Thiết bị tăng âm trong khoang tàu vang lên: “Phòng chỉ huy, đây là phòng sonar. Tôi phát hiện ra một mục tiêu ở vị trí O, định danh là tiếp xúc tàu ngầm số . Lúc này không có tư liệu thêm, một khi có phát hiện mới sẽ lập tức báo cáo.”
“Rất tốt.” Thuyền trưởng Lý Hải quay sang nhìn bảng mô tả dấu vết. “Nhóm theo dõi, bắt đầu theo dõi tiếp xúc này.” Anh nhìn vào các chỗ trong phòng chỉ huy. Thiết bị lúc này hiển thị tốc độ hải lý, độ sâu m, hướng tàu O. Tiếp xúc phát hiện mới nằm ở mạn phải.
Lúc này trung úy của tổ theo dõi chỉ huy lập tức tra cứu đài hiển thị giám sát ở góc phía sau bên phải trung tâm tấn công. “Được,” anh báo cáo nói: “Bắt đầu xử lý góc theo dõi… hơi mờ một chút… bây giờ bắt đầu tính.” Việc này máy tính tổng cộng chỉ mất mấy giây để thực hiện. “Được, bắt đầu xử lý cự ly… ở đây có khu hình mũi khoan, cự ly m.”
“Bắt đầu tác nghiệp tiêu chuẩn!” Thuyền trưởng bắt đầu ra lệnh.
Tàu ngầm này đi về phía Tây Nam. Tàu ngầm tiến về hướng này, nhân viên sonar trên tàu truyền tư liệu nhận được cho trung tâm tấn công. Mười phút sau, nhân viên nhóm theo dõi đã xác định được vị trí mục tiêu.
“Báo cáo thuyền trưởng.” Một thiếu úy báo cáo nói. “Tàu ngầm số tiếp xúc là ở cự ly chừng -m, phương hướng đại khái là hướng Nam, tốc độ từ tám đến mười hải lý.”
“Kết quả phân biệt sonar?” Lý Hải không quay đầu lại, chỉ quan sát bản đồ.
“Xin đợi một lát, còn cần một lúc!” Trong thiết bị tăng âm vọng ra tiếng của kỹ sư trưởng, binh sỹ sonar không thành thạo hệ thống mới, kỹ sư trưởng đang đối chiếu kết quả.
Thuyền trưởng có chút tức giận nhưng cũng không biết phải làm sao, tác dụng phụ do hệ thống công nghệ cao mang lại là cần dùng thời gian dài đào tạo và học tập, nhưng hiện giờ chỉ có học tập trong thực chiến.
Sau vài giây, tổ sonar báo cáo.
“Mục tiêu phán đoán có thể là “Oyashio” của Đảo Quốc, nhưng không thể xác nhận.”
Lý Hải vứt bút, chui qua mấy cửa khoang, bước nhanh tới phòng sonar, kỹ sư trưởng đang đeo tai nghe, nhắm mắt, dường như đang thưởng thức âm nhạc gì đó.
Thuyền trưởng hiểu “Tai Vàng”, ông không lên tiếng, một lúc sau, kỹ sư trưởng đứng dậy nói với thuyền trưởng.
“Là tàu ngầm mới của người Đảo Quốc, rất yên tĩnh, chắc dùng kỹ thuật loại ắc quy nhiên liệu!”
“Máy tính không xác định được sao?” Lý Hải nhìn màn hình hiển thị, bên trên là một dấu chấm hỏi.
“Không, phần mềm phân biệt dựa vào dữ liệu sóng âm trong kho dữ liệu, sau khi xác nhận, tôi sẽ lập tức vào!” Kỹ sư trưởng thao tác máy tính.
“Theo dõi sát sao!” Thuyền trưởng quay người rời đi.
…
Sự việc trong nước đã kết thúc, bằng thủ đoạn gần như ép buộc của Kim Bằng, bất luận là cán bộ cao cấp hay cơ quan an ninh, cơ bản đều xử lý nhân viên liên quan theo ý của ông, đương nhiên, mọi việc ông làm đều là vì quốc gia. Kim Bằng hiện giờ có tên gọi là Lâm Trung Minh, vừa từ quốc gia khác tới Tokyo.
Lúc này, hai khẩu súng lục có thiết bị giảm thanh đang chĩa vào đầu ông.
Lâm Trung Minh vẫn còn mơ màng buồn ngủ, mặc đại áo khoác, bước ra ngoài cùng kẻ xông vào nhà, nơi ông sống cách đường quốc lộ và phố xá một tòa nhà hai tầng, rất hiếm thấy ở Tokyo, ở vị trí tiền sảnh, ông nhìn thấy bà Nobi ngồi trên sàn nhà, người phụ nữ này là chủ nhà kiêm đầu bếp của ông, ông bước tới nói với người phụ nữ này.
“Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một lát, đừng nói cho ai biết, cũng đừng báo cảnh sát, tôi vẫn ổn.”
