Mặc dù có nước và lương thực bổ sung, cũng không bị sa mạc rộng lớn làm cho nao núng, nhưng sau một đêm vật lộn thì Yosuke Eguchi vẫn cảm thấy sức lực của mình sắp cạn kiệt rồi. Phạm nhân biết là tuyệt đối không thể ngồi xuống nghỉ ngơi, bởi anh không có túi ngủ để chống lại cái lạnh và cũng không thể đốt lửa, kể cả có nhiên liệu cũng không được. Ánh lửa có thể khiến người từ rất xa hoặc máy bay trực thăng tầm thấp phát hiện ra tung tích của mình. Khả năng sinh tồn duy nhất của anh chính là dựa vào thể lực đã gần cạn kiệt của mình nhanh chóng tới thị trấn Tarital, đó là một chợ thương mại quốc tế mới được xây dựng. Nơi như vậy thông thường có thể tìm được chỗ điện thoại đường dài quốc tế. Anh ta cần phải gọi cuộc điện thoại này để thông báo phương vị của bản thân. Tổ chức sẽ sắp xếp cứu viện cần thiết cho anh. Yosuke Eguchi không dám chắc là mình có thật sự nhận được cứu trợ hay không, nhưng anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Sau cuộc hành trình gian nan gần một ngày trời, Yosuke Eguchi đã quá suy nhược và mệt mỏi, không cách nào kiên trì được nữa, anh ngất đi tại ranh giới giữa sa mạc và ốc đảo.
Phạm nhân đặc biệt mở mắt, anh phát hiện mình đang nằm trên một tấm thảm lớn, đỉnh đầu anh không còn trông thấy những vì sao và màn đêm nữa mà là một nóc nhà màu trắng hình tròn. Anh đang định đứng lên thì một đôi tay lớn khẽ ấn anh nằm xuống.
“Người bạn à, anh cần phải nghỉ ngơi.” Một giọng nói đặc tiếng địa phương nói tiếng Hán xộc vào màng nhĩ của Yosuke Eguchi.
“Ông, tôi đang ở đâu?” Yosuke Eguchi đã lâu không nói chuyện có chút lắp bắp.
“Tôi, vợ và con men theo ốc đảo tới thị trấn Tarital để buôn bán. Đêm qua chúng tôi nhìn thấy anh nằm ở trong sa mạc cách đó không xa.” Yosuke Eguchi lúc này mới nhìn rõ người nói chuyện là một người trung niên mặc áo khoác Kazashtan nhưng chân lại đi giày da.
“Ông là người Kazashtan?” Yosuke Eguchi dùng tiếng Kazashtan không mấy lưu loát hỏi. Trong vài năm hoạt động ở phu vực phía tây, vị đặc công của “sở điều tra Tamagawa” này đã học được ngôn ngữ của mấy dân tộc chủ yếu ở phía Tây, tiếng Kazashtan là một trong số đó.
“Cảm ơn chúa, anh biết tiếng Kazashtan.” Người đàn ông trung niên nở nụ cười vô cùng chân thành.
“Đúng vậy, puliman (xưng hô của Kazashtan), tôi là Giáo sư của đại học Tân Cương gặp phải bão cát khi điều tra địa hình ở sa mạc nên đã bị lạc đường.” Yosuke Eguchi nói.
“A, anh là phần tử tri thức, là Yusuf, hay quá, anh đi với tôi, ngồi xe ô tô của tôi. Trưa nay là có thể tới trấn Tarital rồi.” Người đàn ông trung niên vô cùng tôn trọng những người có học vấn.
“Cảm ơn, puliman, sự giúp đỡ của ngài giống như sứ giả của Allah vậy, khiến một kẻ lữ hành như tôi đã được cứu.” Yosuke Eguchi không ngừng nói những lời cảm kích.
Một lúc sau, một người phụ nữ Kazashtan trùm kín đầu bưng trà sữa và bánh nướng vào trong lều. Người đàn ông trung niên không ngừng mời “phần tử tri thức” thưởng thức. Dưới sự bổ sung của thức ăn và sữa với nguồn năng lượng cao, cơn đói khát và mệt mỏi đã nhanh chóng bị xua đi, phạm nhân đặc biệt lại tràn đầy năng lượng.
Ăn xong, người đàn ông trung niên mời khách đi ra khỏi lều để nhìn ngắm cảnh sắc của ốc đảo, còn chủ nhân thì bắt đầu thu dọn lều bạt, chuẩn bị cho một chặng đường của ngày mới. Yosuke Eguchi không hề đi thưởng thức phong cảnh mà anh để ý thấy rằng thương nhân người Kazashtan này di chuyển độc lập theo hộ gia đình. Ông ta, vợ ông ta và hai đứa trẻ con độ , tuổi chen chúc trên một chiếc xe Jeep việt dã Bắc Kinh mới toanh, xem ra bọn họ lái thuận theo biên giới ốc đảo, thị trấn nhỏ mà anh định đi cũng không xa về hướng tây Bắc.
Yosuke Eguchi tìm được một cái rìu ngắn từ cánh cửa xe để mở của chiếc xe jeep Bắc Kinh, đó là vật dụng thiết yếu để gia đình Kazashtan chặt củi. Cái rìu vừa được mài nên vô cùng sắc bén. Phạm nhân đặc biệt âm thầm giấu cái rìu trong người, anh ta đang đợi cơ hội.
