỗi kêu vo ve.
Đối với bất kỳ kẻ nguỵ trang nào mà nói, nếu đột nhiên bị vạch trần thân phận thì sẽ lập tức cảm thấy lúng túng, tiếp sau đó là cật lực phủ nhận, đặc biệt là bị đói khát trong thời gian dài thì ý chí con người trở nên mơ hồ, năng lực khống chế tinh thần bởi các yếu tố bên ngoài sẽ càng thấp rồi đột ngột sụp đổ, đầu hàng triệt để.” Các chuyên gia trị liệu tinh thần của Đông Trúc trực thuộc “hội Yoshimoto” nhiều năm nay vẫn luôn nghiên cứu làm thế nào để khống chế tinh thần của con người, làm thế nào để thuần phục một samurai kiên cường trở nên ngoan ngoãn như một con thỏ trắng. “Những cái mà “Yosuke Eguchi” trải qua đều là kỹ thuật thẩm vấn có hiệu quả nhất của tổ chức – “phương pháp Mai”. Yosuke Asano không thích giày vò xác thịt, ông cho rằng làm như vậy là vô giáo dục và cũng quá dễ dối phó. Bởi đau đớn xác thịt cuối cùng cũng sẽ khiến người bị dùng hình trở nên tê liệt nhưng người thẩm vấn cũng chẳng có thu hoạch gì có giá trị cả. Nhưng khi tinh thần của người bị thẩm vấn sụp đổ thì người thẩm vấn có thể tuỳ ý điều khiển.
“Tôi không hiểu” không phải thừa nhận và cũng chẳng phải phủ nhận, đó là một câu trả lời mơ hồ của người cảm thấy mình bị oan, người đó sẽ lặp lại câu nói ngắn không chút ý nghĩa ấy. Điều này có nghĩa là anh thực sự không hiểu tất cả những gì xảy ra với mình.
Bất luận âm thanh mê hoặc thay đổi thế nào thì câu trả lời có cũng như không: “Tôi, không hiểu.”
Không biết tự lúc nào mà “Yosuke Eguchi” cảm nhận được sự mềm mại của chiếc đệm giường, miệng anh liên tục được rót nước vào, ý chí của anh không còn mơ hồ nữa. Anh thấy mình đang nằm ở trong một căn phòng trang nhã, khá giống với phòng bệnh ở bệnh viện. Anh quay đầu sang thì nhìn thấy một cô gái mặc đồ y tá đang dùng ống hút bón nước cho anh. Sau một tràng hút lấy hút để, thị lực của anh đã dần khôi phục trở lại, nơi đây quả thực là phòng bệnh.
“Thưa ngài, sức khoẻ của ngài vô cùng suy nhược, cần phải nghỉ ngơi.” Giọng nói của cô y tá vô cùng ngọt ngào nhưng ngôn ngữ mà cô nói ra lại là khẩu âm địa phương Tokyo chính hiệu, là tiếng Nhật.
“Tôi đang ở đâu?”
“Ngài bị lạc đường trong núi, cơ thể có rất nhiều vết thương lớn, đây là phòng bệnh đặc biêt của bệnh viện trực thuộc đại học đế quốc Tokyo, bạn của ngài đưa ngài tới đây, ngài đã ngủ hai ngày rồi.”
Cô y tá bỏ ly nước xuống rồi ấn vào nút gọi ở đầu giường, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào phòng bệnh, ông dùng ống nghe chẩn đoán kỹ lưỡng rồi một lúc sau mới nói:
“Tốt lắm, tố chất cơ thể anh rất tốt, sẽ bình phục nhanh chóng thôi.” Nói xong ông liền quay người đi khỏi phòng bệnh.
Khi cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra thì một ông lão thấp bé xuất hiện trước giường bệnh của “Yosuke Eguchi”. Ông lão khoảng tuổi, toàn thân ông được bao phủ bởi chiếc áo dài màu trắng sạch sẽ của bác sĩ. Y tá đi theo ông luôn giữ một khoảng cách vừa phải với thái độ cung kính.
“Chào anh, tôi là Giáo sư ngoại khoa của bệnh viện này, bây giờ tôi sẽ kiểm tra cho anh.”
Nói xong, đôi tay nhăn nheo thành thục mở chăn ra rồi ấn vào từng chỗ trên bụng, khi bàn tay không biết đã từng tiếp xúc với bao nhiêu vùng bụng chạm vào bụng dưới bên phải của “Yosuke Eguchi” thì Giáo sư cúi đầu xuống, hai mắt ông phối hợp với đôi tay tựa như cái máy CT tân tiến tiến hành quét một cách chậm rãi tỉ mỉ.