Thời gian đáp xuống có thể tính bằng giây, bởi vì cô nhảy xuống từ độ cao tương đối thấp, rất nhanh chóng, mặt đất màu đen hiện ra trước mặt, cô không biết động tác đúng đắn cho việc tiếp đất ra sao, một lực xông kích mạnh mẽ khiến cô ngã nhào, và bắt đầu lăn lộn, cô liều mạng vẫy tay định thoát khỏi nguồn lực này, nói ra cũng trùng hợp, vừa vặn ấn vào nút tách ra, tiếp theo dù nhảy rời khỏi cơ thể, bị thổi bay vào khe núi bên cạnh, Doãn Hồng Yến vùng vẫy bò dậy.
Cô thử vận động một phen, mừng rỡ phát hiện ngoại trừ vài vết thương chà xát trên mặt, vẫn vẹn toàn không xây xước.
“Lưu Nhất Phi, Lưu Nhất Phi.” Cô lớn tiếng gào thét, nước mắt đã chảy ra khỏi hốc mắt, tuy Doãn Hồng Yến không thích người con trai đó, nhưng tại thời điểm này, tại nơi đây, đó là người thân duy nhất của cô.
Cô nghĩ chắc có lẽ Lưu Nhất Phi cũng nhảy khỏi máy bay, anh ta là phi hành viên, được huấn luyện cứu sinh, sẽ có cách dẫn cô về nhà. Nhưng mà, đây chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp, Lưu Nhất Phi vì muốn giúp Doãn Hồng Yến chạy trốn, gắng sức giữ vững máy bay vào giây phút cuối cùng, không để máy bay lộn nhào quá sức, điều này khiến anh mất cơ hội thoát thân, sau cùng, người con trai này hòa lẫn cùng mấy chục tấn kim loại đang đốt cháy, thắp sáng rực rỡ cả bầu trời.
Vài phút sau, Doãn Hồng Yến mới ý thức được cô là người duy nhất còn sống, cô ngồi một lát trên bãi cỏ, ngắm nhìn quẩn thể núi non trong đêm tối, bỗng dưng bật cười, mấy năm nay vẫn luôn muốn đến thăm Đài Loan một chuyến, kẹt nỗi thân phận đặc thù của bản thân, chẳng thể nào thực hiện được, không ngờ hôm nay mình lại dùng phương thức đặc biệt đến vậy để đến vùng đảo nhỏ xinh đẹp này.
Lấy sô cô la từ chiếc túi cứu sinh trong trang phục phi hành ra, ăn vài miếng, nhấp vài ngụm nước, sau vài phút tùy tiện lựa chọn một phương hướng mở ra-đa trận địa phóng lên trời, Lao Chấn Quốc rốt cuộc thông qua điểm nối đầu cuối của vệ sinh, trước tiên anh gửi đi một chuỗi âm thanh “đôm đốp”, sau đó nói thông tin qua chiếc micro.
“Mắt rắn đã mù, phẫu thuật thành công”, ngập ngừng vài giây sau, anh tiếp tục dùng giọng điệu tương đương, lặp lại một lần tin tức.
Phân đội nhỏ chuẩn bị sẵn toàn bộ trang bị, đặt vào túi đeo vai, vác túi đeo lên vai, chuẩn bị rời khỏi trận địa mà bọn họ mai phục tròn tiếng đồng hồ, trước khi đi, đội trưởng kiểm tra thi thể nằm ở bãi cỏ cách đó không xa, là đội tuần tra Nhật Bản bị Khúc Hữu Lương đánh úp. Đống thi thể này không đeo bất kì thẻ chứng minh hoặc ký hiệu quân hàm nào cả, cũng chẳng có bất kì giấy tờ nào có thể chứng tỏ trực thuộc đội nào.
“Chó của bọn họ chạy mất rồi.” Khúc Hữu Lương nói với lão Kỳ Phong.
Lão Kỳ Phong không lên tiếng, chỉ gật đầu, tất cả chẳng còn ý nghĩa, kẻ địch phải tốn thời gian cứu hộ nhân viên, còn phải tìm kiếm phi hành viên nhảy dù, nhưng trong phút chốc sẽ không ý thức được bom đạn được ném nhắm chuẩn đến vậy, bởi vì mặt đất có người dẫn dắt.
Bọn họ leo lên một sườn núi khác, tìm được một chiếc dù nhảy bị xé toạc bởi gió núi, trông người nhảy dù có vẻ bỏ chạy rất vội vã, không thèm gấp xếp, càng không thèm giấu kĩ dù nhảy. Mạnh Thiên nhanh chóng thu dù lại, gấp xếp, tìm một khe đá, nhét vào bên trong. Vào lúc đang dọn dẹp ổn thỏa, họ nghe thấy tiếng bước chân, người lục soát của kẻ địch đang tiến gần về phía bên đây.
Doãn Hồng Yến không cảm nhận được hơi lạnh trên cổ, cây dao găm sắc bén của Khúc Hữu Lương như sợi dây kim loại gọn nhẹ tinh vi. Cô cảm thấy có người đang dùng sức đánh mình, mở mắt ra, xuất hiện trước mặt mình là một người đang ngồi xổm, thân thể của người này không cao, hơi đen, cường tráng, tay trái đang cắm cây gì đó như cây dao ngắn vào một vị trí nào đó trên cơ thể. Tay phải cầm khẩu súng, lỗ súng đen thui đang chỉa vào ngực của mình.
