Chiếm lĩnh tàu hàng là việc rất quen thuộc đối với bọn cướp, bọn chúng gần như tháng nào cũng đều làm mấy vụ.
Hiện giờ phụ trách lái tàu là phó lái người Indo, thuyền phó và thuyền trưởng đã ngủ say từ mấy tiếng trước, các thuyền viên ngoài người trực ban ra thì những người khác cũng đang say giấc.
Phó lái người Indo nhìn thấy hai chiếc ca-nô đang nhanh chóng tiếp cận, một bên một chiếc ép lại từ hai mạn tàu, mấy người nhỏ bé gầy gò, da mặt đen sì đi chân đất nhanh chóng trèo từ ca-nô lên boong tàu hàng, bọn họ hành động linh hoạt giống như những con khỉ leo trèo trong rừng, nhẹ nhàng và tốc độ.
Mấy bóng đen giống như một đám mây đen xông tới bàn điều khiển, phó lái người Indo vội nhấn nút chuông báo động, đường dây phía sau nút này nối thẳng tới phòng của thuyền trưởng, nhưng họ còn chưa kịp đánh thức thuyền trưởng đang say giấc tỉnh dậy, một lưỡi dao sắc bén đã cắt đứt động mạch chủ trên cổ anh.
Thực ra không cần người khác kêu gọi, thuyền trưởng Kotokichi và thuyền phó Kawano đã bị tay súng tiểu liên MP- dẫn tới bàn điều khiển trong khoang lái khi vẫn còn đang mơ mơ màng màng, thuyền trưởng và thuyền phó đều đã hiểu ra, trong tình hình thế này, hành động thông minh nhất là ngoan ngoãn nghe lời, dâng lên mọi thứ cướp biển yêu cầu, dù sao thì tàu này đã mua bảo hiểm hoàn tất rồi.
“Thuyền trưởng Kotokichi đáng kính, thật ngại khi tới gặp ngài vào lúc không phù hợp thế này.” Người Indonesia tự xưng là Nanpi mỉm cười nói với thuyền trưởng.
Quá tồi tệ, thuyền trường Kotokichi nghĩ, những kẻ này biết rõ tên của mình, như vậy thì không thể nào là nhìn nhầm, sai mục tiêu được.
“Phiền các anh tắt hệ thống định vị vệ tinh hàng hải trên tàu.” Nanpi nói bằng tiếng Anh, rất tiêu chuẩn, tốc độ vừa phải, thuyền phó và mấy người thuyền viên Indo, Philippines đều nghe hiểu.
Kawano liếc mắt nhìn thuyền trưởng, thấy đối phương không có ý gì liền biết điều bước tới bàn bản đồ hàng hải ở một góc bàn điều khiển, giơ tay thao tác một hồi trên thiết bị giống điện đài.
“Tốt lắm!” Nanpi mỉm cười nhìn thuyền phó, sau đó quay đầu nói vài câu với một tên cướp biển, nói tiếng Tagalog, chỉ có người Philippines mới có thể nghe hiểu.
Thuyền trưởng và thuyền phó đương nhiên không có phản ứng gì cả, họ chỉ nghe hiểu tiếng Anh và tiếng mẹ đẻ của mình, nhưng người Philippines trên tàu thì nghe hiểu, sắc mặt của họ lập tức trở nên vô cùng khó coi, nếu không bị ấn chặt, họ có lẽ sẽ nhảy ngay xuống tàu.
Thuyền trưởng nhanh chóng hiểu ra ý Nanpi ra lệnh, vì mấy lưỡi dao sắc lẹm nhanh chóng vung lên chém đầu thuyền viên rời khỏi cổ họ giống như bổ dưa, ngay lập tức mùi máu tanh lan tỏa khắp bàn điều khiển.
“Bây giờ phiền đọc cái này!” Nanpi mỉm cười cầm lấy một tờ giấy, bên trên dùng chữ viết tay viết rõ ràng mấy dòng chữ tiếng Anh.
Thuyền trưởng Kotokichi bị áp giải tới phòng vô tuyến điện ở góc bên cạnh bàn điều khiển, hắn ta lựa chọn kênh , đó là kênh chuyên dụng khi gặp nạn trên biển quốc tế.
“Tuyệt đối đừng có dùng giọng bình tĩnh để đọc nó, anh cần tỏ ra hoảng hốt, nhưng lại phải bảo đảm tinh thần chuyên nghiệp của mình, hiểu chứ? Đợi tôi nhấn nút gửi đi, anh liền bắt đầu công việc của mình!” Giọng Nanpi không hề hung ác, giống như lễ phép nhờ người khác giúp đỡ.
Thuyền trường gần như có chút đờ đẫn, ông nhìn Nanpi, sau đó lại quay đầu nhìn thuyền phó của mình, khi ông mất tập trung, Nanpi gật đầu với một tên cướp biển, chả mấy chốc, thuyền trưởng Kotokichi liền nhìn thấy thuyền phó của mình bị kéo đầu về phía sau, cổ họng dứt khoát ăn một dao, miệng vết thương không nông không sâu, không lấy mạng người ngay lập tức, nhưng cũng đủ khiến lái chính Kawano đau đớn co giật trên sàn tàu, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi miệng.