Người phụ nữ tóc hoa râm rõ ràng có chút mơ hồ, một người đàn ông cao lớn đội khăn trùm đầu, tay cầm súng giảm thanh, dưới ánh đèn tiền sảnh nhìn có phần đáng sợ. Lâm Trung Minh đã tỉnh táo hơn, đây là một nhóm bốn người, bên ngoài nhất định có tài xế, ba người đi vào, hai người lên lầu khống chế mình, một người canh gác ngoài cửa, rất chuyên nghiệp, ông vã mồ hôi, những kẻ này là ai? Rõ ràng không phải xã hội đen, càng không phải phần tử phạm tội hình sự, vậy thì là ai?
Ngoài cửa rất yên tĩnh, không có người và xe qua lại, một chiếc xe SUV Nhật sản xuất màu nâu dừng ở bóng tối của đèn đường, nhìn không rõ biển hiệu, cũng không có bất cứ đặc điểm gì cả, hai người đàn ông lực lưỡng dẫn ông đi về phía xe, người thứ ba giữ khoảng cách m, liếc nhìn xung quanh rất cảnh giác.
Lâm Trung Minh ngồi ở ghế sau, người đàn ông vẫn giữ ông, đợi đồng bọn của họ lên xe, động cơ không tắt máy lập tức rú lên khe khẽ, dẫn họ lên đường.
Ông không nói gì, vì với nhiều năm kinh nghiệm của mình, việc này là không cần thiết, bốn người sẽ không trả lời ông, họ có lẽ cũng không biết tại sao lại phải bắt một ông già tuổi, họ tới đây là vì nghề nghiệp của họ, nghề bắt giữ, bắt cóc.
Lâm Trung Minh đang suy nghĩ, bốn người này chỉ có thể là đặc công, có thể là người của bộ an ninh Đảo Quốc, tổ chức này không thuộc sở an ninh, phụ trách hành động phản gián điệp trong nước.
Một lát nữa sẽ biết thôi, ông nói với mình, hoặc ở trong một phòng dưới lòng đất, hoặc ở một phòng thẩm vấn, dù sao thì cũng không phải là nơi dễ chịu, nghĩ tới đây, ông nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Ô tô đi vòng vèo mấy giao lộ, lên xuống quốc lộ hai lần, ánh đèn càng lúc càng thưa thớt, nhìn có vẻ là ngoại ô Tokyo. Bộ phận an ninh địa phương có nhiều nhà an toàn, có cái ở trong chung cư hoặc một biệt thự nông thôn nào đó, căn cứ theo công dụng, tổ hành động sẽ lựa chọn nhà an toàn khác nhau, có cái là “sở chế tạo khủng bố” rất chuyên nghiệp.
Một lúc sau, xe dừng lại ở bên dưới một tòa nhà nhỏ ba tầng, ngôi nhà có một biển hiệu, dưới ánh sáng lờ mờ, Lâm Trung Minh nhìn thấy tấm biển đó viết.
“Công ty điều tra Bát Đại!”
Ông bị đẩy vào tiền sảnh lầu , kỳ lạ là trong tòa nhà này chỉ có một chiếc thang máy nhỏ, không có cầu thang bộ, lên xuống chỉ dựa vào chiếc thang máy cũ kỹ của Nhật này.
Ông lên lầu , bất ngờ là không đi vào phòng thẩm vấn tối tăm hay tầng hầm, mà là một phòng làm việc rất rộng rãi, có ghế ngồi, máy tính, máy pha cà phê, thậm chí còn có cả sô pha dễ chịu. Lâm Trung Minh bị ấn ngồi xuống sô pha.
Cánh cửa khác bị mở ra từ bên trong, một người đàn ông chừng hơn tuổi, mặc comple không đeo cà vạt mặt tươi cười bước vào, nhân tiện vẫy tay ra hiệu cho người giữ Lâm Trung Minh rời khỏi phòng làm việc.
“Chào anh Lâm, làm phiền anh rồi, tôi là Chō Isamu, rất vui được gặp anh!” Nói xong ông liền bước tới bên cạnh máy pha cà phê, rót một nửa cốc cà phê đưa cho Lâm Trung Minh.
“Tôi không hiểu, ngài Chō Isamu!” Lâm Trung Minh nói.
Chō Isamu vẫy tay, khẽ nói.
“Anh rất hiểu, có điều tôi có thể bổ sung đôi chút.”
“Tôi chỉ là một thương nhân xuất nhập khẩu, tôi là người Đài Loan, sống ở Đảo Quốc mười năm rồi.” Lâm Trung Minh đón lấy cà phê, nhưng không uống.
“Đúng, người Đài Loan trong hồ sơ, anh không ở đó quá một ngày, có điều mẹ anh từng sống ở đó, bố anh thì không, họ quen biết và kết hôn ở HongKong, anh cũng sinh ra ở đó, sau ba mẹ anh ly hôn, anh và ba anh cùng về lục địa sinh sống!” Chō Isamu cười nói.