“Quý cô, có muốn gia nhập cùng chúng tôi không.” Một người khác tiến lên, giơ cánh tay cơ bắp cuồn cuộn về phía cô.
Vài tiếng sau đêm hôm đó tiếp tục xảy ra rất nhiều chuyện, thủ đô cách đó ngàn cây số, đại sứ đóng trụ sở tại Nhật Bản bị gọi khẩn cấp đến bộ ngoại giao, trong phòng khách hơi rộng rãi quá mức kia, phó ngoại trưởng phụ trách sự kiện ngoại giao thuộc Đông Á trình gửi thư kháng nghị chính thức đến trước mặt, yêu cầu Nhật Bản phải rút toàn bộ thực thi quân hành ở Đài Loan trong vòng giờ, và hủy bỏ toàn bộ ngoại giao chính phủ.
tiếng sau quốc hội Nhật Bản triệu tập hội nghị khẩn cấp, đảng Công Minh yêu cầu nội các của đảng Tự do dân chủ hiện tại tuyên bố quốc gia lâm vào trạng thái cấp bách, tập trung quân đội, chính thức đầu tư binh lực hải không giúp đỡ Đài Loan. Đối với yêu cầu này, thủ tướng hiện thời lập tức bác bỏ, và tuyên bố nội các hiện tại từ chức, trong tháng cử hành tuyển nội các mới, trong phút chốc bốn đảo của Nhật Bản lâm vào cuộc hỗn loạn như thập kỷ của thế kỷ trước.
Tổng thống McGee Johnson đang du lịch ở Florence bị gọi tỉnh dậy trong giấc ngủ sâu, dưới trạng thái mơ màng đã phát biểu lời nói của mình qua truyền hình, trong lời nói tổng thống biểu thị phải kiên quyết duy trì sự ổn định khu vực Thái Bình Dương, kiên quyết ủng hộ đồng minh, sẽ ủng hộ toàn diện trong thời gian thích hợp cùng phương thức hỗ trợ quân sự và chính trị thỏa đáng, nhưng đồng thời yêu cầu đôi bên kiềm chế, đừng tùy tiện thay đổi hiện trạng. Đồng thời, tổng thống Mỹ tiếp tục biểu thị sẽ mở ô dù chiến lược đáng tin cậy cho Nhật Bản vào thời điểm quan trọng, nhưng tiền đề là giữ vững nền chính trị.
Tất cả nền chính trị trên thế giới đều chẳng liên quan đến phân đội nhỏ đang lặn lội gian nan ở vùng núi thuộc Đài Loan, vào khoảng thời gian còn lại trong buổi tối, phân đội nhỏ thâm nhập vào kẻ địch luôn giữ trạng thái hành quân, tốc độ của họ không nhanh, vì họ thường xuyên phải thả chậm tốc độ chờ đợi Doãn Hồng Yến, tuy thân thể nhỏ bé mảnh khảnh, nhưng chăm chỉ rèn luyện sức khỏe, và chẳng vác bất kì trang bị nào, nhưng chưa đến một tiếng đồng hồ, cô đã thở hổn hển.
Có đôi lúc, đang đi, cô sẽ đột nhiên quỳ trên mặt đất, trong lòng suy nghĩ dù lập tức chết đi, cũng sẽ không tiến về trước một bước, thớ thịt của cơ thể không thể dùng từ ngữ đau đớn để hình dung, mà dường như xương cốt và hệ thống thần kinh của bản thân đã tách rời triệt để, tất cả cực hình trên thế gian cũng chẳng thể đặt lên bàn cân so sánh với nhau, mỗi khi vào lúc không còn sức lực hành động, luôn có một đôi tay mạnh mẽ kéo cô gái tội nghiệp này đứng dậy, sẽ nghe được lời nói giúp tâm hồn phấn khởi, “Thôi nào, chúng ta sắp được nghỉ ngơi rồi, kiên trì thêm chút nữa, cô không thấy sao? Sườn núi trước mặt kìa.”
Bọn họ không hề nghỉ ngơi, bởi vì đội ngũ truy lùng có thể đuổi đến nơi bất cứ lúc nào, trên đỉnh núi cao nhất, Mạnh Thiên dựng chống vệ tinh đầu đuôi và máy thông tín bộ chỉ huy, vài phút sau anh nói với Lao Chấn Quốc rằng, tất cả được chấp hành theo kế hoạch rút lui ban đầu, công cụ giao thông tiếp ứng bọn họ đã xuất phát.
Phân đội nhỏ tiến thẳng về phía Đông Bắc, ban ngày tìm nơi nghỉ ngơi kín đáo, ban đêm mượn ánh sáng của ngôi sao và mặt trăng lên đường, dù có đường lộ thẳng tắp bọn họ cũng không dùng tạm, mà lén đi trong sườn núi và khu rừng.
Dưới chân núi, bốn người nghỉ ngơi lần cuối, tiêu hao sạch sẽ toàn bộ lương thực nén và túi nước trong túi đựng, khi ăn nốt miếng sô cô la cuối cùng, Doãn Hồng Yến dùng hơi thở còn sót lại của bản thân nói với Lao Chấn Quốc rằng.