Khoảng phút sau, người đàn ông Kazashtan thu dọn xong đồ đạc, ông hô gọi vợ con chuẩn bị lên xe. Trông thấy người khách đứng cạnh chiếc xe jeep, người đàn ông hỏi với ngữ khí vui vẻ mà tự hào:
“Cái xe này không tồi phải không, tôi mới làm ăn được có một năm thôi, năm sau sẽ có chiếc xe tốt hơn, rượu sữa ngon hơn, thịt cừu nhiều hơn nữa. Khi đó hoan nghênh anh, Yusuf bác học đa tài tới làm khách.”
Vợ ông xách cái xô, gọi những đứa trẻ vui vẻ đi theo chồng bước tới cạnh chiếc xe jeep. Người đàn ông Kazashtan bật cười rồi hai nách ông kẹp hai đứa trẻ con định đưa lên băng ghế sau của chiếc xe jeep. Cánh tay mạnh mẽ của Yosuke Eguchi với một động tác kiếm đạo chuẩn xác chặt thẳng cái rìu vào sau gáy của người đàn ông ấy, máu cùng não bắn tung toé lên người anh. Không chút chần chừ, cái rìu lập tức bổ thẳng vào trán của người phụ nữ, mùi máu tươi nồng nặc khắp sa mạc.
“Aaaaa, ngươi là kẻ xấu!” Hai đứa trẻ kêu lên rồi dùng những bàn tay nhỏ bé của mình đấm vào đùi của Yosuke Eguchi.
“Câm mồm!” Yosuke Eguchi lớn tiếng gầm lên, giọng nói của đáng sợ như dã thú vậy. Hai tay của anh ta nhấc hai đứa trẻ lên rồi đập đầu của chúng vào với nhau, màn sương máu lập tức phủ đầy đôi mắt của Yosuke Eguchi.
Anh ta dùng xô nước rửa sạch máu trên người mình rồi tìm thấy một chiếc áo choàng da và một chiếc mũ phớt viền ren trắng ở trong hành lý của gia đình Kazashtan. Anh ta thay chiếc áo ngoài nhuốm đầy máu rồi chỉnh sửa lại trang phục thông qua cái gương chiếu hậu trên xe jeep.
“Tốt lắm, có chút giống với người Kazashtan rồi đấy, ha ha, đám người Trung Quốc kia chắc chắn không ngờ là bây giờ ta lại ăn mặc như thế này.” Yosuke Eguchi đắc ý lẩm bẩm.
Chiếc xe Jeep Bắc Kinh phả ra một làn khói bụi, đem theo Yosuke Eguchi khoác trên mình bộ trang phục dân tộc nhằm hướng về thị trấn Tarital.
…
Bất luận là nhìn từ phong cách ăn mặc hay đồng hồ Rolex vàng đeo trên cổ tay và cả mùi nước hoa nồng nặc nhưng không khó chịu, người Thổ Nhĩ Kỳ có tên trên hộ chiếu là “Scheid Zalan”này quả thực là có khả năng giải quyết tình hình kinh tế khó khăn hiện nay của Andrew Brooke. Tất nhiên nếu ông già người Anh thật thà tuân thủ pháp luật biết được hộ chiếu và giấy tờ của thương nhân người Thổ Nhĩ Kỳ này là cố tình làm giả và thân phận thực sự của anh ta là Manuk thì nhất định sẽ nhảy phắt dậy từ cái ghế êm ái.
“Thưa ngài, nhất định tôi phải nói rõ với ngài là món nợ của công ty rất nghiêm trọng, hơn nữa việc kinh doanh trước mắt cũng không ổn. Trong thời gian ngắn chắc chắn là ngài sẽ bị lỗ.” Ông Brooke cho rằng cần thiết phải giải thích tình hình trước mắt của công ty với thương nhân Thổ Nhĩ Kỳ này, không được giấu giếm.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi hiểu, nhưng đầu tư của tôi là lâu dài.” Người Thổ Nhĩ Kỳ tỏ ra khó mà thích ứng được với không khí hải dương nóng ẩm của Hawaii, ông liên tục lau mồ hôi.
“Điều này thì đúng, tuy hiện nay kinh tế không khởi sắc, các khách sạn đồng loạt đóng cửa, nhưng nhìn lâu dài thì mọi cái sẽ khôi phục trở lại. Đồ gia dụng hay gốm sứ gì đó vẫn phải nhập khẩu, mà công ty tôi là nhà cung cấp có tiếng nhất ở cả Hawaii này.” Quý ông người Anh vẫn có thể ăn mặc chỉnh tề trong nhiệt độ trên độ này mà không bật điều hoà thực sự khiến Manuk cảm thấy ngạc nhiên.
“Tôi sẽ cung cấp vạn đô la Mỹ trước để duy trì sự vận hành của công ty, nhưng tôi có một điều kiện.” Người Thổ Nhĩ Kỳ đứng lên, hy vọng có thể cảm thấy mát mẻ hơn.
“Điều kiện gì?” Quý ông người Anh hơi căng thẳng.