“Bây giờ hiểu lời tôi nói rồi chứ?” Nanpi vẫn mỉm cười.
Thuyền trưởng toàn thân run rẩy, giống như đang sốt cao, hiện giờ ông đã không cần cố gắng giả vờ tỏ ra sợ hãi nữa.
“MaydayMayday kêu cứu khẩn cấp, đây là “Chiyomaru Kazuki”, tàu đâm vào đá ngầm, động cơ chính ngừng hoạt động, chúng tôi bắt đầu bỏ tàu, vị trí cuối cùng là …”
Ông dường như dùng bản năng của loài người đọc xong thông tin trên tờ giấy, ông thậm chí không chú ý tới vị trí thông báo cách rất xa vị trí hiện giờ của họ, xa tới hải lý, phương hướng hoàn toàn đảo ngược.
“Tốt lắm, cám ơn sự hợp tác của ngài!” Nanpi tắt công tắc điện đài, ra hiệu một tên cướp dẫn thuyền trưởng về lại bàn điều khiển.
Hai tên cướp vứt một chiếc thuyền cứu nạn xuống biển, đặt mấy can dầu và mấy áo phao viết tên tàu “Chiyomaru Kazuki” lên trên. Đợi chuẩn bị xong hết, tên cướp biển liền khởi động động cơ trên thuyền cứu nạn. chạy về địa điểm tọa độ gặp nạn vừa thông báo qua điện đài.
“Phương hướng mới, thuyền trưởng.” Nanpi mỉm cười vỗ vai thuyền trưởng Kotokichi, thuyền trưởng lập tức giật mình.
Lộ trình mới là quần đảo Sulu, đi qua đường thủy quốc tế, tiến vào vùng biển Philippines.
Khu vực phía Nam đảo Mindanao tên gọi là Zamboanga, nghe nói đội tàu của Trịnh Hòa từng tới đây, sau mấy trăm năm nơi này vẫn là một vùng không chịu sự quản lý của chính phủ, không hề có luật pháp. Nơi này là đại bản doanh lực lượng vũ trang Abu Sayaff chiếm cứ, những phần tử cực đoan này vũ trang ở đây huấn luyện tân binh, truyền thụ “bom cảm tử”, đám cướp biển thường mang chiến lợi phẩm của mình về đại bản doanh, sau đó có thương nhân chợ đêm chuyên nghiệp bán những thứ đáng giá thông qua những đường đặc biệt. Có con tin bị giữ lại đổi tiền chuộc, phần lớn đều bị giết, người da trắng và phụ nữ Đông Á có nhan sắc bị những “Kẻ Thu Thập Bảo Vật” chuyên nghiệp mua về, sau đó bán tới nơi nào đó trên thế giới với giá cao.
Hàng hóa có giá trị trên “Chiyomaru Kazuki” rõ ràng không bao gồm thuyền viên, khi tiến vào cửa eo biển ấm áp, thuyền viên còn sống bị áp giải tới một bên mạn tàu, sau đó là tiếng súng nổ, những người lính Philippines, Indo này thậm chí còn không kịp kêu cứu đã ngã xuống biển, máu chảy ra liền thu hút cá mập đã đợi sẵn ở xung quanh tới, đám cướp biển còn không cần phải xử lý thi thể.
Thuyền trưởng Kotokichi nhìn thấy cảnh này, toàn thân run rẩy, như thể muốn quỳ xuống xin tha, nhưng một viên đạn súng ngắn bắn trúng ngực, ông ngã xuống boong tàu, khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, thuyền trưởng nhìn thấy hai người Afghanistan lên tàu ở Karachi và Nanpi ôm nhau nhiệt tình, sau lưng họ, mấy chiếc rương gỗ đựng “hàng đặc biệt” đang bị bọn cướp biển thận trọng khiêng ra từ trong khoang hàng.
Con tàu đầu tiên tới vùng biển “Chiyomaru Kazuki” xảy ra sự cố tiến hành cứu viện là một tàu hàng Thụy Điển mã hiệu “Ngôi Sao Phương Bắc”, họ cách tọa độ thuyền trưởng Kotokichi thông qua kênh gặp nạn trên biển quốc tế hải lý về phía Nam, thuyền trưởng ra lệnh lập tức chuyển hướng, dùng tốc độ tối đa để ứng cứu. Chừng hai tiếng rưỡi, nhân viên quan sát của “Ngôi Sao Phương Bắc” phát hiện ra một tàu cứu sinh trên “Chiyomaru Kazuki”, mấy chiếc áo phao cứu hộ và một vùng dầu loang lổ, thuyền trưởng ra lệnh cho tàu nhỏ tìm kiếm kĩ lưỡng một lượt, nhưng không tìm thấy bất cứ vật phẩm nào khác.